Vương Gia, Vương Phi Muốn Hưu Người

Chương 3: “Lăn về Phù Hương Viện cho bản vương.”



“Đợi đã.” - Tô Tử Nguyệt quát to một tiếng.

Thu Sương mang theo Tiểu Mai và Thúy Bình quay người trở lại, trên mặt mang theo oán giận.

Tô Tử Nguyệt đi lên, nhìn chằm chằm trên dưới, dò xét Thu Sương vài lần, sau không lắc lắc đầu như bác sĩ chê bệnh nhân: “Ta có gặp nạn hay không còn chưa chắc, chứ ta chắc chắn ngươi không sống quá ba ngày.”

“Ngươi hù dọa ta?” - Thu Sương trừng lớn mắt.

Tô Tử Nguyệt nhướn mày mỉm cười: “Ngươi gần đây có phải thường cảm thấy tức ngực, không thể nằm ngửa? Chỉ cần nằm ngửa liền không thở được, ban đêm lại không thể ngủ được?”

“Làm sao ngươi biết!” - Thi Sương giật mình thốt lên.

Tô Tử Nguyệt cười lạnh một tiếng: “Không chỉ vậy, ngươi còn ho liên tục, trong đờm có máu, ngẫu nhiên còn ho ra một cục máu màu tím đen.”

Đây chính là triệu chứng nhồi máu phổi.

Triệu chứng lâm sàn của nhồi máu phổi cơ bản nhất chính là đau tức ngực, ho ra máu và hô hấp khó khăn.

Tô Tử Nguyệt để ý Thu Sương thường xuyên xoa xoa lồng ngực, đồng thờitrẻ

trong ngực khi bị ngã rơi ra một chiếc khăn tay, có nhàn nhạt vết máu còn lưu lại.

Lại nói đây không phải bệnh vặt, tỷ lệ tử vong rất cao, nếu trị liệu trễ bệnh nhân không sống quá một tuần.

Thu Sương còn nhỏ tuổi như vậy, hình như không có bệnh tim vậy nguyên nhân dẫn đến nhồi máu phổi có thể là…

“Gần đây ngươi bị gãy xương phải không?” - Người gãy xương nằm liệt giường lâu ngày, dễ hình thành cục máu đông ở chi dưới và khoang chậu, dễ dẫn tới nhồi máu phổi.

Khi Tô Tử Nguyệt đặt câu hỏi, sắc mặt Thu Sương lộ ra vẻ quỷ dị.

Phản ứng này ngầm nhanh chóng xác nhận chả Tô Tử Nguyệt, phía sau Thúy Bình kêu lên: “Vương phi, Thu Sương tỷ tháng trước đuổi theo chim bồ câu trên núi bị vấp ngã gãy chân, dưỡng thương hơn nửa tháng, lúc này mới bắt đầu lành lặn.”

“Vậy thì đúng rồi.” - Tô Tử Nguyệt vỗ tay một cái.

Thu Sương không khỏi nhảy lên: “Không có khả năng, đại phu nói ta chỉ là khí huyết không thông, ho ra máu là bình thường, ngươi…” - Nàng ta chỉ vào Tô Tử Nguyệt: “Ngươi chính là bởi vì ta ức hiếp nha hoàn của ngươi nên mới bịa chuyện dọa ta! Ta… ta sẽ không mắc bẫy của ngươi, ngươi chính là một cái phế phẩm ở phủ Thừa tướng, chưa từng nghe qua tam tiểu thư của phủ Thừa tướng còn biết y thuật, hừ!”

Thu Sương nghiêm nghị nói, hai chân còn nhảy lên cao.



Tô Tử Nguyệt lo lắng nhìn nàng ta một cái: “Này! Ngươi đừng nhảy… coi chừng…”

Tô Tử Nguyệt còn chưa nói xong, Thu Sương hai mắt trợn ngược, che ngực ngã cắm mặt xuống đất.

Ôi không, phát bệnh rồi.

Tô Tử Nguyệt là bác sĩ, không thể khoanh tay đứng nhìn.

Thúy Bình và Tiểu Mai thấy thế dọa đến sắc mặt trắng bệch, bắt đầu la hét, vội chạy đi tìm đại phu, còn Thu Sương giãy giụa dưới đất, giống như chuột giãy chết.

Tô Tử Nguyệt sắn tay muốn bước tới liền bị một cái tay nhỏ kéo áo lại: “Tiểu thư, đừng… ta sợ quá.”

Tô Tử Nguyệt vỗ nhẹ tay Hạ Đào, trấn an: “Không có sao, ta có chừng mực.”

Nàng bước tới, Thu Sương không có mất đi ý thức, chỉ thở không được, hai cánh tay ở không trung bắt loạn, không có khạc ra máu, Tô Tử Nguyệt phán đoán nàng ta bị dị vật kẹt ở yết hầu nên không thở được.

Nàng ngồi xổm xuống, đem ngón trỏ dùng sức luồng vào cuống họng Thu Sương, quả nhiên từ bên trong lôi ra một khối máu đờm sền sệt, ngay sau đó bắt đầu sơ cứu cho Thu Sương khôi phục nhịp tim.

Chỉ một chút sau, bên tai nàng đã nghe thấy tiếng bước chân ồn ào, sau đó Tô Tử Nguyệt bị ai đó đẩy mạnh ngã vào bụi hoa cách đó.

“Vương phi, người nhất định phải hại chết Thu Sương tỷ mới cam lòng sao?” - Tiểu Mai trong lòng đầy căm phẫn gào lên.

Tô Tử Nguyệt không có thời gian cải nhau với Tiểu Mai, vội vàng liếc về phía Thu Sương.

Đại phi Tiểu Mai mang đến đang kiểm tra mạch cho Thu Sương, sau khi được Tô Tử Nguyệt sơ cứu, Thu Sương tạm thời đã qua cơn nguy kịch nhưng vẫn chưa mở ra.

Lão đại phu cau mày, nhìn trái nhìn phải bàn tay, biểu lộ vô cùng nghiêm túc, rõ ràng là bệnh tình của Thu Sương mười phần khó giải, rất lâu sau, ông ta mới nói: “Nhanh, đem cô nương ta về phòng nghỉ.”

Tô Tử Nguyệt không nhịn được đứng ra: “Lúc này cử động sẽ không tốt cho người bệnh.”

Vừa mới thiếu khí, tùy tiện di động rất có thể tạo thành một lần nữa hô hấp khó khăn, ho ra máu ngăn chặn khí quản.

Đại phu lúc này mới chú ý đến Tô Tử Nguyệt, không vui trừng mắt nàng: “Một cái nữ nhân biết cái gì? Nhanh đứng ra một bên, đừng cản trở lão phu cứu người.”

“Ngươi xác định đây là cứu người chứ không phải hại người?” - Tô Tử Nguyệt nhịn không được nói lớn.



Đại phu bị Tô Tử Nguyệt nói đến tức giận đỏ cả mặt, đang chuẩn bị thẹn quá hóa giận mắng Tô Tử Nguyệt, chẳng biết Chấn Hưng Vương đến từ khi bào quát lạnh một tiếng: “Tô Tử Nguyệt, ngươi lại làm loạn cái gì? Đem ngươi nhốt tại Phù Hương Viện cũng không thể khiến ngươi sống yên ổn?”

Cái bộ dạng của Chân Hưng Vương cụ thể ra sao đêm đó Tô Tử Nguyệt không thấy rõ, nhưng thanh âm này nàng nhận ra.

Tô Tử Nguyệt vô thức quay đầu lại, sau đó liền nhìn thấy dung mạo của Chấn Hưng Vương Phong Thiên Tước.

Một khuôn mặt tuấn mỹ đến không có gì để bắt bẽ. Gương mặt thon gầy cương nghị, mũi cao thẳng tắp hệt như điêu khắc Hy Lạp cổ, môi mỏng, lông mày rậm đen, tinh xảo đến không có một tỷ lệ nào không cân xứng.

Mái tóc dài đen như mực chỉ dùng một viên ngọc ở đỉnh đầu túm lại, nhìn sạch sẽ gọn gàng, lại không mất đi phong độ.

Tô Tử Nguyệt làm Nam ra Bắc đi tình nguyên khắp nơi cũng chưa từng gặp ai đẹp trai đến như vậy, không khỏi có chút ngây ngốc.

Đáng tiếc vẻ mặt này của nàng rơi vào mắt Phong Thiên Tước, trừ mỉa mai, chính là cực độ xem thường.

Thanh âm của Phong Thiên Tước không chút nhiệt độ: “Lăn về Phù Hương Viện cho bản vương.”

Tô Tử Nguyệt chần chừ một chút, bệnh nghề nghiệp lại trỗi dậy, chỉ về phía Thu Sương: “Nàng ta…”

“Nàng ta như thế nào cũng không liên quan tới ngươi! Bản vương nhớ kỹ đã từng nói, không có sự cho phép của ta, không cho phép ngươi bước ra khỏi Phù Hương Viện nửa bước? Ai cho phép ngươi bước ra?” - Phong Thiên Tước căn bản không cho Tô Tử Nguyệt cơ hội nói chuyện.

Tô Tử Nguyệt bị hắn mắng bằng ngữ khí lạnh băng khiến nàng ngây cả người, sau đó nhìn Thúy Bình từ phía xa, hóa ra là Thúy Bình đi báo cho Phong Thiên Tước, bởi vậy mới nói sao hắn ta lại rãnh rỗi đến cái nơi khỉ ho cò gáy này.

Không đợi Tô Tử Nguyệt lên tiếng, Phong Thiên Tước đã nhìn về phía thuộc hạ của hắn.

Thuộc hạ đi lên, đối với Tô Tử Nguyệt nói: “Vương phi, mời đi.”

Tô Tử Nguyệt chỉ liếc nhìn Thu Sương, nghĩ thầm bệnh này của cô ta ở thời hiện đại còn khó cứu chữa huống chi đang ở thời này không có điều kiện y tế, cô có thể kết luận Thu Sương khó mà sống được.

Lại thêm cái lão đại phu ỷ già lên mặt này, hắn không lấy mạng cô ta là tốt rồi.

Nàng muốn cứu cũng khó lòng, ngay cả Phong Thiên Tước đối với nàng hận thấu xương làm sao để cho nàng cứu người, mà dù nàng có ra tay, cũng không chắc cứu được Thu Sương.

Muốn trách thì trách số kiếp nàng ta gặp Tô Tử Nguyệt quá muộn.

Nghĩ vậy, Tô Tử Nguyệt từ bỏ, vỗ vỗ tay, ném cho Phong Thiên Tước một ánh mắt xem thường, chuẩn bị đi về Phù Hương Viện.

Không ngờ ngay lúc này Tiểu Mai quỳ xuống đất, khấu đầu ba cái với Phong Thiên Tước, khóc sướt mướt: “Vương gia, ngài nhất định phải làm chủ cho Thu Sương tỷ, Thu Sương tỷ đang rất tốt, đều là vì Vương phi hù dọa nàng, nàng mới đột nhiên trở nên như thế này.”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.