Cô và Shuu nhàn nhã thưởng thức bánh kem, dâu tây ngắm khoảnh khắc màn đêm dần bao trùm thị trấn nhỏ yên bình. Căng da bụng, anh chàng quay sang cô nhắc:
Đến lúc vào việc rồi!
_ OK! _ Cô đứng dậy bước về phía xe.
_ Cho tôi xem mấy ngày rồi cô học được những gì! _ Shuu mở cửa ghế phụ, nhường tay lái cho cô.
– Tôi mới học có mấy ngày à! Anh đánh giá tôi quá cao siêu rồi! _ Cô không muốn đem tính mạng mình và người khác ra đánh cược đâu.
_ Có tôi ở đây, không để cô bị gì đâu mà sợ! Yên tâm đi! _ Anh chàng khẳng định chắc nịch.
Không biết nói gì hơn, cô nuốt nước bọt một cái rồi mở cửa ngồi vào ghế lái.
. Nhìn nè! Ở chỗ của tôi cũng có phanh, cô cứ việc lái, việc khác để tôi lo! _ Shuu chỉ vào phanh phụ dưới chân mình. (2)
_ Được rồi... Tôi khởi động máy đây! _ Có sự bảo đảm của anh chàng, cô vững lòng hơn đôi chút.
Chậm rãi vặn chìa khoá khởi động xe, cô cố gắng tập trung nhớ lại các kiến thức đã được học mà vận dụng, từ từ điều khiển con xe lăn bánh.
_ Khá đó! Cứ như vậy tiếp tục thôi! _ Shuu chậm rãi nói.
Cô mím môi, gật đầu. Rõ là người ta lái xe hơi nhẹ nhàng, lả lướt, còn cô chẳng khác đi tập gym là mấy. Cơ tay căng lên cầm vô lăng, cơ chân căng lên đạp ga và phanh, trông chẳng hề thoải mái. (2)
_ Thả lỏng ra một chút đi! Mất sức lắm! _ Anh chàng nhìn cô, nén cười.
_ À được...
Với tốc độ rì rì chậm hơn xe đạp, cô lòng vòng được mấy vòng bãi tập thì Shuu đề nghị tăng tốc. (2)
Lái nhanh lên một chút xem sao!
_ Ờm... _ Cô đáp khế.
Định giẫm chân ga mạnh hơn một chút, ai ngờ cơ chân tê cứng làm cô mất cảm giác giẫm quá sức khiến chiếc xe đột ngột lao vút về phía trước.
_ Á... Thôi chết rồi! Làm sao đây? Làm sao đây? Shuu ơiiii... _ Cô hoảng loạn nhìn | anh chàng cầu cứu. (2)
sang
. Bình tĩnh đi đã! Cô nhả chân ga, giẫm chân phanh đi! _ Shuu từ tốn.
Chân ga là chân nào? Chân phanh là chân nào? _ Giờ phút này cô chả biết đâu là đâu nữa hết.
. Nhấc chân này, đạp chân này! _ Sợ cô mất cả phương hướng, anh chàng chu đáo vỗ lên từng chân một chỉ dẫn.
Chỉ chờ có vậy, cô nhấc lên chân trái, đạp hết sức xuống chân phải, co người nhắm chặt mắt chờ đợi khoảnh khắc va chạm xảy đến. Shuu bên cạnh không chậm trễ chồm sang đánh tay lái sang bên phải thành công né hàng rào an toàn trong gang tấc.
Xe dừng lại, Shuu thở phào một hơi nhìn sang gương mặt cô đang gần kề. Đôi mi nhắm lại khẽ rung rung như cánh bướm, môi mím chặt... Với khoảng cách này, mùi hương ngọt ngào của cô gái trước mặt như lấp đầy khứu giác Shuu. Trong đầu anh chàng đấu tranh dữ dội. (2)
Chờ một lúc không thấy động tĩnh gì quá lớn như vẫn nghĩ, cô chầm chậm hé mắt quan sát, môi mấp máy gọi ai đó hỏi tình hình:
Shuu...
Tầm mắt bị che khuất chẳng thấy gì ngoài khuôn mặt phóng đại của anh chàng tóc đen mắt xanh đang nhìn mình, cong môi cười. Mở to mắt ngỡ n ngàng, trái tim vừa mới an ổn của cô lại gia tốc bum bum trong lồng ngực, khuôn mặt nhỏ nóng bừng... Khoảng cách này... cũng ái muội quá rồi!
– Anh... Không được cười! _ Cô cụp mắt cố dịch người ra sau, kéo giãn khoảng cách của hai người.
_ Ừm... _ Shuu trầm giọng.
Có thể... Ngồi về vị trí của anh được không? _ Cô lí nhí.
Một giây... Hai giây... Ba giây... Cô căng thẳng không dám thở mạnh chờ đợi...
_ Được. _ Anh chàng sau một hồi im lặng nhả ra một từ rồi dịch người về chỗ ngồi ngay ngắn như chưa có gì xảy ra. (2)
Cô âm thầm thở phào một hơi nhẹ nhõm.
. Tôi không dám lái nữa đâu! Muốn về nhà... - Ở trong không gian chật hẹp cùng một người đàn ông có phần... nguy hiểm, cô cảm thấy không thoải mái.
_ Kei! _ Đây là lần đầu tiên Shuu gọi thẳng tên cô.
_ Dạ? _ Cô chột dạ ngồi thẳng lưng nghiêm túc nhìn sang anh chàng.
. Cô còn nợ tôi một điều kiện, nhớ không? _ Anh chàng nhìn thẳng về khoảng không phía trước mà không nhìn cô, ôn tồn nói.
_ Vâng. Nhớ ạ! _ Cô ngoan ngoãn gật đầu ôm một bụng hồi hộp.
. Tôi có nhiệm vụ phải rời thị trấn khoảng một tuần, sau khi trở về sẽ đến tìm cô. Cô sẽ đợi tôi chứ? _ Shuu quay sang nhìn cô, ánh mắt sắc bén mọi khi mang nét ôn nhu lạ lẫm.
_ Nhiệm vụ sao? Có nguy hiểm không? _ Anh chàng nói 2 câu nhưng không hiểu sao cô chỉ để ý vế thứ nhất. (2)
_ Không biết nữa... Cô chưa trả lời câu hỏi của tôi! _ Anh chàng mỉm cười.
_ Tôi... Đợi anh! Anh đi cẩn thận. _ Cô ngập ngừng đáp lời.
Có được câu trả lời mong muốn, Shuu cười sáng lạn rồi đổi vị trí chở "cô nhóc rắc rối" của anh chàng về nhà.