Về đến Thất Vương Phủ, Lưu Yên Nghiên đi vào trong điện, Long Minh Vũ cũng theo sau vào.
“ Ra ngoài “ Nàng lạnh nhạt nói, hắn cứ theo nàng suốt 24 tiếng đồng hồ thế này thì nàng làm sao đi làm việc được.
“ Nghiên Nhi, nàng không có quyền đuổi ta đi, trong Vương Phủ này đều là chỗ của ta “ Hắn tự động ngồi xuống ghế, Nhuỵ Nhi chảy mồ hôi hột nhìn Lưu Yên Nghiên đang chuẩn bị nổi giận.
“ Ta không nói lại lần hai, ta cần nghỉ ngơi “ Nàng trầm giọng nói, tên này sao cứ bám theo nàng, không phải hắn ghét nàng lắm sao.
“ Vương Gia “ Ám vệ đột ngột nhảy vào hành lễ trước hắn sau đó nói nhỏ gì đó.
Long Minh Vũ gật đầu sau đó phất tay cho ám vệ lui, hắn đứng dậy cười “ Nghiên Nhi, ta đi đây, nàng ngủ ngon, mai ta lại ghé “
Lưu Yên Nghiên hừ lạnh, hắn không đến thì nàng càng vui.
“ Tiểu thư, ta chuẩn bị nước tắm cho người “ Nhuỵ Nhi lên tiếng nói.
Nàng bước vô thùng tắm, hơi nước nóng xông lên làm Lưu Yên Nghiên như một tiên nữ, Nhuỵ Nhi ngơ ngác nhìn, tiểu thư đúng là rất xinh đẹp nha.
“ Lau nước miếng của em đi “ Nàng buồn cười nói, cô bé này nhìn nữ tử mà mắt cũng hiện trái tim là sao.
Nhuỵ Nhi vội vàng quẹt miệng “ A, tiểu thư, người lại chọc ta”
..................
" Sao? Còn hay không?" “ Vũ, ngươi suy nghĩ nhiều “ Long Minh Kha mở miệng, sau đó đứng lên rời đi.
“ Ta cũng mong do ta suy nghĩ nhiều thôi “ Nhiều cái mất đi không lấy lại được, nàng là người cho hắn cảm giác hứng thú muốn tìm hiểu, hắn không định nhường cho ai.
Bước đi trên nóc nhà, Lưu Yên Nghiên nhảy vào trong căn tiệm nàng mua cùng Nhuỵ Nhi.
“ Dậy “ Nàng đi vào phòng chủ tiệm đánh thức hắn.
“ Ai? Ai?” Hắn lờ đờ giật mình ngồi dậy, đêm khuya như vậy ai lại đến chỗ hắn vậy.
“ Là ta, người đã mua tiệm của ngươi “ Nàng thắp đèn cày lên, ánh sáng chiếu lên khuôn mặt khuynh quốc của nàng.
“ Cô nương, đã khuya lắm rồi, có gì mai đi “ Hắn thật muốn khóc nha, sao lại đến vào giờ này.
Lưu Yên Nghiên lắc đầu “ Ta không có thời gian, giải quyết nhanh “
“ Đầu tiên, ngươi hãy thay ta làm chủ tiệm, ta sẽ điều khiển phía sau “ Nàng lấy ra các tờ giấy đặt lên bàn “ Đây là công thức nấu ăn, hãy thay đổi tất cả các món ăn trong tiệm”
Khi còn ở hiện đại nàng rất mê nấu ăn, nếu không phải là người thừa kế tập đoàn Lưu Gia, chủ nhân của Sát thì có lẽ nàng sẽ đi làm đầu bếp, làm các món ăn yêu thích.
Chủ tiệm cầm các công thức lên xem, hai mắt mở to, làm bếp mấy chục năm lần đầu tiên hắn thấy những thức ăn kì lạ này.
“ Còn có, hãy ghi chép tờ giấy này ra thành 100 tờ giống nhau, và phát cho người qua đường.” Nàng đặt tờ giấy lên, nàng biết trước tiên cần phải tiếp thị như vậy mới thu hút khách.
Chủ tiệm há hốc, rốt cục nữ tử này là gì sao có thể nghĩ ra những điều này được, thật sự quá tuyệt.
“ Còn có, khi khai trương hãy thuê mấy người mở đầu bước vào tiệm “ Nàng giải thích tất cả cho hắn, hắn càng nhìn nàng bằng ánh mắt cảm phục.
“ Xong rồi, cứ làm theo vậy, ta đi đây “ Nàng xoay người “ Ta quên hỏi tên ngươi “
“ Ta...ta tên Tiêu Thành “ Hắn lấp bấp trả lời.
“ Lưu Yên Nghiên “ Nàng nhảy khỏi cửa sổ đi ra ngoài.
Bước dọc theo phố đêm, nơi đây không giống hiện đại suốt ngày nhộn nhịp, ban đêm mọi người đều tắt đèn đi ngủ. Nàng thấy một quán mì ven đường.
Lưu Yên Nghiên ghé vô kêu một tô mì, nàng cũng đói lắm rồi. Đang ăn đột nhiên có một bóng dáng đỏ chói ngồi đối diện nàng “Tối như vậy sao không ở trong nhà mà lại ra đây “
Hắn ngồi trong tửu lâu đối diện khi thấy nàng một mình tại quán mì liền nhảy xuống, Vương Phi của Hoàng Thất cũng có lúc giản dị vậy sao?
Lưu Yên Nghiên chuyển đôi đũa phóng về phía hắn, nam nhân áo đỏ vội né sang một bên, nàng không có nội lực nhưng lực đạo lại mạnh như vậy. Nàng che dấu quá sâu, nhưng nếu vậy thì sao bây giờ lại bộc lộ ra.
“ Nếu không muốn bị giết thì cút đi “ Nàng ngước lên nhìn nam nhân yêu mị trước mắt, hắn ta dám cướp nụ hôn đầu của nàng.
“ Nghiên Nghiên, ngươi vẫn còn giận ta hôn ngươi sao?” Hắn vuốt tay áo bất đắc dĩ nhìn nàng.
Lưu Yên Nghiên đứng phắc dậy, đặt tiền lên bàn sau đó bỏ đi, hắn ta tránh được ám khí của nàng chứng tỏ võ công không phải dạng vừa, nàng bây giờ chưa đủ mạnh để có thể gây sự với hắn.
“ Nghiên Nghiên, đợi ta với, ta dẫn nàng tới nơi này “ Hắn chạy lại nắm tay nàng, Lưu Yên Nghiên vùng ra.
“ Đừng đụng vào ta “ Nàng lạnh nhạt nói
“ Đi theo ta “ Hắn không để ý cầm tay nàng đi, Lưu Yên Nghiên cũng đang buồn chán nên tuỳ hắn dẫn đi.
Đến bãi cỏ xanh mát trên đồi, hắn dắt tay nàng ngồi xuống “ Đến, đây là nơi ta thích nhất “
“ Trò con nít” Nàng định đứng dậy nhưng hắn lại kéo xuống.
“ Nhìn đi, nơi đây nàng sẽ thấy nhiều sao lắm đấy” Hắn vội chỉ lên trời.
Nàng cũng nhìn theo, đúng là rất nhiều sao, cảnh tượng này khi ở hiện đại nàng cũng chưa bao giờ thấy qua, không phải nói người bận rộn trên thương trường và hắc đạo như nàng ngắm sao có vẻ xa vời. Lưu Yên Nghiên yên lặng nhìn lên bầu trời.
Nam nhân hồng y chuyển hướng qua nhìn nàng, nữ nhân này luôn lạnh lùng như vậy, nhưng có lẽ hắn sai rồi, nàng cũng rất đa cảm không phải sao, nếu không trong mắt nàng khi nãy không loé ra buồn bã như vậy.