Vùng Đất Tự Do

Chương 163



Tài trở về Dực Long khi đã gần nửa đêm.

Hắn còn chưa bước vào trận chiến mà toàn thân đã ướt đẫm mồ hôi. Trên người hắn đeo một thanh kiếm và hai mươi con dao, hắn đã chạy một quãng đường rất xa để trở về căn cứ. Tất cả những rắc rối này sớm làm cho thể lực của hắn trở nên kiệt quệ.

Lúc này Liên Hiệp đã tiêu diệt được gần như toàn bộ quân Dực Long. Kẻ thù đứng, ngồi la liệt trên vùng đất trước đây là Pháo Đài, bây giờ chỉ là đống gạch vụn.

Nhìn thấy cảnh tượng ấy, Tài đau lòng không sao kể xiết.

Hắn lầm lũi đi vào trong sân, tìm một tên sát thủ Liên Hiệp đang đứng hút thuốc ở góc khuất, kề dao vào cổ gã và hỏi:

- Người của Dực Long bây giờ đang ở đâu?

Tên kia vội đáp:

- Đang tụ lại ở Trái Tim.

- Trái tim nào?

- Trái Tim Rồng.

- Mày có hai giây để nói rõ trước khi tao cắt cổ mày.

Gã sát thủ trở nên hoảng loạn:

- Tòa nhà đấy được gọi là cái gì ấy nhỉ? Tôi không nhớ. Hình như là.. Lục Lăng, đúng rồi, tòa nhà Lục Lăng. Chúng tôi gọi nó là Trái Tim Rồng, vì đã đánh suốt bốn tiếng rồi không chiếm được.

- Có ai trong đó?

- Aleksei và Alexander.

- Gia đình Trần Tuấn Tài ở đâu?

- Trốn rồi. Trốn ở đâu không rõ.

Tài cắt cổ tên sát thủ. Gã chết trong im lặng, không kêu lên được tiếng nào.

Lục Lăng là công trình trung tâm của Pháo Đài, bên trên có trụ sở Bộ Tư Lệnh Chiến Tranh, bên dưới có nhiều đường hầm thông nhau, thuận tiện cho việc phòng thủ và di tản nếu cần.

Tài chọn một cửa vắng vẻ, từ đó tiến vào tòa nhà Lục Lăng.

Trên đường, hắn gặp một nhóm sát thủ Liên Hiệp đang cười đùa. Bên kia cũng nhận ra sự bất thường, liền kêu hắn đứng lại.

Tài tiến lên, Huyết Long cầm trên tay, lúc hắn đi qua, năm cái xác đã đổ gục xuống đất.

Mọi chuyện diễn ra thật đơn giản và nhanh gọn. Đối phương còn không kịp kêu tiếng nào.

Hắn tiến càng sâu càng gặp thêm nhiều sát thủ Liên Hiệp. Bầu không khí cũng trở nên khẩn trương. Cuộc tấn công chiếm giữ Trái Tim Rồng rõ ràng vẫn đang rất căng thẳng.

Tài đi đến đâu giết người đến đấy. Dần dần thông tin loang ra, phía Liên Hiệp biết rằng thủ lĩnh Dực Long đã trở về.

Toàn bộ Liên Hiệp đều được báo động. Jackson Jay thay mặt tam đại thủ lĩnh tuyên bố bất kỳ ai giết được Trần Tuấn Tài sẽ được thưởng mười triệu đô la Liên Minh và được phong làm Chiến Tướng trọn đời.

Những sát thủ Liên Hiệp đã được rút về lẫn những sát thủ Liên Hiệp đang nghỉ ngơi đều được tái huy động tiến vào đường hầm Lục Lăng, chặn đường rút của Trần Tuấn Tài, trong khi ba phần tư lực lượng đang tấn công tòa nhà cũng được lệnh đánh ngược trở lại.

Quân số như vậy là đã lên đến nửa triệu người. Nửa triệu trên một. Tỷ lệ chênh lệch sức mạnh có lẽ là vô tiền khoáng hậu trong lịch sử nhân loại.

May mắn cho Tài là đường hầm Lục Lăng không chứa được nhiều người cùng lúc. Nó giống như một cái hang chuột, chỉ cần dồn vào đó ba mươi người đã trở nên chật chội tới mức không sao xoay sở được.

Thanh kiếm Huyết Long của Tài cực kỳ sắc bén, chém người như chém chuối, thuận lợi cho việc đánh tầm xa và gây thương tích lớn cho nhiều người trong thời gian ngắn.

Hắn không tự nhận mình là cao thủ dùng kiếm, nhưng dùng kiếm để giết đám kiến hôi này thì dư sức. Huyết Long đến đâu đầu rơi đến đấy, máu từ các thi thể bị chém ngang thân hoặc đứt đầu tuôn ra như suốt, làm ngập cả đường hầm. Tài đạp lên xác người mà tiến, người hắn lẫn thanh kiếm đều đã nhuộm trong máu đỏ, tưởng như quỷ dữ thoát thai từ địa ngục mà ra.

Nhờ duy trì một tốc độ giết người đều đặn mà Tài không mệt, ngược lại thể lực của hắn dần dần được khôi phục. Nghe có vẻ nghịch lý nhưng lại là sự thật. Thể trạng của hắn không giống người thường, quá trình luyện tập khoa học giúp ích rất lớn cho tốc độ tái tạo sức mạnh. Các cơ bắp của hắn có khả năng đàn hồi và phục hồi phi thường, hắn tựa như một vận động viên điền kinh cự ly siêu xa đang vào phom, chỉ cần điều kiện thời tiết không quá khắc nghiệt thì có thể chạy hầu như cả tuần liên tục.

Đám sát thủ Liên Hiệp này có thể xem như điều kiện thời tiết lý tưởng với hắn. Chúng tìm đến hắn chỉ để chết. Với mỗi tên hắn mất chừng nửa giây đồng hồ, hắn có thể chém chết hai, ba người một lúc chỉ bằng một chiêu kiếm, hắn vừa chém vừa tiến lên, tốc độ không ngừng lại, chẳng khác gì người đang đi bộ ngoài công viên, vừa đi vừa đuổi muỗi.

Những tên sát thủ đứng gần đó chứng kiến Tài chém người như chém gà, sợ mất mật, nhưng bị người phía sau đẩy lên, không còn cách nào khác đành phải liều mạng xông tới, tiếng hô chưa dứt đã lăn ra chết, hồn sớm lìa khỏi xác, không rõ được lên thiên đường hay phải xuống địa ngục.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.