Như một vòng luẩn quẩn, chờ ngươi lún sâu vào, không thể kiềm chế được, sẽ vô tình mà đánh ngươi bại trận không ngóc nổi đầu lên được! Chưa kể, nàng cũng là loại nữ nhân này! Bằng không sao có thể khiến Mẫu phi luôn yêu thương hắn mắng hắn? Một khi đã vậy, sao hắn còn phải đau khổ cho nàng? Tô Cẩm Lí nghĩ đến đây, dứt khoát bế Dương Xuyến Xuyến lên, không chút do dự ném nàng lên giường.
Tốc độ cực nhanh, động tác thô lỗ.
Y phục của hai người nhanh chóng bị cởi ra.
"Tô Cẩm Lí, ngươi là đồ xấu xa! Mau thả ta ra, đồ xấu xa!" Dương Xuyến Xuyến cảm nhận được mối nguy hiểm đang cận kề, tay chân không ngừng đấm đá giãy giụa.
Nhưng nam nhân vẫn giữ bộ dáng thờ ơ.
Tô Cẩm Lí không có chút thương tiếc nào, chỉ nghe theo điều bản thân muốn, không an ủi, không màn dạo đầu, không khách khí đẩy hai chân nàng ra, ngay cả một chút do dự cũng không có mạnh mẽ muốn nàng.
"A!!!" Một tiếng thét chói tai vang lên, rút cạn sức lực của nữ nhân.
Ương bướng cắn môi dưới, đôi mắt lạnh nhạt an tĩnh, không có chút khổ sở, cũng không bi ai đáng thương.
Bình tĩnh lạnh nhạt như vậy khiến tim Tô Cẩm Lí ngừng đập.
Chuyện này, nữ nhân bình thường đều đau đớn không nhịn nổi.
Vì sao nàng có thể cứng đầu cứng cổ chịu đựng như vậy? Thậm chí, trừ một tiếng kêu lúc đầu ra thì im bặt, nhưng lại khiến lòng hắn chấn động.
Tô Cẩm Lí không nhịn nổi ngẩng đầu nhìn nàng.
Lại phát hiện vẻ mặt nàng tái nhợt, đầu hơi nghiêng, cắn chặt môi dưới.
Rất đau sao? Ba chữ này vừa muốn thốt ra, Tô Cẩm Lí đột ngột chặn lại.
Tô Cẩm Lí, nữ nhân này chính là loại tâm sâu khó đoán.
Tô Cẩm Lí, nữ nhân này không một phút một giây nào không muốn khiến ngươi mất mặt.
Tô Cẩm Lí, không thể thương hại đau lòng nữ nhân này, dù một chút cũng không được! Tô Cẩm Lí, ngươi nhất định phải nhớ kĩ những lời này! Nghĩ đến đó, Tô Cẩm Lí mạnh mẽ nuốt lời muốn nói trở lại.