"Làm sao vậy? Sơ Tâm? Nói cho ta biết? Người nào chọc giận muội rồi hả?"
Tô Sơ Tâm nghe được sự che chở quen thuộc, đó là vì Tô Cẩm Lý cho tới bây giờ đều ôn nhu như vậy, nhất thời làm cho đáy lòng nàng càng thêm ủy khuất rồi.
Lắc lắc đầu, nước mắt chảy càng mạnh rồi.
"Cẩm Lý...... Muội thật sự, cực kỳ thích, cực kỳ thích Cảnh Lương!"
Tô Sơ Tâm lắc lắc đầu, rốt cuộc nhịn không được nói: "Muội chưa bao giờ nhìn những thứ khác, từ lúc bắt đầu muội đã chỉ nhìn huynh ấy......"
"Trong sinh mệnh của muội, toàn bộ đều là huynh ấy......"
"Nhưng vì sao, vì sao huynh ấy muốn muội như vậy?"
"Muội có chỗ nào không tốt? Muội làm sai chỗ nào? Cẩm Lý, huynh nói cho muội biết, muội thật sự kém cỏi như thế sao?"
Tô Cẩm Lý nghe nói như vậy, sắc mặt khẽ trở nên có chút khó coi.
Vươn tay, giữ chặt bả vai Tô Sơ Tâm, bình tĩnh nhìn vào mắt nữ tử, gằn từng chữ hỏi:
"Xảy ra chuyện gì? Rốt cuộc làm sao vậy? Cảnh Lương làm gì muội? Nói cho ta biết!"
Chỉ một khắc, đáy lòng Tô Cẩm Lí đã đầy phẫn nộ! Hắn vẫn luôn cho rằng Tô Cảnh Lương yêu thương Tô Sơ Tâm!