Tần Thâm giữ vẻ mặt lãnh đạm, nhìn cô chằm chằm, chẳng lộ ra chút cảm xúc nào khác.
Tô Mạt cảm thấy anh không tin, lại nghiến răng nói mạnh mẽ hơn: “Tôi không ngu ngốc đến mức vì trả thù một kẻ phản bội mà đem lần đầu tiên của mình ra đánh đổi.”
Tần Thâm trầm giọng hỏi: “Thật không?”
Tô Mạt: “Nếu không thì sao?”
Chủ đề này dừng lại sau câu hỏi lại của Tô Mạt, sau đó Tần Thâm cũng buông tay khỏi gáy cô đúng lúc.
Cảm giác được thả lỏng, Tô Mạt không hiểu sao thở phào nhẹ nhõm. Khoảng bốn, năm giây sau, cô nhướng mày hỏi Tần Thâm, xác nhận thêm lần nữa: “Anh và Tưởng Thương là anh em họ?”
Tần Thâm lấy từ trong hộp thuốc ra một điếu, cắn giữa môi: “Ừ.”
Tô Mạt nhìn anh, trong đầu chợt lóe lên vài thông tin.
Vài ngày trước, Nguyễn Huệ có nhắn tin nói với cô rằng nếu Tưởng Thương không kết hôn, vị trí người thừa kế nhà họ Tưởng sẽ đổi chủ.
Khi đó cô chỉ coi như chuyện đùa, nên chẳng mảy may bận tâm.
Không ngờ...
Nói vậy, người nhà họ Tưởng đang muốn đổi chủ là Tần Thâm?
Chẳng trách vừa rồi Trình Lan nhìn thấy anh lại có biểu cảm như thế.
Vừa e ngại, vừa bài xích.
Nghĩ đến những điều này, ánh mắt Tô Mạt nhìn Tần Thâm bỗng trở nên phức tạp.
Tần Thâm lấy điếu thuốc khỏi môi, gạt tàn thuốc sau đó liếc nhìn cô, như thể nhìn thấu suy nghĩ trong đầu cô, trầm giọng hỏi: “Còn muốn biết gì nữa?” Tô Mạt nói: “Tôi và Tưởng Thương quen nhau bảy năm, sao chưa từng nghe nói nhà họ Tưởng có anh?”
Tần Thâm nghiêng đầu nhìn tàn thuốc rơi bên ngoài cửa xe, chậm rãi nói: “Em không biết, chỉ có thể nói nhà họ Tưởng chưa từng nghĩ đến việc chấp nhận em.”
Tô Mạt nghẹn lại, như bị đánh trúng vào điểm yếu, ngực nghèn nghẹn, đau đớn khó chịu.
Tần Thâm quay đầu nhìn cô: “Ngủ với tôi, em không thiệt thòi.”
Tô Mạt không biết người đàn ông này lấy đâu ra tự tin, tức cười: “Thật sao?”
Tần Thâm: “Ít nhất khi Tưởng Thương cưới, em còn có thể ngồi bàn chính với tư cách chị dâu.”
Tô Mạt: “...”
Tô Mạt thầm nghĩ: Cái quái gì mà chị dâu ngồi bàn chính. Sau chuyện này, trên đường trở về huyện Trường Lạc, cả hai không ai nói lời nào.
Về đến nơi, khi xe dừng tại khu chung cư của Tô Mạt, cô mở cửa xe bước xuống, Tần Thâm ngồi yên trong xe không nhúc nhích.
Cả hai như có sự ngầm hiểu, đều cần chút thời gian để bình tĩnh.
Tô Mạt bước đi trên đôi giày cao gót, eo nhỏ uyển chuyển, không hề ngoái đầu lại.
Tần Thâm ngồi trong xe nhìn theo, cho đến khi bóng dáng cô khuất hẳn, anh lấy điện thoại ra nhắn tin: [Hôm nay Trình Lan đến thành phố làm gì?]
Đầu kia lập tức trả lời: [Hình như đang bàn chuyện thu mua một trung tâm thương mại, sao, gặp bà ta à?]
Tần Thâm: [Ừ.]
Đối phương: [Anh còn sợ bà ta? Bà ta nhìn thấy anh chẳng khác nào chuột thấy mèo.]
Tần Thâm: [Khi bà ta nói chuyện với tôi, Tô Mạt cũng ở đó.]
Đối phương: [!!!]
Tần Thâm: [Không có gì, rồi cô ấy cũng sẽ biết thôi.]
Đối phương: [Tôi tò mò chết mất, cô ấy phản ứng sao?]
Tần Thâm: [Giải thích với tôi, cô ấy không cố ý tiếp cận tôi, chỉ là ngẫu nhiên.]
Đối phương: [Chậc, cô gái này đúng là đáng thương. Đơn thuần như cô ấy, làm sao đấu lại lão cáo già như anh.]
Bên kia, về đến nhà, Tô Mạt mở tủ lạnh lấy một lon bia, uống vài ngụm, rồi dựa lưng vào cửa tủ cầm điện thoại gọi cho Nguyễn Huệ.
Buôn chuyện với bạn thân, toàn chọn mấy chuyện gây sốc.
Khi kể xong những tình huống đầy kịch tính xảy ra hôm nay, cô nghe rõ bên kia có tiếng muỗng rơi “choang” xuống đất.
“Cái gì??”
“Ý cậu là, người đàn ông lạ đang dính lấy cậu bây giờ, lại chính là anh họ của Tưởng Thương!!”
Giọng Nguyễn Huệ lớn đến mức làm tai Tô Mạt ong ong.
Cô nhíu mày, kéo điện thoại ra xa, giọng điệu uể oải: “Sự thật đúng là như thế.”
Nguyễn Huệ: “Cốt truyện này thật sự quá…”
Tô Mạt ngồi xuống sofa, vắt chéo chân, cầm lon bia trong tay, tiếp lời: “Dramatic.”
Nguyễn Huệ vỗ bàn qua điện thoại: “Đây sao có thể gọi là drama, phải gọi là kịch tính!”
Tô Mạt: “Gu cậu nặng thật.”
Nguyễn Huệ cười hề hề, rồi hỏi với giọng lém lỉnh: “Vậy tên đàn ông lạ kia biết quan hệ của hai người rồi thì phản ứng sao?”
Nhắc đến phản ứng của Tần Thâm, Tô Mạt không nhịn được lườm mắt: “Nghi ngờ tớ cố ý tiếp cận anh ta để trả thù Tưởng Thương.”
Nghe vậy, Nguyễn Huệ lại vỗ bàn: “Đừng nói anh ta, ngay cả tớ cũng nghi thế!”
Tô Mạt cười nhạt: “Tớ giống kiểu người đó sao?”
Vừa dứt lời, giọng Nguyễn Huệ bỗng trở nên mờ ám: “Mạt Mạt, cậu nói xem, nếu hai người sau này mà thế này thế kia, nghĩ đến việc anh ta suýt thành anh họ cậu, liệu cậu có gặp rắc rối về mặt tâm lý hay sinh lý không…”
Chưa để Nguyễn Huệ kịp buông lời báng bổ thêm, Tô Mạt lập tức cúp máy.
Nguyễn Huệ ngay sau đó gửi tin nhắn: “Xấu hổ rồi à?”
Nguyễn Huệ: “Dao của anh trai là bảo đao, mỗi nhát đều đưa cậu lêи đỉиɦ.”
Tô Mạt: “...”
Tối hôm đó, tâm trí của Tô Mạt bị Nguyễn Huệ dẫn dắt sai đường, khiến cô mơ một giấc mộng. Trong mơ, Tần Thâm ép cô lên cửa sổ sát đất, cuồng nhiệt lao vào. Khi cô sắp gục ngã nhưng vẫn lâng lâng như bay, anh khẽ cắn vành tai cô, gọi một tiếng: “Em dâu.”