“ Ngươi muốn làm gì!” Dương Xuyến Xuyến lớn tiếng la hét, không còn sức lực, bị Tô Cẩm Lý kéo căng ra, đau tới mức nàng muốn tắc thở.
Lời này vừa cất lên, rõ ràng không đủ khí thế!
Tô Cẩm Lý vẫn không ra tiếng, sắc mặt có hơi thất thường.
Chỗ đó của nàng ta xuất hiện môt vết thương rất lớn. [ Cho dù dịu dàng đi, ta đổi đi, thì chỗ này, vẫn bị thương.]
Ngón tay của Tô Cẩm Lý có hơi ngập ngừng.
Bỗng chốc, suy nghĩ tức giận muốn giết chết nữ nhân này, đột ngột không còn nữa.
Thế mà lại trở nên như vậy…….
Những lời nói quở mắng và răn đe của hắn, thô bạo lúc nãy của hắn.
Trong lòng Tô Cẩm Lý, có phần hơi áy náy.
Quay người xuống giường, lấy mền che cho Dương Xuyến Xuyến, mà sau đó, đôi mắt, cùng cảm xúc dịu dàng như mây mùa hạ, nhìn chăm chú vào Dương Xuyến Xuyến.
Còn Dương Xuyến Xuyến, hơi hơi cảm giác được rằng xúc cảm nam nhân có sự thay đổi.
Cả người, có chút bất an không nói được.
Mở miệng lên tiếng, Dương Xuyến Xuyến lạnh nhạt mà nói: “ Ta không có mục đích gì với ngươi cả, dù cho ngươi tin hay không tin, trước giờ ta chưa từng có mục đích nào với ngươi hết!”
Tô Cẩm Lý hơi cong môi, bề ngoài lãnh mạc trở lại.
Hành động ôn nhu nhẹ nhàng lúc nãy, dương như chưa từng xảy ra.