Vương Phi 13 Tuổi

Chương 168: Võ lâm đại hội (13)



Dám động đến nàng, muốn tới cũng không được, muốn lùi cũng không xong.

Hắc y nhân kia còn đang ở giữa không trung, dùng mắt thấy được hắn còn chưa kịp chạy vào chỗ khuất.

Phong nhận bắn sau mà đến trước, mau chóng đuổi theo, thân ảnh giữa không trung phịch một tiếng ngã xuống đất, giữa tiểu viện vặn vẹo giãy dụa vài cái, rồi ngừng nhúc nhích.

Sau đó, máu tươi chậm rãi thẩm thấu ra, đỏ tươi tuyệt đẹp.

Người có nhanh cách mấy, cũng không qua được tốc độ của gió.

“Ra chuyện gì? Ra chuyện gì?” Giữa một màn quỷ dị như vậy, Vân Triệu như một gã hàng cá, lớn tiếng la lên láo nháo.

Ngay sau đó, Lưu Nguyệt chỉ thấy cửa phòng bị đá một cái mở toang, Vân Triệu quần áo không chỉnh vọt vào, trong tay còn nắm chiết phiến của hắn. (chiết phiến: quạt giấy)

Tới cũng thật nhanh, Lưu Nguyệt nhìn Vân Triệu vừa chạy vào.

Từng bước bước vào, Vân Triệu thấy trong phòng một chút dấu vết đánh nhau cũng không có, chỉ có Lưu Nguyệt lạnh lùng nằm trên giường nhìn hắn.

Thoạt nhìn, giống như chính Vân Triệu còn muốn khẩn trương hơn cả Lưu Nguyệt, khiến hắn không khỏi trừng mắt nhìn nàng.

“Đi ra ngoài.” Lưu Nguyệt liếc Vân Triệu, lạnh lùng ném một câu, trở mình, cố thuyết phục bản thân ngủ ngủ, giống như tuyệt không để chuyện vừa rồi vào mắt.

Vân Triệu thấy màn này, sờ sờ trán, đột nhiên ngẩng đầu, hít thật sâu một hơi không khí trong phòng, nhíu mày nói: “Mê hồn hương?”

Dứt lời, cũng không quản đây là phòng Lưu Nguyệt, rất nhanh chạy tới hất cửa sổ ra, nhìn vào bóng đêm mờ mịt bên ngoài.

Trong tiểu viện, bóng người đã chết kia biến mất, chỉ còn lại một vết máu to giữa ánh trăng mông lung mờ ảo, không phải dễ thấy, nhưng không thoát được ánh mắt người có tâm tìm kiếm.

Vân Triệu nhíu mày, nhìn vết máu dưới mặt đất, quay đầu nhìn Lưu Nguyệt vân đạm phong khinh, đang cố ngủ, nửa ngày sau mới nhướng nhướng mày nói: “Nguyên lai ( thì ra) là một con gián.”

Vừa nói vừa vờn vờn tóc, tiêu sái quạt quạt chiết phiến trong tay, bất quá do lúc này quần áo cả người không chỉnh, nên không nhìn ra một chút vẻ phong lưu tiêu sái, chỉ như một tên có vấn đề thần kinh.

“Ta đi ngủ tiếp đây, nếu có con gián to hơn, huynh đệ bảo ta một tiếng, ta đến giúp huynh đánh, phòng chừng hai ngày tới, sẽ còn nhiều hơn.” Quơ chiết phiến trong tay, Vân Triệu híp híp mắt, ngáp một cái.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.