"Cẩm Lý, lúc ấy là Vương huynh hồ đồ, chỉ là không thích ngươi tổn thương người vô tội, nhưng thật không ngờ khiến ngươi nổi giận như vậy, thật sự là thật xin lỗi."
"Lúc ấy là ta nói rất khó nghe rồi." Tô Cẩm Lý nắm lấy ngón tay, rồi sau đó nhỏ giọng nói.
Tô Cảnh Lương cười cong môi nhìn Tô Cẩm Lý, đột nhiên không lí do hỏi một câu:
"Thật sự là không biết tính tình ngươi như vậy, Dương tiểu thư có thể nhịn được hay không?"
Tô Cẩm Lý nghe được Dương tiểu thư, tự nhiên đó là Dương Xuyến Xuyến, cả người hơi sửng sốt.
Rồi sau đó, thoải mái nói: "Vương huynh, đây là đùa cợt ta?"
"Không dám!" Tô Cảnh Lương cười cười.
Trong nháy mắt, hai người giống như là ngày thường hòa hợp.
Tô Cảnh Lương tươi cười, rồi sau đó nhàn nhạt hỏi, "Còn không có nói cho ta biết, tôi nay tại sao lại chạy đến đây?"
Tô Cẩm Lý nghe nói như vậy, nhất thời trên mặt đen lại.
Mâu thuẫn trong lòng, đột nhiên đầy rẫy trong đầu mình.
Nhất thời, đánh mất bất cứ cái gì vui sướng "Đừng nói nữa, nữ nhân kia......"
Dừng một chút, Tô Cẩm Lý nói tiếp: "Tức chết ta rồi!"