Liên Tiêu nghe xong những lời Tam vương gia Lâm Duệ Phong nói thì chỉ biết câm nín. Phận làm bề tôi hắn nào có dám cãi lời. Liên Tiêu siết chặt bàn tay cố kìm nén cơn giận của mình. Thời gian còn nhiều hắn sẽ nghĩ cách đưa nàng rời khỏi vương phủ. Mà lúc này ánh mắt của Bát vương gia Lâm Duệ Dương lại nhìn Liên Tiêu với vẻ mặt đầy nghi ngờ. Lâm Duệ Dương liền xỉa xói Liên Tiêu:
"Có vẻ như Liên công tử rất để ý tới người hầu này trong vương phủ. Nhìn xem tâm trạng lo lắng của huynh dành cho người ta kìa. Người ngoài như ta đây còn nhìn thấy được. Hay là Liên công tử lại đang có ý đồ khác?"
Trước ánh mắt dò xét của Lâm Duệ Dương, Liên Tiêu chỉ cười trừ rồi nói:
"Bát vương gia lại quá lời rồi, chỉ là người quen của tiểu nhân thôi, nên trong lòng cũng có chút thương xót. Nhưng Vương phủ dạy dỗ hạ nhân thì làm sao tiểu nhân dám can dự."
Lâm Duệ Dương cũng không nói gì nữa lại chuyển chủ đề khác. Cả ba nói chuyện phiếm với nhau, thưởng trà, đàm đạo. Sau đó Liên Tiêu xin phép ra về. Lúc này chỉ còn lại Lâm Duệ Phong và Lâm Duệ Dương, cả hai người lại đi tản bộ quanh vườn hoa và bàn chuyện.
Trong vườn các loài hoa đua nhau khoe sắc, tiếng chim hót líu lo vang vọng làm cho không gian vương phủ thật sống động. Cả hai đang đi song song với nhau, đột nhiên Lâm Duệ Phong quay sang hỏi Lâm Duệ Dương:
"Bát đệ! Đệ thấy ta có giống con lợn không?"
Lâm Duệ Dương nghe thấy Lâm Duệ Phong hỏi câu đấy thì ôm bụng cười khanh khách. Hắn nhăn nhở hỏi lại Lâm Duệ Phong:
"Là ai? Là ai dám nói Tam huynh của đệ là con lợn. Kẻ đó chắc chán sống rồi à? Trông huynh ưu tú đa tài thân hình vạm vỡ như này mà dám bảo huynh là con lợn. Ha ha ha..."
"Ngươi nói bô bô như thế để muốn toàn bộ người trong phủ nghe được rồi cười vào mặt ta hay sao? Đệ cười trên nỗi đau khổ của ta thế hả? Từ trước đến nay không có ai dám nói với ta như thế. Ta nghĩ họ sợ ta nên không dám nói."
"Thế ai dám nói huynh như vậy? Kẻ đó chắc chắn không bình thường rồi."
Lâm Duệ Dương vẫn không ngừng cười rồi nói với Lâm Duệ Phong. Lâm Duệ Phong bực bội nói tiếp:
"Còn ai vào đây nữa ngoài cái tên Nguyệt Thất mất dạy đó. Chuyện này ta cứ canh cánh mãi trong lòng không dám nói với ai. Ta muốn đệ nhìn theo khía cạnh khác trả lời giúp ta. Đệ không biết đâu, hôm đó hắn nói với ta, ta chỉ thêm cái đuôi nữa thành con lợn."
"Ha... ha... ha!"
Lâm Duệ Dương càng cười như điên, lần đầu tiên trong đời hắn thấy có người dám nói Lâm Duệ Phong như vậy. Hắn cười hết cơn rồi vỗ vai Lâm Duệ Phong:
"Lý do gì mà hắn dám nói huynh như thế? Mà huynh sao phải để ý lời nói của kẻ hạ nhân. Huynh không cần nói nhiều, cho hắn chết không toàn thây."
Lâm Duệ Phong lắc đầu rồi thở dài:
"Thật ra ta thấy tên Nguyệt Thất đó cũng đáng thương, ăn nói ngay thẳng, bụng dạ cũng không độc ác gì. Hơn nữa hắn có tài nấu ăn rất ngon, nên ta cũng không muốn đôi co với hắn. Nhiều khi hắn cứ nói thẳng như vậy làm ta sẽ cảm thấy dễ chịu hơn."
"Nghe Tam vương gia nói vậy thần đệ cũng cảm thấy khá tò mò về tên Nguyệt Thất này. Có lẽ đệ sẽ phải thường xuyên lui tới tam vương phủ rồi."
Lâm Duệ Dương nói xong lại tản bộ cùng Lâm Duệ Phong. Hai người lại tiếp tục bàn chuyện chính sự, triều đình. Đột nhiên Lâm Duệ Phong hỏi Lâm Duệ Dương:
"Tình hình bên Nhị vương huynh sao rồi? Có thấy hắn có động tĩnh gì không?"
"Đệ thấy thời gian này hắn vẫn áng binh bất động, có lẽ hắn vẫn đang chờ thời cơ để liên kết với quân xâm lược." - Lâm Duệ Dương nhàn nhã nói với vẻ mặt thâm thuý của một người cầm quân.
Lâm Duệ Phong gật đầu nhưng vẫn không quên dặn dò hắn:
"Chúng ta cũng nên phải đề phòng, hắn âm mưu lật đổ ngôi vua nên bất cứ thứ gì cũng sẽ làm. Chúng ta không nên lơ là cảnh giác. Đệ và ta cùng với Hoàng thượng tình sâu như núi, cho nên chúng ta phải cùng Hoàng huynh xây dựng vương triều họ Lâm thật vững mạnh."
"Sắp tới là lễ thành thân của Mộc Nhan và Nhị huynh rồi, đệ nghĩ huynh cũng nên buông bỏ chuyện tình cảm này thôi." - Lâm Duệ Dương nhìn Lâm Duệ Phong buồn rầu nói. Lâm Duệ Phong không nói gì chỉ thở dài. Điều này càng làm cho Lâm Duệ Dương suy nghĩ. Đối với Lâm Duệ Phong mà nói Mộc Nhan giống như người tình vĩnh cửu của hắn. Hắn tự nhủ rằng cả đời này ngoài Mộc Nhan ra hắn cũng chẳng yêu thêm ai nữa. Nhưng trớ trêu thay, hoàng thượng lại thực hiện di chúc của tiên đế. Làm chủ cho hôn lễ của Mộc Nhan và Nhị vương gia. Tam vương gia chỉ biết lặng lẽ nhìn người mình yêu kết tóc xe duyên với người khác, bởi vì di chúc của Tiên hoàng thì làm sao dám cãi lời. Hắn thở dài rồi nhìn xa xăm, đôi mắt hắn đượm buồn:
"Ta không thể buông bỏ được, Mộc Nhan là người đã cứu ta khỏi đám cháy đó. Ta thật không can tâm, cớ sao duyên phận trớ trêu lại không cho ta được ở bên nàng ấy. Ta chỉ có thể đứng từ xa chúc phúc cho nàng ấy. Ta không làm được."