Vương Gia, Vương Phi Muốn Hưu Người

Chương 9: Chạm Mặt Tiểu Tam



Phong Thiên Tước ở trong Phù Hương Viện mười ngày, hạ nhân liền không còn dám cắt xén đồ vật bên trong viện nữa, ngay cả những món hương hoa phòng ngày trước không hề có cũng được mang tới.

Nhưng mà loại hương thụ này chỉ được thêm vài ngày, sau khi rời Phù Hương Viện hạ nhân phát hiện Vương gia không lần nào triệu qua Vương phi, cũng chua từng gọi Vương phi đến Thịnh Đình Viện, cho nên Trù Hương Viện quay trở lại như xưa.

Hơn mười ngày ở chung, Tô Tử Nguyệt cũng nhìn ra tính cách Phong Thiên Tước, vẫn là nóng nảy nhưng cũng không phải là không nói đạo lý, cũng không phải loại giết người như ngóe.

Cho nên một ngày nắng ráo đẹp trời, Tô Tử Nguyệt muốn xuất phủ ra ngoài.

Mặc cho Hạ Đào ngăn cản, Tô Tử Nguyệt nghĩ nàng vừa cứu hắn một mạng, hắn hẳn sẽ không lấy oán báo ơn đi, dù sao chỉ là nàng ra ngoài đi dạo mà thôi.

Dặn dò Hạ Đào xong, thay đổi y phục liền thành công xuất phủ.

Bên ngoài Vương phủ phố xá tấp nập, từ cửa sau đi ra chính là chợ búa ồn ào, Tô Tử Nguyệt sờ túi tiền, khóe miệng tràn ra nụ cười.

Đi dạo một vòng, ăn không ngớt mấy món ven đường, miệng không ngừng lại được.

Sau đó nàng liền chú ý đến mấy hiệu thuốc, đi vào nhìn một chút, tìm hiểu một chút liền biết Tây y chưa du nhập vào thời đại này.

Nàng đi bốn năm tiệm thuốc xem xét cũng đã mất hết hai canh giờ, bụng lại đói ùng ục, ngẩng đầu liền nhìn thấy một tửu lầu lớn, Tô Tử Nguyệt thuận thế đi vào.

Đại sảnh nhốn nháo đông người, Tô Tử Nguyệt nhíu mày, tiểu nhị nhanh chóng nhanh nhau nói: “Vị tiểu thư nay, lầu hai có gian phòng, người có muốn lên không?”

Tô Tử Nguyệt nghĩ tới dù sao cũng là tiền của Vương phủ liền phóng khoáng nói: “Cho bản tiểu thư một gian phòng.”

“Vâng, xin mời.” - Tiểu nhị cười tủm tỉm đưa Tô Tử Nguyệt lên lầu..

Đi vào bên trong gian phòng, tiểu nhị hỏi Tô Tử Nguyệt gọi món gì, nàng liền hào phóng: “Tùy tiện mang bảy tám món ngon nhất ở đây đi.”

Tiểu nhị cười đến không ngậm được miệng, phép tắc khom lui ra ngoài, thuận tiện đem cửa cài đóng lại.

Tô Tử Nguyệt đứng bên cửa sổ nhìn ra phong cảnh bên ngoài, phong cảnh người người qua lại, đám trẻ nô đùa, lộ ra sự yên bình.



Bỗng nhiên sát vách liền truyền đến tiếng chén dĩa vỡ nát.

Tô Tử Nguyệt hiếu kỳ cau mày, lại nghe được một giọng nói quen thuộc: “Thiên Nhu! Thật xin lỗi, ta không phải cố ý, muội có bị thương không?”

Tô Tử Nguyệt sững sờ, hắn ta sao lại ở đây?

Nàng đi về phía ghế ngồi xuống, lại nghe thấy thanh âm ôn nhu mềm mại rơi vào bên tai: “Phong ca ca, muội không sao.”

Trong miệng thì nói không có việc gì nhưng âm thanh hết sức nghẹn ngào, Tô Tử Nguyệt trong đầu hiện lên một nữ nhân đang khóc sướt mướt, lại nhớ đến lần gặp Thu Sương từng nhắc đến Lâm tiểu thư.

Hóa ra Phong Thiên Tước sáng sớm vội vàng xuất phủ chính là muốn đi gặp thanh mai của hắn.

Tô Tử Nguyệt cũng không cố ý nghe lén, chỉ là gian phòng cách âm quá tệ.

Chẳng qua là Phong Thiên Tước lúc nãy lại phát bệnh nóng nảy đến mức lật tung món ăn trên bàn, lại nghe tiếng Lâm Thiên Nhu bật khóc, bên kia trầm thấp tiếng trấn an, thanh âm quá nhỏ nên nàng nghe không được rõ ràng lắm.

Tô Tử Nguyệt cũng lười nghe, nàng hôm nay xuất phủ, trong lòng đã nảy sinh ra một kế hoạch.

Phong Thiên Tước ghét bỏ nàng, nàng cũng không muốn cả đời nhốt mình trong Vương phủ để nhìn thấy cái bản mặt của hắn, không bằng tìm cơ hội để Phong Thiên Tước hưu nàng, sau đó xuất phủ tự lập.

Mấu chốt chính là làm cách nào để Phong Thiên Tước cam tâm tình nguyện thả nàng đi.

Nghĩ tới hôn sự này là Hoàng đế ban hôn, hắn ta chính là muốn dùng nàng mà trào phúng nói móc Phong Thiên Tước, làm sao có thể dễ dàng để nàng thoát đi dễ dàng như vậy.

Mà Phong Thiên Tước cũng hận nàng tận xương, chỉ e hắn đang muốn nàng ở Vương phủ sống không bằng chết, sao có thể hảo tâm thả nàng?

Nói tới nói lui muốn rời khỏi Vương phủ chính là không hề dễ dàng, nghĩ vậy Tô Tử Nguyệt không khỏi tâm phiền ý loạn, cơm cũng không muốn ăn nữa liền nghĩ nên ra về. Miễn cho một lúc lại đụng mặt Phong Thiên Tước, tăng thêm sự căm hận của hắn.

Tô Tử Nguyệt nhanh chóng đi tới cửa, hóp lưng như mèo đem cửa hé ra nhìn chung quanh một chút xem có nguy hiểm không, lúc này mới nhẹ tay kéo cánh cửa ra, ai biết lúc này tiểu nhị lại bưng món ăn tới, trông thấy nàng muốn đi, cao giọng nói: “Tiểu thư… người đây là… à, ta hiểu, người nhất định là đi tìm nhà xí đúng không?”

Giọng nói của tiểu nhị khiến Tô Tử Nguyệt hết hồn, thầm nghĩ Phong Thiên Tước cũng đừng không sớm không muộn mà ra tới ngay lúc này, nhưng mà ông trời thường thích đùa giỡn nàng, bằng không người xưa không nói “nhắc cái gì đến cái đó.”

Nghe thấy tiếng mở cửa ở sát vách, Tô Tử Nguyệt xoay người một cái chạy về phòng, vẫy gọi tiểu nhị.



Nhưng tiểu nhị là biết phòng bên kia người khách có thân phận bất phàm, cho nên căn bản không để ý đến Tô Tử Nguyệt, ngược lại khom lưng đợi ở một bên.

Tô Tử Nguyệt nhìn thấy Phong Thiên Tước đi ở phía trước, một nữ tử duyên dáng đi theo phía sau lưng hắn đi qua trước cửa phòng nàng. Nàng không kịp đóng cửa, nhanh chóng quay lưng lại giả vờ nhìn bài trí trong phòng, trong lòng kêu gào ông bà phù hộ, Phong Thiên Tước tuyệt đối đừng nhìn về phía này.

Sự thật trớ trêu, ngay tại lúc Tô Tử Nguyệt cảm giác đã an toàn, gương mặt lạnh lùng của Phong Thiên Tước đã bước đến phía sau lưng nàng.

“Ngươi sao lại ở chỗ này?” - Không khác xưa ngữ khí cực kỳ băng lãnh.

Tô Tử Nguyệt trái phải nhìn loạn, chính là không dám nhìn Phong Thiên Tước, ánh mắt đột nhiên rơi trên thân Lâm Thiên Nhu, sau đó lại cười cười: “Ôi, Vương gia thật là hăng hái, vậy mà tại cái nơi nhộn nhịp này cùng giai nhân đi ăn cơm.”

Lời này Tô Tử Nguyệt không có ý tứ gì, nhưng Phong Thiên Tước và Lâm Thiên Nhu nghe được liền cảm thấy Tô Tử Nguyệt đang mỉa mai bọn họ. Lập tức sắc mặt Phong Thiên Tước liền khó coi, còn Lâm Thiên Nhu chính là lung lay sắp đổ đến nghẹn ngào.

Phong Thiên Tước bước tới vươn tay nắm lấy cổ tay Tô Tử Nguyệt, dùng lực rất lớn, như muốn đem xương cốt bóp nát.

Tô Tử Nguyệt kêu đau một tiếng, nhưng chỉ lạnh nhạt nói: “Cánh tay Vương gia có sức lực như vậy, dứt khoát hướng lên cổ bóp chẳng phải tốt hơn sao?”

Ánh mắt Tô Tử Nguyệt quật cường mà lạnh lùng khiến nháy mắt khiến Phong Thiên Tước không đành lòng, hắn có chút buông lỏng cánh tay, nghĩ đến vì sao nữ nhân này trời sinh dễ dàng khiến hắn tức giận?

Rõ ràng vừa rồi hắn cũng không có tức giận, chỉ muốn hỏi một chút nàng tại sao chạy đến nơi này? Nàng chẳng lẽ không biết làm Vương phi, ban ngày ban mặt xuất hiện ở tửu lầu sẽ bị người đời lên án sao?

Phong Thiên Tước lại quên nghĩ hắn cùng với Lâm Thiên Nhu ở đây hẹn hò, để người khác trông thấy, có phải cũng sẽ bị người đời lên án? Thậm chí sẽ còn khiến cho Vương phi bị tổn thương.

Bầu không khí đột nhiên ngưng lại, không khí đột nhiên lạnh dần.

Lâm Thiên Nhu trong mắt mơ hồ lóe lên, mềm mại đi tới nói: “Phong ca ca, vị này là…”

Nàng ta đương nhiên là biết rõ mà còn giả vờ hỏi chẳng qua là muốn Phong Thiên Tước nhìn thấy nàng đơn thuần.

Nghe Phong Thiên Tước nói Tô Tử Nguyệt là Vương phi, Lâm Thiên Nhu lại cười nói: “Hóa ra là Vương phi tỷ tỷ. Ta là muội muội cùng Phong ca ca từ nhỏ lớn lên, khuê danh Lâm Thiên Nhu.”

Đây mới là khuê nữ sao? So sánh xem, Tô Tử Nguyệt được phủ Thừa Tướng xem như nha hoàn nuôi dưỡng thì tính là gì? Xem ra là không xứng xách giày cho Lâm Thiên Nhu kia.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.