Vương Gia Yêu Nghiệt, Vương Phi Vô Lương

Chương 96: Một khúc ly hồn, hồn về phương đâu?



Trong cuộc sống sau này, nữ tử kia dần trở nên trầm mặc ít lời, cả ngày đều ngồi một chỗ ngẩn người, mà nam tử kia lại ngày đêm dốc lòng tu luyện, thề phải cứu được nữ tử ra, nhưng lại vì chính lời thề này mà chôn vùi tuổi trẻ và sinh mệnh của mình.

Trong tương lai một ngày kia, Thần Tôn tìm tới Long tộc, hai người hẹn ước ngày quyết chiến sinh tử.

Không hề ngoài ý muốn, nam tử áo đỏ thua, không chỉ có Long tộc bị đóng băng, mà chính mình cũng bỏ mạng, trong lúc sinh mệnh sắp kết thúc, người hắn không yên tâm nhất là nàng, yêu nàng, là số kiếp của hắn, nhưng trước giờ hắn chưa từng hối hận đã được gặp nàng.

Hồi tưởng lại thời gian hai người ở cùng một chỗ, khóe miệng hắn mang theo tơ máu, ôn nhu nở nụ cười, ý cười mang theo hạnh phúc chậm rãi rơi xuống từ không trung, mang theo vẻ đẹp thê thảm nhưng say đắm lòng người.

Tuyết Nhi, vĩnh biệt, tuy ta không thể ở bên cạnh nàng nữa nhưng hồn phách của ta sẽ vẫn luôn theo sát nàng, yên lặng bảo vệ nàng, không bao giờ rời bỏ.

Trong lòng hắn đều tràn ngập hình ảnh của nữ tử quật cường mà bá đạo kia, cuộc đời này, được yêu nàng là quá đủ, cho dù là chết vì nàng hắn cũng cam tâm tình nguyện, nếu như có kiếp sau, hắn chắc chắn vẫn sẽ yêu nàng.

Cứ như vậy, nam tử chậm rãi nhắm mắt, vĩnh viễn không mở ra nữa.

Tại một khắc nam tử kia nhắm mắt, tâm Tuyết Đại cũng trở nên tê tái.

Cảnh lại chuyển về đỉnh Tuyết Sơn, một nữ tử áo trắng ôm cầm mà đứng, đối diện với nàng là một nam tử thân hình thon dài.

"Tuyết Nhi, muội thật sự vì một người không liên quan mà động thủ với ca ca sao?"

Vạn năm trước, người kia vừa nhìn thấy mình thì nở nụ cười như một tiểu oa nhi, hiện giờ lại vì một người ngoài mà muốn giết mình, điều này làm sao hắn có thể tiếp thụ được?

Vẻ mặt nữ tử đầy ý lạnh, lạnh lùng nhìn nam tử đối diện, nhàn nhạt mở miệng: "Ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần, cuộc đời này ta chỉ yêu mình hắn, cầu ngươi thành toàn cho chúng ta, nhưng ngươi không những không thành toàn cho chúng ta, lại còn ra tay giết người mà ta yêu nhất, ta không cần một người ca ca như vậy, hôm nay nếu ngươi không chết thì là ta chết, không muốn bị giết thì mau chóng ra tay đi."

Những lời tuyệt tình của nữ tử khiến tâm hắn rỉ máu, thì ra những gì mình làm vì nàng lại khiến nàng thống hận mình như vậy, nếu sớm biết như vậy thì hắn còn có thể làm như thế sao?

Hắn nghĩ sẽ không, hắn không cho phép có một nam nhân nào ngoại trừ hắn ra xuất hiện bên người nàng, như vậy hắn sẽ nghĩ mọi cách loại bỏ nam nhân bên người nàng, mà hắn cũng đã thật sự làm như vậy, nhưng hậu quả là khiến cho hắn mất đi tin tức của nàng một ngàn năm, không chỉ có như vậy, ngàn năm sau gặp lại chính là một trận quyết chiến sinh tử, điều này làm sao hắn chịu nổi?

"Tuyết Nhi, muội không phải là đối thủ của ta, ngay cả đàn trong tay muội cũng là ca ca tặng cho muội, chẳng lẽ muội nghĩ ta sẽ bị thương bởi chính vũ khí của mình hay sao?"

Hắn có ý tốt nhắc nhở nàng một phen, khiến cho nàng biết khó mà lui, lại không nghĩ nàng không hề chùn bước, kiên trì muốn động thủ với mình.

Tuyết Đại thấy hắn không nguyện ra tay liền muốn động thủ trước.

Dọn xong đàn cổ, mười ngón tay thần tốc lướt trên dây đàn, nhất thời những bông tuyết đầy trời đã chịu khống chế biến thành vũ khí của nàng, một tầng lại một tầng vây quanh nam tử, theo tiếng đàn của nữ tử, thẳng tắp công kích về phía nam tử.

Tuyết Thiên vẫn bình tĩnh đứng một chỗ, chưa từng động đậy nửa phân, những bông tuyết lợi hại này còn chưa động được một góc áo của hắn đã bị biến thành bột phấn, bốn phía mở ra, mấy vạn đóa bông tuyết thế nhưng không mảy may tổn thương được hắn.

Tuyết Đại nện một quyền lên thân đàn rồi ném về phía nam tử.

"Cầm của ngươi thì ta trả lại cho ngươi, kể từ hôm nay chúng ta đoạn tuyệt quan hệ huynh muội, ngươi đi đường của ngươi, ta đi cầu độc mộc của ta, cả đời cũng không gặp lại nhau."

Nữ tử nói xong quay người rời đi, Tuyết Thiên thấy nàng cứ thế mà đi thì càng gấp, hắn mới không muốn làm người xa lạ với nàng, lại càng không muốn cả đời không gặp lại nhau. Nhưng lúc hắn muốn kéo nàng lại, lại bị nữ tử xoay người lại tung một chưởng ngay ngực, nam tử tuyệt đối không thể ngờ nàng vì muốn giết mình mà đến khổ nhục kế cũng dùng đến, cũng vì không đề phòng dùng chân khí hộ thể mà phun ra một ngụm máu tươi, máu đỏ bắn trên nền tuyết trắng, giống như hoa mai nở rộ trong ngày mùa đông, nhìn qua dị thường diêm dúa.

"Ta đã nói, hôm nay nếu không phải là ngươi chết thì là ta chết."

Nhìn thần sắc không dám tin tưởng của nam tử, nàng lạnh lùng mở miệng.

Ha ha, nàng đã hạ quyết tâm muốn đưa hắn vào chỗ chết, mà hắn lại không nỡ buông tay nàng.

"Tuyết Nhi, ta không sợ chết, ta chỉ sợ không được làm bạn bên muội, muội sẽ chết cùng ta được không?"

Hắn không thể không có nàng, đi đến đâu cũng đều muốn dẫn nàng theo, hiện giờ hắn cũng sắp chết, vậy hãy cho hắn được ích kỷ một lần đi.

Nữ tử khinh thường nói: "Hiện giờ ngươi cũng không còn khí lực giết ta, vẫn nên cam chịu số phận đi."

Một chưởng kia của nàng có thể nói là dùng toàn lực, hơn nữa còn là đánh vào giữa ngực, hắn nghĩ muốn sống sót là rất khó.

Nam tử nhàn nhạt nở nụ cười, nụ cười này của hắn khiến trời đất biến đổi, một người nam nhân xuất sắc như vậy, lại vì yêu sai người mà rơi vào kết cục này, lại còn chết trên tay nữ tử hắn yêu nhất, miễn nói có bao nhiêu thê lương rồi.

"Thật sao?" Nam tử vẫn cười như cũ nhưng nụ cười của hắn có một loại bi thương lan tràn, khiến cho người khác cảm thấy đau lòng.

"Phục Ma cầm!" Nam tử khẽ quát một tiếng, đàn cổ vốn là đang nằm im trên mặt tuyết bỗng giống như vật sống bay về phía nam tử.

Nam tử tiếp nhận cầm, xoay người ngồi trên mặt tuyết, đem cầm đặt trên chân mình, mười ngón tay thon dài lộ ra khớp sương nhanh chóng vỗ về chơi đùa trên dây đàn.

Nhất thời một giai điệu du dương toát lên từ ngón tay hắn. Mà nữ tử ở chỗ không xa cũng đột nhiên biến sắc, không thể tin nhìn nam tử đang đánh đàn, nghĩ muốn ngăn cản đã không còn kịp nữa rồi, chỉ có thể trơ mắt nhìn linh hồn của chính mình rời khỏi thân thể, từ từ bay càng xa cho đến khi không còn chút tri giác nào mới thôi.

Linh hồn nữ tử đã rời khỏi thân thể, mà nhục thể của nàng vẫn nằm trên mặt tuyết, nam tử cũng không còn kiên trì nổi mà phun ra một ngụm máu lớn. Một khúc ly hồn của nam tử, đã khiến linh hồn nữ tử bị cưỡng chế rời khỏi thân xác, thật là một màn tàn nhẫn cỡ nào!

"Chủ nhân!"

Đột nhiên, một con Kỳ Lân cấp tốc chạy tới bên cạnh nam tử, vừa đến trước mặt hắn liền nhanh chóng hóa thành người, nâng nam tử đang thở hổn hển dưới đất dậy, vẻ mặt lo lắng nhìn hắn.

"Chủ nhân, sao người lại bị thương nặng như vậy? Ai có thể tổn thương người?" Sắc mặt nam tử tái nhợt, rõ ràng là mệnh không còn lâu, dựa vào một chút sức mạnh cuối cùng triệu hoán Kỳ Lân đến.

"Ta, không có việc gì, ngươi hãy nghe cho kỹ, việc bây giờ ta giao cho ngươi nhất định phải nhớ kỹ."

Nam tử cố gắng điều hòa hơi thở một chút rồi nói tiếp: "Ngươi đi nói cho Nguyên Thủy Thiên Tôn biết hồn phách của Tuyết Nhi đã rời khỏi thân thể, để cho hắn đi tìm hồn về rồi đưa đến bên cạnh kiếp sau của ta, hắn biết nên làm thế nào, còn có, ngươi đem cái này trồng tại nơi này, ngày ngày thủ hộ bên cạnh đến khi ta và nàng trở về."

Nam tử nói xong, run rẩy mà cẩn thận lấy viên băng lệ mà mình vẫn luôn cất giữ ra, đưa vào trong tay Kỳ Lân, lại dặn hắn nhất định phải bảo vệ tốt, ngàn vạn không được để người khác cướp đi.

Cuối cùng nam tử mới an tĩnh nhắm mắt lại.

Bốn phía lại trở về yên lặng.

Mà Tuyết Đại lại lẳng lặng đứng đó, thật lâu không rời đi.

Nhìn qua một màn này, nếu nàng còn không rõ là chuyện gì xảy ra thì phải chăng chính là kẻ ngốc cũng không bằng?

Những con người trong giấc mơ kia lại đang xuất hiện trong kiếp này của nàng.

Dạ Khuynh Thành là chủ nhân của Ly Nặc, hẳn là Xích Long kia, mà ông già dạy nàng võ công là Nguyên Thủy Thiên Tôn, hiện tại nàng rốt cuộc có thể lý giải những chuyện kỳ quái này rồi.

Kỳ Lân cũng đã xuất hiện rồi, nhưng chủ nhân của hắn là ai?

Đột nhiên trong đầu nàng xuất hiện một bóng dáng, nhưng rất nhanh bị nàng phủ nhận.

Không có khả năng là hắn, Tuyết Thiên, một nam nhân lợi hại như thế, làm sao có thể biến thành một tiểu tử ngốc chỉ số thông minh thấp đến thảm hại như vậy được?

Nhưng nếu như là hắn giả ngốc thì sao?

Đột nhiên, trong đầu nàng lại hiện ra những lần bọn họ gặp nhau.

Lần ở quán rượu đó nàng không có tiếp xúc với hắn, mà đáng ngờ nhất là lần gặp ở rừng cây kia, cước bộ của chính mình cũng không tính là chậm nhưng hắn lại có thể đến được ngôi miếu đổ nát trước nàng, điều này nói lên cái gì?

Còn có lần tại y cốc đó, mỗi khi có ám khí bắn trúng thì hắn luôn lảo đảo hoặc té ngã mà hiểm hiểm tránh được, những thứ này nhìn như là vô ý mà lại là cố ý.

Còn một lần ở Ma Vực sâm lâm kia nữa, khẳng định là hắn biết rõ Kỳ Mộ Độn Giáp chi thuật mới có thể dễ dàng phá giải, cho nên hắn vốn không phải là vô tình xâm nhập, mà là cố tình tới cứu nàng, cũng là bởi vì hắn biết rõ cách giải trận pháp.

Mệt chính mình còn tưởng hắn là tên ngốc nên mới giúp đỡ, thì ra là người ta vốn không cần, buồn cười nàng lại còn tự mình đa tình một phen, chỉ sợ vào trong mắt hắn là một chuyện cười đi.

Dạ Khuynh Thành cũng vậy, rõ ràng là một con sói xám thành tinh nhưng lại sắm vai một tiểu bạch thỏ ở bên nàng.

Mặc Thanh Vân càng kì quái hơn, đường đường là một Chúa tể của thế gian vạn vật, lại cố tình sắm vai một tên ngốc dễ thương ở bên nàng.

Cả hai người này, đều là cao thủ diễn trò, nếu đến thế kỷ hai mươi mốt, vật chẳng phải đến cả ảnh đế cũng phải ngả mũ bái phục?

Bằng vào dung mạo tuyệt sắc của bọn hắn nhất định sẽ khiến cho vô số nữ nhân đổ gục, lại thêm kỹ thuật giả trang bậc này, chậc chậc, khẳng định sẽ khiến thế giới kia đảo lộn đen trắng đi?

Nghĩ muốn giả heo ăn cọp sao? Hừ, đừng tưởng chỉ có các ngươi mới biết đóng kịch..... (và chị đã bắt đầu phản kích =)))))

"Tuyết Nhi...."

Ở phía chân trời xa xôi, không biết là ai đang gọi nàng, âm thanh nghe cực kỳ quen tai, nhưng lại cũng xa lạ....

"Tuyết Nhi, mau tỉnh lại, đã đến lúc nàng nên tỉnh lại rồi."

Âm thanh đột nhiên rất gần, giống như đang ở bên tai nàng.

Bỗng nhiên nàng bị một lực gió xoáy vô hình cuốn vào, nửa ngày không mở mắt ra được.

Nàng liều mạng muốn mở to mắt, cuối cùng cũng mở được lại bị một đạo ánh sáng chói mắt đánh úp lại, theo bản năng nàng lấy tay che lại. Không ngờ còn có một bàn tay nhanh hơn, nhẹ nhàng che mắt nàng khỏi ánh sáng chói lòe kia.

"Tuyết Nhi, trước nhắm mắt lại sau đó từ từ mở ra, nàng đã ngủ lâu lắm rồi cho nên mới không thích ứng được với ánh sáng, từ từ sẽ quen dần."

Âm thanh ôn nhuận của nam nhân truyền đến, lúc này nàng rốt cuộc nghe rõ, đây không phải là giọng nói của nam nhân trong mơ kia sao?

Nàng nghe lời nhắm mắt lại, sau đó từ từ mở ra, một hồi lâu mới thích ứng được với ánh sáng.

Nàng muốn ngồi dậy nhưng toàn thân lại vô lực, đành phải bất đắc dĩ nằm trở về.

Nam nhân ngồi bên cạnh nàng cũng phát hiện được ý đồ của nàng, lúc này mới nhẹ nhàng đỡ nàng ngồi dậy, để cho nàng tựa vào trên gối.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.