Vương Phi Của Ta Là Đại Tướng Quân

Chương 64: Tưởng Nắm Thóc Ai Ngờ Lại Là Gà



Ra khỏi chợ đen Tiêu Thiên Huyền dẫn Mạc Âm đến quán trọ. Tiêu Thiên Huyền có ý định thuê một phòng nhưng Mạc Âm nhanh nhảu hơn nên đã gọi hai phòng. Mạc Âm nhìn Tiêu Thiên Huyền cười đắc ý nhưng lại không chú ý tới khoé miệng của hắn hơi nhếch lên.

Khi Mạc Âm gọi phòng Tiêu Thiên Huyền đứng ở sau giơ túi tiền lên và ám chỉ hai ngón tay kéo sát vào nhau ra hiệu cho chưởng quầy.

Chưởng quầy hiểu ý đưa cho hai người mỗi người một thẻ phòng rồi chỉ lên lầu hai rẽ phải bên trong cùng.

Tiêu Thiên Huyền đi theo sau Mạc Âm đến trước cửa phòng làm nàng có chút khó chịu lên tiếng.

" Huynh không trở về phòng đi mà lại đi theo sau ta làm gì. "

Tiêu Thiên Huyền biết Mạc Âm cảm thấy khó chịu cũng không nói gì đợi Mạc Âm mở cửa đi vào phòng mới đi sang đối diện phòng Mạc Âm mà đi vào.

Mạc Âm vẫn đứng ở cửa phòng xem hắn đi vào phòng với vẻ đắc ý thì càng khó chịu tức giận lườm hắn rồi đóng rầm cửa lại.

" Xí! Cái tên này đúng là phiền phức. "

Nằm trong phòng suy nghĩ vu vơ một lúc đột nhiên nàng ngồi bật dậy bỗng thông ra một điều gì đó liền chạy sang phòng đáng ghét đối diện gõ cửa tìm hắn.

" Này tên kia! Huynh có ở bên trong không ta có chuyện muốn hỏi huynh. "

Nghe thấy giọng Mạc Âm, Tiêu Thiên Huyền ngồi bên trong nói vọng ra " Cửa không khoá nàng vào đi. "

Mạc Âm đẩy cửa bước vào không khách sáo mà ngồi xuống bàn nghiêm túc hỏi hắn " Ý của huynh khi nãy là có ý gì ? "

Tiêu Thiên Huyền đang rót cho Mạc Âm ly trà thì không hiểu hỏi lại Mạc Âm " Ý gì cơ ? Nàng nói rõ ra xem. "

Mạc Âm nhìn Tiêu Thiên Huyền chằm chằm " Thì là lúc ta hỏi huynh về việc người của ta bị người của huynh giấu đi đâu rồi. Ta định đi tìm thì huynh bảo để cho hai người họ có không gian riêng là sao ? "

Tiêu Thiên Huyền " ồ " một tiếng

" Khi nãy ta chưa nói cho nàng biết sao ? "

Mạc Âm lắc đầu " Chưa hề nói gì với ta cả. "

Tiêu Thiên Huyền cười cười tiếp tục nói " Nàng không nhìn ra cái tên Mị Lục kia có chút dung động với Tuế Tuế sao ? "

Mạc Âm liếc nhìn Tiêu Thiên Huyền" Ai mà để ý cho được, bình thường không bị đám người hầu trong phủ kia của ngươi chặn đường làm khó thì lại đến ngươi hết thảy làm khó đôi điều làm bọn chúng được đà lấn tới càng làm khó ta. "



Tiêu Thiên Huyền tức giận " Là kẻ nào ngoài ta dám làm khó nàng để ta xử lý hắn. "

Nàng xị môi " Vậy mà lại chừa bản thân mình lại. Nếu đúng như vậy thì chẳng phải muội muội ta thoát hang sói vào hang cọp sao!. Không được ta phải đi cứu muội ấy. "

Tiêu Thiên Huyền kéo tay Mạc Âm lại " Ây za! Nàng bình tĩnh chút đi. Với cái tên cứng đầu đấy chắc sẽ không làm ra mấy chuyện đó với muội muội của nàng đâu. Ta thấy hắn chắc cũng không có can đảm đấy. "

Mạc Âm hỏi lại " Lời huynh nói có chắc không đấy ? "

Tiêu Thiên Huyền nở nụ cười không chắc chắn nhưng vẫn gật đầu thầm nghĩ * Chắc chắn hay không thì ta cũng đâu có biết hắn đã đi chỗ nào đâu chứ. *

Mạc Âm thấy cái gật đầu của hắn cũng khá yên tâm tuy hơi bồn chồn lo lắng có chuyện gì đó xảy ra.

Sau đó thì về, tiểu nhị bưng bữa tối lên hai người ăn xong làm một giấc đến sáng hôm sau.

Tiêu Thiên Huyền và Mạc Âm bên này mở cửa vươn vai hết sức rồi hít thở không khí sáng sớm thì phía bên kia.

Mị Lục và Tuế Tuế lại là một diễn biến khác. Mị Lục với năm ngón tay in trên mặt ngồi dưới đất với một lớp y phục mỏng trắng còn Tuế Tuế ngồi trên giường ôm chăn che thân ánh mắt căm phẫn nhìn Mị Lục.

Mị Lục ngồi dưới đất ôm mặt đứng dậy ấm ức nhìn Tuế Tuế

" Đáng lẽ người bị thiệt là ta mới đúng. Rõ ràng đêm qua là ngươi nhào đến một hai đòi ăn ta, ta không đồng ý liền cưỡng ép. "

Tuế Tuế nói vào mặt Mị Lục

" Ngươi im đi! Ngươi không thấy nhục ư. Ngươi thừa biết là do ta bị bọn chúng hạ thuốc. Ai mà ngờ được bọn chúng lại hạ cả xuân dược. "

Mị Lục ấm ức mắt rưng rưng nói

" Tra nữ biện minh cho tội xấu của mình. Đồ tồi ăn rồi không chịu trách nhiệm. Sự trong sạch bao năm qua của ta đều bị hủy trong tay cô rồi. "

Tuế Tuế nhức nhức đầu xoa xoa hai bên thái dương " Ngươi... Thôi vậy, ta sai ta chịu trách nhiệm là được. Ngươi ra ngoài trước đi ta muốn yên tĩnh chút. "

Mị Lục mặc đồ cẩn thận lại lúc ra cửa có liếc nhìn Tuế Tuế rồi đóng cửa lại.

Tay Mị Lục nắm thành nắm đấm giật mạnh cười đắc ý " Yeah! Tra nữ đã bị sự ấm ức của ta dụ. Ta xem nàng dám không chịu trách nhiệm thì ta khóc lóc đến tận tỷ tỷ nàng luôn hihi. "



Mị Lục đi lấy đồ ăn sáng lên cho Tuế Tuế.

Nhưng lúc Mị Lục đóng cửa lại người ngồi bên trong nở nụ cười đắc ý " Tên này cũng thật quá là vô sỉ rồi. Mình huynh biết diễn ư! Người ta cũng có kinh nghiệm đấy nhé. Thế này chắc là không phải lừa huynh ấy đâu nhỉ, bị hạ thuốc là thật nhưng ...."

" Nhưng thôi kệ dù sao cũng chuẩn bị kiếm được tiểu phu quân có sắc rồi. "

Bốn người không hẹn mà gặp ở chợ Tây thành trong lúc đi dạo.

Mị Lục đi vào phòng Tiêu Thiên Huyền nói vài tin nghe ngóng lúc đi đường.

Tuế Tuế thì vào phòng Mạc Âm nói chuyện. Không biết đã nói chuyện gì Mạc Âm tức giận đập bàn đứng dậy.

" Muội vậy mà lại.... "

Tuế Tuế hoảng hốt kéo Mạc Âm ngồi xuống " Xuỵt! Xuỵt! Tỷ nhẹ tiếng thôi không bị nghe thấy bây giờ. "

Mạc Âm vỗ vai Tuế Tuế " Tưởng muội là thóc hoá ra lại là gà. Vô sỉ quá rồi, bình thường thấy hay chăm giữ hình tượng thiếu nữ dịu dàng thướt tha vậy mà lại dễ dàng từ bỏ vậy ư ? "

Tuế Tuế lắc đầu " Đâu có, muội vẫn làm một người muội muội duyên dáng mà. Đấy là bản tính trong người bộc lộ quá muội không giữ được. "

Mạc Âm tuy có hơi tức giận nhưng cũng chỉ biết thở dài chuyện dù gì cũng đã đành rồi.

Tuế Tuế nắm lấy góc tay áo Mạc Âm lay nhẹ " Với lại tỷ đừng nói với lão già kia. Ông ấy biết chắc muội không sống nổi với ông ấy mất. "

Mạc Âm xoa đầu Tuế Tuế " Được rồi yên tâm chuyện này chỉ có ta và muội biết. "

Tuế Tuế " ừm ừm " vài tiếng rồi ngả người vào vai Mạc Âm cười vui vẻ.

Phòng đối diện Mị Lục lắc đầu

" Vẫn chưa tìm được người mà bọn chúng muốn tìm. "

Tiêu Thiên Huyền rót chén trà

" Không cần vội cứ từ từ huynh lui trước đi ta cần một mình. "

Mị Lục rời đi, Tiêu Thiên Huyền ngồi nghĩ cách để dụ Mạc Âm quay về cùng một lần nữa.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.