Cô mặc một chiếc váy ngủ lụa dài màu xanh nước biển, chạm đến mắt cá chân, đôi chân xỏ trong dép lê pha lê trong suốt. Tà váy nhẹ nhàng đung đưa theo làn gió đêm, tạo nên một vẻ đẹp yêu kiều.
Cô bước thẳng đến trước xe, không vội lên xe ngay mà đứng trước cửa kính chỗ ghế lái, nhìn vào trong.
Tần Thâm ngồi trong xe, đúng lúc cô nhìn vào thì anh cũng quay đầu nhìn ra ngoài.
Ánh mắt chạm nhau, Tô Mạt nheo mắt lại.
Tên đàn ông khốn kiếp, dùng sắc dụ cô.
Anh ta rõ ràng chẳng làm gì cả.
Khi vừa xuống lầu, cô đã nghĩ: cô đã tắm rửa xong, còn trò chuyện với Nguyễn Huệ cả nửa giờ, tính ra trước sau đã gần một tiếng đồng hồ. Cho dù sức chịu đựng của anh có tốt đến đâu, cũng không thể kéo dài lâu đến vậy.
Không ngờ tất cả chỉ là giả vờ. Khóe môi Tô Mạt nhếch lên một nụ cười nhạt đầy châm biếm, cô định buông lời chế giễu thì thấy Tần Thâm chậm rãi hạ cửa kính xe xuống một nửa, ung dung châm một điếu thuốc, sau đó thản nhiên, ngay trước mặt cô tháo dây lưng của mình...
Tô Mạt: “...”
Cô vừa tắm xong, gió đêm lại mát rượi.
Theo lý mà nói, cơ thể cô lúc này phải thấy rất mát mẻ.
Nhưng trước hành động táo bạo của Tần Thâm, chẳng những cô không cảm thấy mát mẻ, mà ngược lại… nóng bức không yên.
Cô chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ đứng nhìn một người đàn ông làm loại chuyện này.
Cũng chưa bao giờ nghĩ rằng một người đàn ông khi làm chuyện này lại có thể quyến rũ đến thế.
Điếu thuốc ngậm trên môi, ánh mắt sâu thẳm, yết hầu chuyển động...
Khi Tần Thâm mạnh mẽ kéo cô vào trong xe, Tô Mạt hoàn toàn không kịp phản ứng. Chưa kịp thốt ra tiếng kêu, anh đã đặt cô lên đùi, ôm vào lòng rồi hôn lên môi cô.
Nụ hôn mãnh liệt như cơn bão, không còn dịu dàng như trước đây khi anh nịnh nọt cô.
Cuối cùng, đôi dép pha lê rơi xuống, cô bị ép buộc lên xuống theo từng động tác, bàn chân trắng nõn căng ra, vừa tức vừa đê mê...
Sau đó, Tần Thâm dùng chiếc áo khoác ném ở ghế phụ quấn cô lại rồi bế lên lầu.
Tô Mạt chui mặt vào ngực anh, không còn mặt mũi nào để gặp ai.
Vào nhà, Tần Thâm bế cô vào phòng tắm, Tô Mạt dựa lưng vào tường gạch men nhìn anh, dáng vẻ kiêu ngạo không ai bì kịp. Tần Thâm cúi mắt, không nói gì, chỉ tập trung vào việc của mình.
Tô Mạt cười lạnh, dáng vẻ như đã nhìn thấu bộ mặt thật đằng sau sự lạnh lùng của anh.
Tần Thâm ngẩng lên, giọng trầm thấp điềm nhiên nói: “Tôi thích em. Muốn ngủ với người con gái mình thích, thì có gì sai?”
Tô Mạt sắc bén châm chọc: “Anh có hỏi xem người ta có thích anh không?”
Tần Thâm mặt không đổi sắc: “Cô ấy thích được tôi ngủ là đủ.”
Tô Mạt nghẹn lời, trong khoảnh khắc người luôn tự hào mình lịch sự như cô lại chỉ muốn buông ra toàn lời chửi thề.
Tắm xong, Tần Thâm vẫn như cũ: bế cô ra ngoài, giúp cô mặc quần áo, sấy tóc cho cô.
Tô Mạt uể oải tựa vào ghế, nghe tiếng máy sấy vo vo bên tai, đột nhiên hỏi: “Tần Thâm, anh thích tôi ở điểm nào?”
Tiếng máy sấy quá lớn, Tần Thâm không nghe rõ: “Gì cơ?”
Khoảnh khắc ấy, trong đầu Tô Mạt bỗng thoáng qua một ý nghĩ: Người đàn ông này, ngoài việc cô không thích anh, dường như chẳng có gì để chê trách.
À, còn một điều nữa.
Anh nghèo.
Có thể nói là nghèo rớt mồng tơi.
Nghĩ đến việc Tần Thâm nghèo rớt mồng tơi, Tô Mạt lại nhớ đến số tiền mười ba ngàn anh chuyển khoản cho cô để trả tiền quần áo, cô xoay người trở lại phòng ngủ, cúi người lấy điện thoại từ tủ đầu giường, mở tin nhắn chuyển khoản nhấn nút trả lại.
Tin nhắn từ Tần Thâm phản hồi ngay lập tức: [?]
Tô Mạt: [Hồi đó đã nói rõ, anh giúp tôi làm việc, quần áo tôi tự mua.]
Tần Thâm: [Ừm.]
Sau chữ “Ừm” đó, anh không nói gì thêm.
Tô Mạt còn nghĩ anh sẽ nói gì nữa, nhưng chờ mãi, không thấy màn hình chat có phản ứng, cô gập điện thoại lại, ném sang một bên rồi lên giường.
Đêm đó, Tô Mạt ngủ rất sâu.
Có lẽ vì mệt, cô gần như ngủ một mạch đến sáng.
Chỉ là trước khi tỉnh dậy, cô mơ một cơn ác mộng.
Mơ thấy Triệu Quảng, người đầy máu nằm trong vũng máu, đưa tay về phía cô, cầu xin cô cứu mạng...