Trong căn phòng phản phất mùi hương trầm và cảm giác ấm áp lan tỏa , một nam nhân tầm chừng hơn 50 tuổi đang ngồi gạt nắp chén trà cho nhanh nguội để thưởng thức vẻ mặt khá trầm tư .
Ngồi kế bên người này là một cô gái trẻ tầm 20 tuổi im lặng không nói gì lâu lâu lại nhòm ra ngoài như đang ngóng gì đó . Thấy cô có vẻ thấp thỏm ông uống nhanh ngụm trà rồi đặt xuống nhìn cô mà hỏi
" Dương Nhi , con làm gì mà cứ nhấp nhổm mãi vậy . Nói là đến đây nói chuyện với ta mà con ngồi im nãy giờ một chữ cũng không thốt ."
Cô quay đầu va phải ánh mắt ông đang nhìn mình thì ngồi ngay ngắn lại trả lời :" Không sao đâu Trưởng Môn con chỉ đang ngắm cảnh bên ngoài thôi " , vừa nói Di Dương vừa chỉ tay ra ngoài cười .
Người đang ông này chính là Tông Tử Nghệ - Trưởng Môn của Đông Môn còn cô gái trẻ kia chính là Lạc Di Dương - một trong những đồ đệ thân thiết nhất của ông .
Ông khẽ chau mày , đồ đệ do ông dạy bảo nói dối hay không ông hiểu rõ nhưng chắc hẳn là có điều khó nói lên ông cũng không làm khó mà đổi câu hỏi
" Mấy đứa này dạo này rất kì lạ , Lan nhi mọi lần thường đến tâm sự cùng ta vẻ mặt lúc nào cũng rầu rĩ u buồn như thiếu sức sống cả năm không thấy nó cười quá 5 lần mà gần một tuần không thấy tăm hơi đâu , Quân nhi và Hinh nhi thì từ hôm qua đến giờ cũng chả thấy bóng dáng đâu cả . Có phải mấy đứa chê ta già rồi lẩm cẩm khó chịu lên không muốn đến nữa không? "
Ông vừa nói vừa đập bàn giọng như đang trách móc, Di Dương bối rối nhanh chóng phá tan suy nghĩ của ông
" Không phải đâu trưởng môn , Minh Lan muội muội dạo này đóng cửa trong phòng đọc sách ít khi ra ngoài còn Sở Quân ca ca và Nghiên Hinh tỷ tỷ chắc mải luyện võ công chưa đến thăm người thôi , một hồi mọi người rảnh chắc chắn đến thăm người đầu tiên "
Di Dương vừa nói vừa xoa bóp vai cho ông mắt nhìn ra ngoài suy nghĩ
( Tiểu thư trốn ra ngoài mất tích cả tuần nay đã sốt ruột lắm rồi , Sở Quân ra ngoài đi tìm còn bị bắt lại báo hại Nghiên Hinh tỷ tỷ đi tìm từ hôm qua đến giờ chưa quay về . Đúng là lo chết đi được, mọi người mau về đi trưởng môn nghi ngờ em rồi chắc chắn không giữ chân được lâu nữa )
Phải mục đích Di Dương ở đây là muốn dữ Tử Nghệ ở trong Tự Các không ra ngoài tìm họ để Lạc Nghiên Hinh có thể ra ngoài cứu Lạc Sở Quân về . Ông trước giờ luôn rất đa nghi chỉ cần lâu ngày không thấy mọi người đến chắc chắn sẽ sinh nghi có chuyện mà đi đến tìm họ , nếu ông đến mà không thấy ai thì đúng là khó biết giải thích như nào .
Ông không trả lời chỉ lắc đầu trở dài lâu lâu lại nhấc ngụm trà mắt cũng theo quán tính nhìn ra ngoài giống Di Dương
Một lúc sau có người đeo thẻ bài của Vân Các đi ngang qua cửa theo sau đuôi những đệ tử của Tự Các . Di Dương nhìn thấy biết chắc là tín hiệu của Nghiên Hinh thông báo là họ đã trở về . Cô vui mừng lấy cớ có việc phải trở về rồi nâng váy chạy nhanh đi .
• Vân Các
Đám người bị Ấn Tử nhốt lại trong đó có Sở Quân lúc này được một cô gái cứu về và cũng là cô gái được Hắc Bạch và Ấn Tử nghi đoán cứu người chính là Lạc Nghiên Hinh chứ không phải Lạc Minh Lan .
Nghiên Hinh bước vào trong phòng cởi khăn che mặt để lộ gương mặt khiến người khác nhìn mà có thể sẽ tương tư cả đời.
Nếu An Hòa là Quốc Sắc Thiên Hương(5) , Minh Lan là Phong Hoa Tuyệt Đại - Tư Sắc Thiên Nhiên (6) , Di Dương là Thiên Nhan Nhã Dung (7) thì Nghiên Hinh chính là Thiên Sinh Lệ Chất - Thiên Kiều Bá Mị (8) . Bốn người này nếu thật sự về chung một khung hình thì đúng là " Tứ Thiên Bảo Sắc " (9).
Điều quan trong nhất bây giờ khiến người khác phải bận tâm chính là mối liên kết giữ tam Lạc ở Đông Môn và Lạc Minh Lan đang bị truy đuổi.
_______
(5) Quốc Sắc Thiên Hương : Sắc nước hương trời
(6) Phong Hoa Tuyệt Đại - Tư Sắc Thiên Nhiên: Vẻ đẹp vô cùng đẹp - sắc đẹp tự nhiên