Vương Gia Ta Sẽ Giảm Béo Mà!

Chương 127: Người Rất Trọng Yếu





Đúng vậy, nàng có một người rất trọng yếu phải bảo hộ.

Người kia vẫn còn ở trong cung chờ nàng.

Người kia..

Đó là người nàng không thể bỏ xuống được, là người nàng tư niệm.
"Đồ nhi, ngươi biết ngươi đang nói cái gì không?"
"Sư phụ, ta biết rõ."
Ánh mắt Hạc lão đột nhiên trở nên sắc bén, nói thẳng: "Người kia là ai?"
Cổ họng Hàn Phỉ đột nhiên như bị ngăn chặn, nàng không biết có nên nói cho sư phụ biết hay không, nàng không muốn lừa dối lão nhân này.

Có thể nói, Hạc lão là một trong số rất ít người ở thế giới này đối xử thật tâm với nàng, dù cho chỉ có vẻn vẹn mấy ngày ở chung mà thôi.
Hạc lão cau mày, nói: "Không thể nói sao?"
Một câu không thể nói này liền đại biểu cho rất nhiều ý tứ, thân phận người kia nhất định là không đơn giản.
Cuối cùng, Hàn Phỉ hạ quyết tâm, nói thẳng: "Là Tần Vương."
Thời khắc này, không khí đột nhiên yên tĩnh lại.


Sắc mặt Hạc lão trở nên vô cùng quái dị, ngay cả ánh mắt nhìn Hàn Phỉ cũng vô cùng phức tạp, giống như có vẻ không thể hiểu nổi, cuối cùng châm chước nói: "Đó chính là..

ờm..

Vương gia hành động không tốt lắm?"
Hàn Phỉ dở khóc dở cười, thì ra vừa rồi sư phụ yên tĩnh là bởi vì phải cố nghĩ ra một từ dễ nghe để hình dung về Tần Triệt.Hành động không tốt lắm? Haha, nếu như không phải là do nàng, sư phụ e là sẽ trực tiếp nói hai chữ tàn phế rồi.
Hàn Phỉ vô cùng cảm kích Hạc lão uyển chuyển, chí ít nàng thật sự không thích Tần Triệt bị buộc vào với hai chữ Tàn phế kia.
"Vâng.

Sư phụ, chính là Tần Triệt."
Hạc lão thật lâu thở dài, nói: "Năm đó lúc ta rời đi đã nghe nói qua, khi ấy hắn chưa phải là Vương gia, vẫn là một Hoàng Tử, nhưng ở trong cung phải trải qua ngày tháng rất thê lương, người như vậy, đồ nhi ngươi đây là đang mạo hiểm a."
Tần Vương Tần Triệt, hiện tại người biết rõ danh hiệu này không nhiều, chỉ nghe quen đó là một Vương gia tàn tật phế phẩm, bị người đời chế nhạo cùng lãng quên.

Người như vậy, căn bản không phải là một phu quân tốt.
"Sư phụ, ta không thể bỏ lại hắn, thân thể hắn không tốt, ta sợ ta vừa đi, hắn sẽ chết."
Một câu nói này, Hàn Phỉ nói với vẻ đặc biệt chăm chú, không có nửa điểm giả dối.

Thân thể Tần Triệt đã kém đến cực hạn, mấy ngày qua nàng rời đi đã không thể yên lòng, chứ đừng nói gì tới việc rời khỏi hẳn.
"Nhưng ngươi đã nghĩ tới chưa, bản thân ngươi nên làm gì? Một khi tham gia quá sâu, ai có thể đảm bảo an nguy sinh mệnh của ngươi?"
Hạc lão còn nỗ lực khuyên lơn Hàn Phỉ, đây thật sự không phải là một đường đi tốt.
Nhưng cuối cùng, Hàn Phỉ chỉ ý vị sâu dài nói một câu: "Sư phụ, đã không kịp nữa."
Hạc lão sắc mặt trắng bệch một hồi, lắp bắp nói: "Ngươi, ngươi, nha đầu này, đây là ngươi đã động tình rồi!"
Hàn Phỉ đỏ mặt, gật đầu.
Nàng ngay từ đầu đã không muốn phủ nhận tình cảm của mình, nhất là ở trước mặt sư phụ.

Nàng yêu thích Tần Triệt, càng ngày càng yêu thích, cho nên mới vì hắn ở lại trong cung, huống chi, hệ thống cũng sẽ không cho phép nàng rời đi.
"Ôi, ngươi muốn sư phụ làm thế nào mới tốt đây! Ngươi chắc chắn chứ? Hắn tuy là Vương gia, nhưng lại là một Vương gia không có có thực quyền, thậm chí còn là một tên phiền phức, Hoàng Thượng đối với hắn thái độ ý vị sâu xa, Hoàng hậu nơi hậu cung cũng không phải là một người hiền lành, đây chính là một củ khoai lang bỏng tay a! Hơn nữa, đồ nhi a, chân tâm của ngươi, hắn cũng chưa chắc.."
Vế sau Hạc sư cũng không nói ra, nhưng Hàn Phỉ dĩ nhiên hiểu rõ hắn có ý gì.

Nàng trả giá nhiều như vậy, chỉ sợ sẽ trở thành quân cờ của hắn, thậm chí rất có thể, hắn biểu hiện thái độ cùng ý cười đối với nàng không giống với người khác, cũng chỉ là thủ đoạn, muốn nàng làm việc cho hắn.

Những suy đoán này Hàn Phỉ không phải chưa từng nghĩ tới, nàng không ngu, nàng chỉ là lười đi tính toán, bởi vì nàng cam tâm tình nguyện.


Nếu như nàng có thứ có thể làm Tần Triệt lưu ý, vậy nàng sẽ vô cùng vui mừng, nàng đối với hắn còn không quá vô dụng.
"Sư phụ, ta biết rõ, cảm tạ người đã quan tâm, nhưng..

Đã trễ.

Sư phụ, đã quá trễ rồi."
"Đồ nhi, tha thứ cho ta nói một câu không êm tai, thân thể người kia, sợ là sống không quá ba năm.

Đến lúc đó ngươi phải làm thế nào đây?"
Câu nói này rơi xuống, lập tức hai đạo ánh mắt sắc bén rơi vào trên người Hạc lão, Linh Tam, Linh Tứ sau một khắc hiện thân, trái phải vây quanh Hạc lão, sát cơ hiển hiện.
Vốn dĩ, lúc Linh Tam cùng Linh Tứ ẩn núp trong bóng tối đã chính tai nghe thấy lời nói biểu lộ tình cảm của Hàn Phỉ cũng vô cùng khiếp sợ, tuy bọn họ cũng đã đoán nữ nhân Hàn Phỉ này không thể vô duyên vô cớ đối tốt với Vương gia, nhưng không nghĩ tới lại là một đáp án trực tiếp như thế! Quả nhiên..

thiếu nữ hoài xuân là điên cuồng nhất!
Linh Tứ vừa nãy còn lén lút nói thầm, Hàn Phỉ lại vọng tưởng leo lên trên người Vương gia! Hừ, con gái của một Thừa Tướng nho nhỏ lại có ý nghĩ trèo cao với Vương gia cơ đấy! Thật sự là quá không biết tự lượng sức mình!
Vậy nhưng, cái ý niệm này cũng chỉ lóe qua trong đầu Linh Tứ một chút mà thôi, rất nhanh biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, bởi vì trong đầu hắn nhớ lại khoảng thời gian này, từ sau khi hắn đi theo bảo hộ Hàn Phỉ, nhớ lại tất cả mọi chuyện đã phát sinh.

Từng việc từng việc, mỗi một chuyện đều hiện lên vô cùng rõ ràng trong đầu Linh Tứ.

Những chuyện đó, mỗi một thứ ném ra đều là một chuyện kinh thiên động địa.
Nhưng tất cả những thứ này, đều là do Hàn Phỉ làm, đều là nữ nhân vốn bị bọn họ cho rằng không xứng với Vương gia làm.

Vô luận là tận tâm tận lực chữa bệnh cho Vương gia, hay tại Trung Thảo Đường làm ra hành động kinh người, hoặc từng bước một đi vào nội bộ Thần Nông Giá, thậm chí, trở thành quan môn đệ tử của Hạc lão.
Năng lực, nàng có.


Mỗi một chuyện ở nơi này, cũng không phải là dễ dàng, nhưng nàng lại có thể làm được.
Tình ý, nàng có.

Phí hết tâm tư, tìm kiếm thảo dược cho một đệ đệ cùng cha khác mẹ, thậm chí có thể nói là đệ đệ không thân cận.
Ngay cả Linh Tứ cũng phải thầm công nhận, không thể khinh thường nữ nhân này chút nào, nếu dung mạo của nàng dễ nhìn hơn, e là không có ai dám nói Hàn Phỉ không xứng với Vương gia.
Trong lúc bất tri bất giác, Linh Tứ dù cho luôn khó chịu với Hàn Phỉ, nhưng ở trong lòng, xem như đã bị nàng thuyết phục.

Vì thế lúc Hàn Phỉ nói với Hạc lão những lời kia, Linh Tứ tuy là một bên nhổ nước bọt Hàn Phỉ không biết tự lượng sức mình, một bên lại vì Vương gia có thể có người đối xử chân thành như vậy mà cảm thấy vui mừng.
Đúng lúc ấy, lại nghe thấy Hạc lão không khách khí nói Vương gia sống không quá ba năm, Linh Tam cùng Linh Tứ không nhịn được mà hiện thân.
Hàn Phỉ nhìn thấy Linh Tam, Linh Tứ xuất hiện liền có một chút kinh ngạc, lập tức hiểu ra nhất định là bọn họ hiểu nhầm, đang muốn thay sư phụ giải thích.

Lúc này, ánh mắt Hạc lão đã tối lại, hắn tự nhiên không phải giống như Hàn Phỉ không biết nhìn người, đem Ảnh Vệ thành Phương tiện chuyên chở cùng Tay chân , một trận sát khí kia, chính là từ trong máu tươi nuôi ra, hai người kia chính là Sát Thần!
"Hừ, ta vẫn luôn cảm thấy kỳ quái, vì sao trên người đồ nhi luôn truyền đến một cảm giác quái lạ, thì ra bên người còn có người đi theo, làm sao, chẳng lẽ là tên Tần Vương kia vẫn phái người giám thị đồ nhi ta?"
Lời này vừa nói ra, vẻ mặt của Linh Tam, Linh Tứ liền biến đổi, cùng sửng sốt nhìn về phía Hàn Phỉ.

Tốt a! Lão già này muốn tìm cách ly gián! Muốn tạo ra ngăn cách giữa Vương gia cùng Hàn cô nương!
Quả nhiên gừng càng già càng cay a! Quả nhiên, bọn họ không nên xuất hiện quá muộn a!.


— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.