Vương Phi Báo Thù

Chương 47



" Bắc Quốc đợt này cử ai qua tham dự lễ đăng ngôi của Nam Quốc? " Bạc Khinh Nhiễm mày kiếm vẫn nhíu. Tiêu Dao Vương Long Minh Vũ lên ngôi vị vốn nằm ngoài dự kiến của hắn, hắn cứ tưởng người đăng ngôi sẽ là chiến thần Tam Vương Gia, không ngờ lại là hắn, hơn thế Long Minh Kha còn không đưa ra ý kiến phản đối, chỉ im lặng không nhắc đến, hắn biết tình cảm hai huynh đệ họ không tệ nhưng không ngờ lại tốt đến mức đấy.

Thanh ôm quyền trả lời " Đợt này đích thân Bắc Hoàng Mộ Dung Cảnh Hy đi Nam Quốc "

Bạc Khinh Nhiễm hơi kinh ngạc, Mộ Dung Cảnh Hy lại đích thân đi dự lễ Tân Hoàng đăng ngôi, chỉ sợ không đơn giản chỉ vậy. " Đã điều tra được lí do? "

" Không rõ lí do, xin chủ thượng thứ tội " Thanh ôm quyền cúi đầu, hắn thật vô dụng, một tổ chức to như vậy nhưng lại không tài nào điều tra được về một người. Bạc Khinh Nhiễm phất tay, Thanh tiếp tục lui xuống đứng phía sau. Điều tra không được không phải do bọn họ kém, hắn biết, chính là do Mộ Dung Cảnh Hy che dấu quá sâu.

Về phần Đông Quốc, lại như cũ cử sứ giả đi, tên kiêu ngạo đó sẽ không vì Nam Quốc đổi chủ mà đích thân ra mặt. Thanh đứng phía sau đột nhiên nhớ ra cái gì vội lên tiếng " Chủ Thượng, theo như Hoành nói thì Hắc Tinh Môn cùng Đoạ Hoa Cung đang tìm một người "

Hắn nhíu nhẹ mi, Hắc Tinh Môn cùng Đoạ Hoa Cung thế lực không thua kém hắn. Là một trong những nhân vật tốt nhất không nên đụng vào, nay lại đi tìm một người, là ai mà cả Hắc Tinh Môn cũng không tìm ra được? Hắc Tinh Môn là tổ chức sát thủ tình báo bậc nhất, không gì không biết, tại sao tung tích một người cũng tìm không ra. " Ai? "

" Là một nữ nhân, không thể tra ra thân phận, nhưng theo miêu tả thì rất đẹp, lại có điểm tương đồng với Tiêu Dao Vương Phi Lưu Yên Nghiên " Thanh dõng dạc nói.

Bạc Khinh Nhiễm đăm chiêu, không hiểu lí do gì khi nghe đến cái tên đó thì hắn lại liên tưởng ngay đến nàng, hắn chắc điên rồi, khi gặp chuyện gì cũng nghĩ tới nàng. Nhưng nữ nhân đó thân phận thế nào mà để cả hai thế lực to lớn tìm kiếm cũng không thành. Ngoại hình giống với Lưu Yên Nghiên? Nữ nhân ấy với Hắc Tinh Môn và Đoạ Hoa Cung quan hệ như nào?

Hôm sau trong đình viện, một nữ nhân diện tử y ngồi trong chồi, xung quanh là hồ sen yên tĩnh. bên cạnh chỉ có hai tỳ nữ theo hầu, nhan sắc chim sa cá lặn, khí chất lạnh nhạt không để tâm. Từ lúc hiện đại đến xuyên qua đây chắc đây là lần đầu tiên nàng cảm nhận được thiên nhiên yên bình. Hiện đại đấu đá thương trường hắc đạo quá nhiều, không lúc nào được nghỉ ngơi, đôi khi nàng nghĩ cuộc sống như vậy liệu có đúng như ý nàng không?

Nếu khi trước nàng muốn biến cường thì bây giờ nhìn khung cảnh trước mắt, nàng chỉ muốn buông bỏ tất cả đi ngao du sơn thuỷ, xong tìm một nơi nào đó xây nhà sống cùng với thiên nhiên. Như vậy cũng không phải không tốt. Nếu biến cường thì buộc nàng phải đấu đá hy sinh, vậy thà rằng nàng nguyện tiêu dao giang hồ sơn thuỷ.

Bạc Khinh Nhiễm từ phía xa bước lại trên cây cầu, hắn mày kiếm lạnh sắc bén, mắt phượng lạnh nhạt, khoé môi hơi câu lên khi thấy nàng, hắn mở miệng " Chuẩn bị tối nay vào cung dự yến "

" Yến tiệc? Sao tự nhiên lại mở yến tiệc? " Nàng cứ tưởng không nói sẽ không có, Tây Hoàng đợt trước gặp rõ ràng không đề cập đến yến tiệc.

Hắn cũng cụp mắt nhìn nàng, sáng sớm trong cung đã sai người đưa thánh chỉ đến, tối nay sẽ thay Nhiếp Chính Vương Gia đón gió tẩy trần, chỉ sợ sự việc không đơn giản như vậy, hắn chưa bao giờ khinh thường Mạc Ly Hiên. " Đón gió tẩy trần nhưng phải cần cẩn thận, khi đó nàng theo sát bổn vương là được "



Lưu Yên Nghiên gật đầu, nàng cũng không muốn xảy ra chuyện, rất mệt mỏi. Bây giờ nàng chỉ có thể dựa vào hắn. Thấy nàng nhu thuận, ánh mắt hắn dần hiện lên ý cười. Đi lại bế nàng ôm vào trong lòng, Lưu Yên Nghiên bất ngờ, khó chịu muốn đứng dậy, hắn trầm giọng lên tiếng " Ngồi im "

" Buông ta ra " Lưu Yên Nghiên nhăn mày, nàng không thể không thừa nhận cái ôm của hắn rất dễ chịu, nó ấm áp và mềm mại. Nhưng nàng không thể chấp nhận bị một nam nhân xa lạ ôm vào trong lòng. Bạc Khinh Nhiễm liếc sang hai tỳ nữ bên cạnh, được đào tạo nên các nàng hiểu được tín hiệu của hắn, lặng lẽ lui xuống.

Bạc Khinh Nhiễm giữ chặt cằm nàng, đôi môi hơi phớt nhẹ lên đấy, hắn vẫn còn nhớ dư vị ngọt ngào đêm tân hôn ấy. Lưu Yên Nghiên không đủ sức chống trả, cộng thêm trong người còn chất độc, nàng chỉ có thể ngồi im trong lòng hắn.

Đôi môi hắn hạ xuống môi nàng, mút nhẹ, trằn trọc bên trên môi nàng. Một tay giữ cổ, một tay ôm eo Lưu Yên Nghiên. Lúc đầu, nàng còn phản kháng, sau đó thì nàng cũng nhắm mắt hưởng thụ nụ hôn của hắn. Nam nhân này làm nàng không thể nào chối từ được.

Rời môi nàng, nụ hôn rơi trên gò má, rồi xuống chiếc cổ trắng mịn, hắn mút trên cổ nàng. Lưu Yên Nghiên "ưm" một tiếng, ngã vào lòng hắn. Lấy lại tinh thần, nàng đứng mạnh dậy, mắt giận dữ xen lẫn xấu hổ nhìn hắn, phất áo bỏ đi. Thật đáng chết.

Bạc Khinh Nhiễm sờ đôi môi mình, khoé miệng nâng lên nụ cười, có nữ nhân trong nhà rốt cuộc không phải là chuyện gì xấu lắm.

Lưu Yên Nghiên tức tối chạy ra khỏi đình, gò má đỏ bừng tức giận, cũng do cái thân thể này, quá yếu đi, không thể tập võ, cũng không nhanh nhẹn. Rốt cuộc tại sao nàng lại xuyên vào thân thể này, để rồi toàn bị bắt nạt.

Tối nay không biết trước sẽ xảy ra chuyện gì, nên tốt nhất nên chuẩn bị vài món đồ phòng thân. Không còn hứng thú ngắm phong cảnh, nàng đi một đường về Vương Phi Điện.

...............

Trong vườn hoa lê trắng bát ngát, hoa rụng rãi đầy sân, khung cảnh để người ngoài nhìn như chốn bồng lai tiên cảnh. Một bàn trúc đặt dưới tán cây, nam nhân gãy từng tiếng đàn êm dịu, đôi lúc lại thăng trầm. Bạch y như trích tiên, dung nhan vốn không thuộc về nhân gian, sóng mũi cao, môi mỏng, đôi mắt êm đềm như mặt nước, lại lạnh lùng như băng, cứ như không một thứ gì có thể làm hắn để tâm.

Từ xa tiếng vỗ tay vang lại, nam nhân mặc hoàng bào bước đến, dung nhan không thua kém bạch y nam nhân là bao nhiêu, chỉ kém một phần ôn nhu, hơn một phần kiêu ngạo khí phách. Gương mặt không góc chết, đôi mắt toả khí phách của bậc đế vương, hắn mở miệng " Hoàng thúc, kĩ năng đánh đàn của người đúng là không ai có thể đánh bại được "

Bạch y nam nhân dừng tiếng đàn, ngước lên nhìn người đang tới. Giọng nói như làn thu thuỷ trong trẻo nhưng lạnh lùng " Đa tạ. Hy, ngươi định đích thân sang Nam Quốc? "



" Đúng vậy " Mộ Dung Cảnh Hy dõng dạc trả lời, nam nhân này là Hoàng Thúc của hắn, là người hắn kính trọng nhất trên đời, từ nhỏ, phụ hoàng mẫu hậu không để tâm, hắn luôn bị huynh đệ bắt nạt, chỉ có Hoàng Thúc bảo vệ hắn, dạy hắn cách biến cường. Hoàng thúc bề ngoài ôn hoà tựa ngọc nhưng thật ra tâm lạnh hơn băng, đến cả ngai vàng hắn cũng đều không cần đến.

Mộ Dung Sơ Tuyết vuốt ve cây đàn, dung nhan tuyệt mĩ luôn giữ ôn nhu nhưng quá đỗi lạnh nhạt " Ngươi muốn tìm vật đó? "

Không chút do dự thừa nhận, chỉ cần có vật đó thì thống trị tứ quốc không còn xa xôi, hắn không muốn thua kém một ai, Long gia hai huynh đệ Nam Quốc, Tây Quốc Nhiếp Chính Vương Gia cùng Đông Quốc Gia Cát Tích Lan, hắn phải vượt qua được bốn người bọn họ.

" Vật đó không tra được tin tức nữa rồi, lúc trước tra ra là Lưu gia Nam Quốc giữ vật đó, nhưng cách đây không lâu, Lưu Gia bị xử tội mưu phản, Lưu Du sống chết không rõ, Thất Vương Phi Lưu Yên Nghiên bị rơi xuống vực, đó là lí do ta muốn đích thân đi Nam Quốc " Mộ Dung Cảnh Hy ngao ngán trả lời, khó khăn lắm mới tìm ra tung tích vật đó, vậy mà lại để vụt mất.

Mộ Dung Sơ Tuyết điềm tĩnh đứng dậy, tóc dài xoã sau lưng, tóc mai hai bên bay trong gió, hắn nói " Thống nhất Tứ Quốc không phải chuyện dễ làm, vật đó nếu tìm dễ dàng thì đã tìm ra từ lâu. Long gia hai huynh đệ ở Nam Quốc đến giờ còn không biết tung tích về nó. Cảnh Hy, ngươi nghĩ qua đó sẽ tìm được? "

Hắn thần sắc loé lên lo ngại, Hoàng thúc nói không phải không có ý đúng, Long gia hai người rõ ràng không tìm được, hắn đến đó cũng không tra ra được gì. Nam nhân trích tiên lại nói tiếp " Bất quá, chuyến đi này không phải không tốt, nhân cơ hội này xem bản lĩnh của những nam nhân kia "

Mộ Dung Cảnh Hy gật đầu, đây cũng là một trong những ý định của hắn " Nghe nói lần này Nhiếp Chính Vương Tây Quốc Bạc Khinh Nhiễm cũng đi. Ta nói Hoàng Thúc, đến cả hắn cũng rước thê rồi, ngươi cũng nên tìm một Vương Phi đi thôi "

Hắn hờ hững không trả lời, tay chỉ nhẹ nhàng chạm lên cây đàn bạch ngọc trắng ngà, trạm trổ tinh tế. Mộ Dung Cảnh Hy vội vã xua tay, hối hả lùi ra xa " Đừng đừng đừng, Hoàng Thúc, ta chỉ đùa thôi. Ngươi đừng manh động, ám sát vua là tội khi quân "

Chỉ có hắn mới biết được âm công của hắn mạnh cỡ nào, sợ trên thế gian này không ai đấu lại âm công của Hoàng Thúc. Chỉ cần vật phát ra tiếng động, hắn đều có thể dùng làm vũ khí giết người. Chưa kể, cây cổ huyền cầm này, sức mạnh là phi phàm.

Mộ Dung Sơ Tuyết nhẹ giọng lên tiếng " Đúng là bổn vương không thể giết ngươi, nếu không thì không ai thừa kế ngôi vị. Hy, ngươi nên có con nối dòng rồi, nếu lỡ đâu Hoàng Thúc lỡ tay giết ngươi thì cũng có người thay ngươi cai quản Bắc Quốc "

Mộ Dung Cảnh Hy bỉu môi " Hoàng Thúc coi thường trẫm rồi, bây giờ đây trẫm không thể dễ dàng bị Hoàng Thúc giết được, võ công của ta cũng không thua kém Hoàng Thúc "

Quăng cho hắn ánh mắt ngu ngốc, quay mặt bỏ đi. Mộ Dung Cảnh Hy nhìn thân ảnh trích tiên dần đi xa thì tức giận xông lên. Hoàng Thúc lúc nào cũng nghĩ hắn còn là trẻ con. Rõ ràng thực lực của hắn không thể kém hơn Bạc Khinh Nhiễm hay bất kì ai. Còn về phần con nối dòng thì khoan nghĩ đến, nhìn đám nữ nhân trong cung thôi là hắn đã muốn đá bay ra ngoài, không ai trong đó xứng đáng sinh long tử của hắn.

Hơn thế, Mạc Ly Hiên cùng Gia Cát Tích Lan đã có nhi tử nối dòng đâu? Hắn cần gì phải gấp.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.