"Cảm ơn vương phi nương nương đã khen!" Dương Xuyến Xuyến cố làm ra vẻ cúi đầu, biểu hiện ra ngoài vẻ mặt e lệ, nhìn chằm chằm nhìn giầy mình, nhỏ giọng đáp lời.
"Người đâu, đưa Dương cô nương vào chỗ ngồi."
Vương phi nương nương Tuyết Y từ ái nói một câu, sau đó lập tức có người đỡ Dương Xuyến Xuyến ngồi ở ghế tựa bằng lông dê.
Không mềm mại mà ấm áp.
Động tác của những người đó đều cực kỳ nhanh chóng, cũng cực kỳ tôn kính.
Có lẽ đều biết đây là vương phi hoàng thượng tự mình hạ chỉ ban cho Tô vương gia.
Tuyết Y cười cười, sau đó ngồi ở bên cạnh Dương Xuyến Xuyến, thân thiết kéo tay Dương Xuyến Xuyến, vẻ mặt dịu dàng nói:
"Bản cung gọi con là Xuyến Xuyến nhé......... Tương lai chúng ta là người một nhà rồi!"
"Xuyến Xuyến, đứa nhỏ Cẩm Lý này, tính tình có phần táo bạo, cũng có chút không có nhân tình."
"Nhưng con yên tâm, hài tử của bản cung, bản cung hiểu, nếu nó làm khó dễ con, con cứ việc nói cho bản cung."
"Mà bản cung cũng sẽ phân phó mọi người trong vương phủ này nhìn Cẩm Lý, nếu nó dám làm khó dễconc, đến lúc đó, bản cung nhất định không tha cho nó........."