Thương Mai cười thầm, Lưu Nguyệt còn chưa động thủ, chẳng lẽ là muốn chờ bọn họ làm xong chuyện? Quả thật là vậy, phá vỡ chuyện tốt người ta khác gì giết cha mẹ người ta chứ.
Thái Tử khẽ gầm nhẹ một tiếng, sau đó hết thảy đều ngưng lại.
Lưu Nguyệt chậm rãi lên tiếng: “Làm xong rồi sao?”
Thái tử và Nghỉ Phi bị kinh sợ nhảy dựng lên, Nghỉ Phi bật ngồi dậy, tức giận nói: “Ngươi là ai?”
Người ngoài cửa nghe tiếng ùa vào, Bốn Mắt gâm gừ một tiếng, nhào tới.
Hai cung nữ chạy thục mạng, thị vệ của Thái tử tạm thời có thể ngăn cản, nhưng Bốn Mắt thực sự hung ác, quân nhau một hồi, hai người đều bị căn bị thương, không dám làm bừa.
Lưu Nguyệt để thanh đao lên bàn, lấy ra tràng hạt, lần trong tay, khiêm nhường lễ độ nói: ‘Là Thái tử điện hạ sao?”
Thái tử hoảng loạn mặc xong quần áo, thốt nhiên giận dữ: “Ngươi là vào bằng cách nào? Cút ra ngoài!”
“Cút thì phải cút thôi, mà Thái tử bớt giận, Phật môn là nơi thanh tịnh, không thích hợp ồn ào náo động!” Bà chậm rãi đứng lên, tay vẫn lần tràng hạt, nói với Nghi Phi: “Vị *** phụ này, ngươi đi ra ngoài trước đi, ta còn có lời muốn nói với Thái tử điện hạ.”
Nghi Phi đã mặc xong quần áo, chỉ cảm thấy nhục nhã vô cùng, đáy mắt xuất ra sát ý, nhưng đây là cửa Phật, nàng ta không có đủ thuộc hạ, hơn nữa, thấy người phụ nữ này có thể im hơi lặng tiếng đi vào, nhất định không đơn giản, hảo hán không so đo thua thiệt trước mắt, nàng ta
nhìn chòng chọc Lưu Nguyệt một lúc rồi đi ra ngoài.
Thật ra thì ngược lại không phải là Lưu Nguyệt im hơi lặng tiếng đi vào, chẳng qua là bọn họ quá trầm mê vào “vận động”, không có chú ý đến.
Sau khi Nghi Phi ra ngoài, Thương Mai tiếp tục quan sát, cô vốn tưởng rằng Lưu Nguyệt sẽ vấn tội trước rồi mới ra tay tiếp.
Nhưng mà Lưu Nguyệt không theo lối thường, Nghi Phi mới vừa đi, bà ta liên câm thanh đao nhào tới.
Sau đó, Thương Mai nghe thấy một loạt những câu chửi thề bẩn thỉu nhất mà đời này cô từng nghe, như đồ chó tạp chủng, thứ đầu đường xó chợ, con mẹ ngươi, rôi thăm hỏi sức khỏe ông của Lưu Nguyệt thì cũng chỉ như mấy lời thăm hỏi sức khỏe thường ngày mà thôi.
Lời bà nói cũng chỉ là một hai từ, nhưng mà lại làm cho người ta không cách nào không liên tưởng tới mấy chuyện bẩn thỉu, ý tứ đại khái kiểu chim nhỏ như ngươi mà đòi làm đại bàng à, mấy lời này nghe thật là thi thú.
Nhưng có vài lời Thương Mai nghe xong lại có chút không được tự nhiên, bởi vì bà dùng một loại phương thức kỳ quái thăm hỏi tổ tông nhà Mộ Dung.
Phiên dịch mộ phần nhà ngươi có phải bị lấp cứt rôi không mới sinh ra cái loại chó như ngươi, tổ tiên Mộ Dung thật là mệt mỏi, là con dâu của nhà Mộ Dung, cô cảm thấy như được khai sáng thêm một thế giới chửi thề mới.
Nhưng nhớ tới hành vi của Thái tử, nhớ tới nếu tới chậm một bước, Ý Nhi sẽ như thế nào, lửa giận liền bốc lên tới đỉnh đầu, chửi thầm: Chửi Dung tôi giúp bà giữ chặt rồi.
Thái tử cũng bị đánh đến không ngóc đầu lên được, Lưu Nguyệt ra tay ác độc, gào con gọi cháu, không đánh chết, nhưng cũng sống dở chết dở.
Nghi Phi sau khi đi ra ngoài lập tức gọi người trong miếu tới, nhưng những người xuất gia ở đây mỗi ngày thường không luyện công phu, chỉ niệm kinh, đánh không được, chửi không được, cũng chỉ có thể ở bên ngoài Phi, biết không không thể nấp được nữa, nếu không mẹ con Ý Nhi sẽ gặp rắc rối to.
Dù sao Nghi Phi cũng căm ghét cô, cô cũng không để tâm là sẽ bị nàng ta ghét thêm chút nữa.
Cô từ nóc phòng nhảy xuống, đáp xuống trước mặt Nghi Phi.
“Là ta!” Thương Mai cười chúm chím: “Nghi Phi nương nương có hứng thú tới nơi này lễ nào sao?” Nghi Phi lạnh lùng nói
Thương Mai lắc đầu: “Không, Nghi Phi nương nương yên tâm, ta miệng rất kín, điều không nên nói thì một chữ ta cũng sẽ không nói.”
Nghi Phi uy hiếp nói: “Ngươi nếu nói ra một chữ, chính là tự tìm đường chết, ngươi cho là ngươi có Mộ Dung Khanh che chở là bốn cung không làm gì được ngươi sao?”
Thương Mai lại lắc đầu: “Nghi Phi nương nương hiểu lầm rồi, đắc tội nương nương, hắn nhất định sẽ áp giải ta đến cho nương nương xử tội, rồi lại đến điện Hoàng thái hậu sám hối nữa cơ.”
“Ngươi đừng hòng dùng Hoàng thái hậu trấn áp bổn cung, bổn cung không sợ, ngươi cho dù trở về nói lại thì liệu có mấy người tin ngươi? Bổn cung chỉ là tới nơi này bái Phật, Thái tử điện hạ cũng vừa hay cũng tới đây, bổn cung là mẹ túng ngươi vu khống hãm hại bổn cung đâu.”
Thương Mai lúc thì nghe nàng ta bảo không sợ cô nói chuyện này ra, lúc thì lại bảo nếu cô dám nói ra một chữ thì chính là tự tìm đường chết, có thể thấy nàng ta đang rất sợ.
Thương Mai nói: ‘Nương nương, ta không can thiệp chuyện của nương nương, ta cũng không muốn đắc tội với người trong cung, chuyện ngày hôm nay chỉ nhắm đến Thái tử, không nhắm đến nương nương. Nương nương là tới bái Phật, bái xong thì trở về đi thôi, tùy tùng của Thái tử điện hạ chết ở chỗ như nương nương chưa từng xuất hiện ở đây.”
Cô tuy không sợ Nghi Phi, nhưng cũng không muốn gây họ, ai nói ra cũng được, cô không muốn nhắc tới, dơ bẩn miệng mình.
Nghi Phi nhìn chằm chằm cô, khẽ cắn môi dưới, hận ý như ngọn lửa cháy mạnh phủ đầy con ngươi: “Cảm ơn Vương phi nhắc nhở, bổn cung ghi nhớ trong lòng, một khắc không thể quên.”
Nói xong, nàng ta ngẩng đầu ưỡn ngực, cùng cung nữ rời đi.
Lưu Nguyệt đánh đủ xong, cắm thanh đao vào đầu gối Thái tử, chỉ nghe một phật châu trong tay, vẻ mặt bình tĩnh từ bi đi ra, nói với Thương Mai: “Vương phi, đi thôi.”
Thương Mai nói: “Ngươi đi trước, ta vẫn phải lộ mặt chút.”
Lưu Nguyệt nhìn cô: “Vương phi không cần thiết làm như vậy, người nào làm người nấy chịu, ta đảm đương nổi.”
“Không, ta chẳng qua là nhìn hắn không thuận mắt, muốn đập thêm một cái thôi!” Thương Mai bình tĩnh nói, cô tin Lưu Nguyệt có thể chống khó có thể chống lại được độc thủ của hoàng hậu.
Cô nói xong liền tiến vào, một cước giãm lên giường, túm cổ áo Thái tử, lạnh lùng thốt: “Lần này ta còn phạt nhẹ nhàng, nếu còn có lần sau thì ta sẽ lấy mạng chó của ngươi!”
“Hạ Thương Mai, bổn cung sẽ cho ngươi chết không toàn thây!” Thái tử cuồng loạn kêu lên.
Thương Mai cười khẩy một tiếng: “Bà chờ!”
Dù sao, bọn họ vốn cũng không phải ít.
Nhớ tới những chuyện hắn làm với Lương Vương, nhớ tới những chuyện hắn làm với nguyên chủ Hạ Thương Mai, cô đánh tiếp một chưởng xuống chính giữa bụng Thái tử, Thái tử cong gập người, đau đến không nói ra lời.
Thương Mai thần sắc lạnh như băng nói: “Điện hạ chịu đi, chuyện xảy ra ở viện Ngũ Nguyệt ta vẫn còn nhớ, nhớ rất rõ Thái tử đã đánh ta vào chỗ chết thế nào.”
Cô là do mẹ quyết định có giết hay không, nhưng còn mạng Thái tử, cô là nhất định phải là người định đoạt.
Lúc xuống núi, Thương Mai hỏi Lưu Nguyệt: “Ý Nhi nói bà có sừng huyết linh dương, phải không?”
Lưu Nguyệt tay vân đang lần chuỗi tràng hạt như cũ: ‘Không có.”
Ý Nhi nói: “Mẹ, chúng ta có mà, tại sao nói không có? Có thể cứu công chúa một mạng đó.”
“Im miệng, ngươi biết cái gì? Ngu Diêm Bang bang chủ Lưu Nguyệt mà Thái tử Lương Quốc Tống Đoan Dương nói, có thể bà không muốn thừa nhận, bởi vì bà biết Thái tử Lương Quốc đang ở tại kinh đô Đại Chu, một khi bà thừa nhận mình có sừng huyết linh dương và lấy ra thì cũng chính là báo cho Thái tử Lương Quốc biết bà đang ở nơi này.
Tống Đoan Dương đã từng nghiến răng nghiến lợi nói muốn lấy mạng của Tống Đoan Dương mà khiên hắn hận bà tới tận mười mấy năm. Thương Mai tuy có suy đoán, cũng không dám kết luận, nhìn Ý Nhi, quả thật có mấy phần giống Tống Đoan Dương.