Hồ Hạnh Nhi nói: “Lương Thụ Lâm, chính ngũ phẩm hoài hoá lang tướng, Lương Thái phó chỉ tuỳ ý ném cho việc vặt, bổ nhiệm Vũ Lâm Vệ trong Đông cung của Thái tử làm thống lĩnh, trong tay chỉ có mười hai thị vệ, là người có quan giai thấp nhất trong Lương gia, cũng là đứa cháu Lương Thái phó không coi trọng nhất. Nhưng, nếu lần này hắn cưới được công chúa thì hắn sẽ trở thành mối lo lớn với Lương Thái phó.”
“Người trong cung Thái tử?” Thương Mai cười khẩy: “Quý thái phi đúng là cao minh, dùng người của Lương gia, lại còn là người trong cung Thái tử, lá gan bà ta cũng thật lớn”
“Bà ta có dã tâm của Võ Hoàng, cũng có sự hung ác của Võ Hoàng, càng có chiến lược của Võ Hoàng, phải cẩn thận người này.” Hồ Hạnh Nhi nói.
“Ngươi biết những tin này từ đâu vậy?” Thương Mai nhìn nàng, nàng là phú thương, sao lại biết nội tình của Quý thái phi?
Hồ Hạnh Nhi nhướn mắt: “Vậy ngươi nghĩ Tụ Hiên Cư của ta là làm gì? Thật sự chỉ là kiếm bạc từ đám quý tộc kia sao? Nếu không thăm dò chút tin tức thì ta cũng không kinh doanh được, dựa vào trời kiếm cơm, còn phải dựa vào chính sách Hoàng gia kiếm cơm, không phải sao?”
Thương Mai mỉm cười: “Hồ Hạnh Nhi, ngươi sắp phát tài rồi.”
“Cưới công chúa mới phát tài lớn, công chúa có thân phận cao quý, trải qua ba đời Hoàng đế, tài phú nhà nàng ngoài sức tưởng tượng của ngươi luôn.”
Thương Mai gật đầu: “Ta biết, từ sau khi có người trong cung nói Hoàng thái hậu có lòng muốn tổ chức hôn lễ cho công chúa là ta biết họ tới vì cái gì rồi.”
“Ngươi có cách nào giải quyết không?” Hồ Hạnh Nhi nhìn Thương Mai rồi hỏi. Nàng thật sự rất lo cho công chúa, với nàng mà nói, ý nghĩa của người đồng hương Thương Mai này còn không bằng công chúa, nàng ghi thù, cũng ghi ân.
Thương Mai suy nghĩ một chút: “Đợi lão Thất từ cung về rồi tính, hắn vào cung đã lâu, đến giờ vẫn chưa về.”
“Nghe nói Việt Đông Vương cũng vào cung rồi, Việt Đông Vương sẽ đồng ý tìm phu quân cho công chúa, hơn nữa Việt Đông Vương có bất hoà với Tiêu gia là vì chuyện Tiêu Kiêu phụ công chúa năm đó. Mặc dù ta cảm thấy chuyện này nói rõ ra sẽ khiến Việt Đông Vương thay đổi cái nhìn với Tiêu Kiêu, nhưng ông ta sẽ không để công chúa chịu tủi nhục mà gả nàng cho Tiêu Kiêu đâu, vì Tiêu Kiêu đã có chính thất rồi.”
Thương Mai nói: “Đây cũng là điều ta lo lắng, bây giờ ta tìm được sừng huyết linh dương, tìm được Lưu Nguyệt nhưng ta không dám khẳng định 100% bà ta sẽ giao nó ra, giữa bà ta và Tống Đoan Dương từng có quan hệ… hoặc là hiềm khích.”
“Cướp? Hay là trộm?” Hồ Hạnh Nhi đề nghị.
Thương Mai lắc đầu: “Ta cũng nghĩ đến rồi, nhưng bà ta là bang chủ Diêm Bang, rất thông minh, cũng rất tinh quái, bà ta biết tất cả các thủ đoạn bẩn thỉu, bà ta sẽ có phòng bị. Trừ khi bà ta ấy tự nguyện giao ra, nếu không dù huyết linh dương.”
Hồ Hạnh Nhi nói: “Ta từng nghe nói về bang chủ Lưu Nguyệt của Diêm Bang, tổ Lương, cắm rễ ở Đại Lương, Diêm Bang là mối hoạ lớn của triều đình Đại Lương. Nghe nói khi ấy đại công chúa Kinh Mặc của Đại Lương từng triệu kiến nàng, muốn thu nạp Diêm Bang vào triều đình, nhưng cuối cùng công chúa Kinh Mặc lại thả nàng đi, không biết vì sao sau này nàng ấy lại rời khỏi Diêm Bang, rời khỏi Đại Lương, không ngờ lại đến Kinh đô Đại Chu, còn sinh Dương”
“Ta đã cho người đi điều tra thời điểm bà ta đến Kinh thành khi xưa rồi, nếu vừa đúng là mười một năm trước thì suy đoán của ta là đúng. Mười một năm trước, Tống Đoan Dương tới Kinh thành là để cưới công chúa.”
Hồ Hạnh Nhi nhắc nhở: “Thương Mai, Diêm Bang không dễ động vào, từ sau khi nàng rời đi, mọi người vẫn đang đợi nàng quay về, thế lực của Diêm Bang rất lớn, thậm chí còn lấn át cả Tào Bang. Phải biết bang chủ trước kia của Tào Bang là Ôn Ý của Phi Long Môn, cũng chính là Thái Hoàng thái hậu của Đại Lương quốc.”
Thương Mai nói: “Ta biết, cho nên nếu bà ta thật sự không giao sừng huyết linh dương ra thì ta tạm thời vẫn chưa có cách, chỉ hy vọng Nhi đứng dậy: “Ừm, nếu cần ta giúp đỡ thì cứ cho người đến tìm ta”
“Ừm, ngươi đi đi, ta biết gần đây ngươi cũng bận sứt đầu mẻ trán, chút chuyện trong nhà ngươi… Thôi không nhắc nữa cho ngươi khỏi phiền não, đi đi” Thương Mai nói.
Hồ Hạnh Nhi thản nhiên đáp: “Không có gì, binh đến tướng ngăn, nước đến đất chặn”
Hai người đã vượt qua mọi chông gai, trở ngại để tới, đủ hiểu được Mai đang chờ hắn trước giường Tráng Tráng, nghe thấy giọng Nghiêm Vinh, cô bước nhanh ra ngoài.
“Tình hình thế nào?” Thương Mai cởi áo ngoài cho hắn, thấy sắc mặt hắn xanh mét thì biết tình huống không ổn.
Mộ Dung Khanh tức giận nói: “Mẫu hậu khăng khăng muốn tìm người phò mã cho Tráng Tráng, mà Việt Đông Vương lại đồng ý, chuyện này bản vương là hậu bối nên không có quyền can thiệp, vì đây Hoàng thúc không nhường nhịn câu nào, ông ấy sắp tới rồi đấy, muốn gặp Tráng Tráng.”
Thương Mai lo lắng nói: “Đến chàng cũng không đối phó được Việt Đông Vương?”
“Ai đối phó được với ông ấy?” Mộ Dung Khanh vẫn rất tức giận.
Thương Mai nói: “Hôm nay xảy ra một vài chuyện, chàng gặp Lương Vương chưa?”
“Chưa, sao thế?” Mộ Dung Khanh quay đầu lại hỏi.
Thương Mai kể lại chuyện hôm nay Thái tử bắt Ý Nhi đi.
Mộ Dung Khanh cười khẩy: “Phế vật này đúng là tự chuốc diệt vong.”
“Nhưng cũng tốt, chí ít Lương Vương sẽ không nhượng bộ nữa.” Thương Mai cất lời.
“Cũng là chuyện tốt.” Mộ Dung Khanh suy nghĩ một chút: theo hắn không? Đừng để hắn đánh chết Thái tử”
Bên ngoài vang lên tiếng bước chân, hẳn là Việt Đông Vương tới rồi.
Thương Mai đi ra thì thấy một người mặc triều phục thân Vương màu đen thêu rồng vàng bốn móng và mấy người nữa đi vào. Ông ta
khoảng sáu mươi tuổi, bước đi trâm ổn, vẻ mặt cũng giống Mộ Dung Khanh, u ám sâm sì, có thể thấy hai người đúng là vừa cãi nhau trong cung.
Thương Mai khom lạnh lùng liếc Mộ Dung Khanh sau đó lại nhìn Thương Mai, nói vẻ cộc cằn: “Không dám, Vương gia nhà ngươi còn không để bản vương vào mắt, hắn là Nhiếp Chính Vương đã một tay che trời rôi, ngươi là Vương phi của hắn thì cũng cứ uy phong như hắn đi.”
Mộ Dung Khanh khit mũi: “Vô lý đùng đùng!”
“Mộ Dung Khanh, ai vô lý đùng đùng?” Quả nhiên Việt Đông Vương rất dữ dằn, một câu Còn có Mẫu hậu không? Còn có tiểu cô cô không? Nó còn trẻ như vậy mà ngươi đã để cho nó không chủ không miếu mà đi như vậy? Hay là ngươi muốn đợi nó đi rồi mới tìm âm hôn cho nó?”
“Bây giờ tiểu cô cô vẫn chưa chết.” Mộ Dung Khanh tức giận nói: “Thúc đang nguyền rủa cô cô sao?”
“Ai nguyền rủa nó? Bản vương sẽ nguyền rủa nó sao? Nó gặp chuyện, bản vương là nó? Bao nhiêu năm qua nó sống thế nào, các ngươi có ai quan tâm nó? Chẳng ai quan tâm cải!” Việt Đông Vương mắng mãi mắng mãi rồi nghẹn ngào.
Thương Mai nghe ra được ông ta đang dùng sự phẫn nộ để che đi nỗi buồn, lời này là đang chỉ chính bản thân ông ta, ông ta biết Tráng Tráng sống không tốt, nhưng ông ta lại không quan tâm, bây giờ Tráng Tráng sắp chết, ông nàng.
“Ta lười nói với thúc, tiểu cô cô có người mình thích rồi, thúc tìm bừa một người làm bạn đời cho cô cô, liệu cô cô có vui không?” Mộ Dung Khanh xoay người rồi đột nhiên quay đầu lại: “Thúc đúng là hòn đá kê nhà xí, vừa cứng vừa thối!”
Việt Đông Vương tức giận, nhảy dựng lên muốn đánh Mộ Dung Khanh: “Bản vương không đánh tên nhóc xấu xa nhà ngươi thì ngươi không biết tôn trọng thúc thúc ngươi à.”