Tô Mạt cất giọng ngọt ngào mềm mại, bốn chữ “để anh ngủ tôi” như nhấn chìm trong giai điệu đầy mê hoặc.
Cằm của Tần Thâm căng cứng, ngay khoảnh khắc cô áp sát vào, anh theo bản năng vòng tay ôm lấy eo cô.
Khi Tô Mạt nói xong, thấy anh mãi không trả lời, cô nở nụ cười quyến rũ, kéo cổ áo anh, ép anh cúi xuống thêm chút nữa: “Không muốn? Hay không dám?”
Hương thơm ngọt ngào, làn da mịn màng, toàn bộ cơ thể cô như một lời mời gọi không thể chối từ.
Nhìn dáng vẻ đầy cám dỗ của cô, một dây thần kinh nào đó trong não Tần Thâm đột ngột căng chặt, anh trầm giọng hỏi: “Giúp chuyện gì?”
Tô Mạt cong khóe mắt thành một đường cong đẹp mê người: “Giả làm bạn trai tôi.”
Tần Thâm nhíu mày.
Thấy anh có vẻ muốn từ chối, Tô Mạt cố tình chọc tức, đổ thêm dầu vào lửa: “Tần Thâm, anh không phải không được đấy chứ?” Ba mươi mấy tuổi chưa từng yêu, khả năng không được cũng không phải không có.
Cô nghĩ, với khuôn mặt như anh, trong thời buổi này, chỉ cần lấy nhan sắc ra cũng có khối người tự nguyện, không lẽ đến một người cùng qua đêm anh cũng không tìm nổi?
Thời gian chầm chậm trôi, đúng lúc Tô Mạt gần như tin vào suy đoán của mình, Tần Thâm cất giọng lạnh lùng: “Chỉ một đêm?”
Tô Mạt lập tức nhướng mày: “Chứ gì nữa?”
Tần Thâm nói: “Không được.”
Tô Mạt bật cười: “Thế anh muốn bao lâu?”
Giọng Tần Thâm thấp trầm, như đang nén xuống thứ cảm xúc bức bối: “Đến khi cô có bạn trai thật sự.”
Trong lòng Tô Mạt thầm chửi thề.
Cô chỉ muốn đôi bên sòng phẳng, xong rồi ai đi đường nấy. Ai mà ngờ anh lại muốn dùng cách khác để trói cô bên người.
Tô Mạt cười mỉa, vạch trần ý đồ của anh: “Thầy Tần, anh tưởng ngủ với tôi thêm vài lần, tôi sẽ có tình cảm với anh à?” Tần Thâm giữ nguyên vẻ mặt lạnh lùng: “Không.”
Tô Mạt cười nhẹ: “Được, tôi đồng ý.”
Dù anh nghĩ thế nào, cô cũng không lo. Khi cần rút lui, cô sẽ rút lui đúng lúc.
Đạt được thỏa thuận ngầm, Tô Mạt rời khỏi vòng tay anh, ánh mắt lướt qua đầy ý tứ rồi quay người dẫn đường.
Từ khi lên lầu đến lúc vào nhà, cả hai luôn giữ khoảng cách an toàn.
Cửa vừa đóng, trước khi Tô Mạt kịp bật đèn, cả người cô bất ngờ bị ôm chặt từ phía sau. Hơi thở nóng bỏng của anh phả vào gáy, những nụ hôn dày đặc, nóng rực rơi xuống cổ cô.
Tô Mạt rùng mình, tay bám chặt cánh tay anh đang ôm ngang eo mình.
Khi chiếc váy bị kéo lên, cô đã bị bế đặt lên tủ giày ở cửa.
Cả người Tô Mạt run rẩy, đôi bàn tay thô ráp của Tần Thâm để lại dấu ấn trên đôi chân trắng nõn của cô. Giọng anh khàn khàn vang lên bên tai: “Ai dạy cô vậy? Ai dạy cô dùng cơ thể mình để đổi lấy sự giúp đỡ, hả?” Tô Mạt chưa từng trải qua chuyện này, những năm yêu Tưởng Thương, hai người luôn giữ mình, hướng tới hôn nhân, cô từng nghĩ sẽ giữ điều quý giá nhất cho đêm tân hôn.
Nhưng cuối cùng, tất cả lại trở thành như vậy.
Lúc này, cô vừa bối rối, vừa sợ hãi, lại thêm chút cảm giác bất chấp do men rượu mang lại. Cô ngẩng đầu, mượn ánh trăng ngoài cửa sổ nhìn Tần Thâm, bĩu môi: “Tôi luôn thế này, liên quan gì đến anh?”
Tô Mạt lúc này chẳng khác nào con cá bị đặt lửa, người ta là dao thớt, còn cô chỉ là cá nằm trên thớt, ngoài cái miệng sắc bén này thì chẳng còn gì để dựa vào.
Câu "cút" ở phía sau của cô còn chưa kịp thốt ra, cằm đã bị bàn tay to lớn của Tần Thâm siết chặt, một nụ hôn cuồng nhiệt như bão tố ập tới. Cùng lúc đó, tiếng khuy thắt lưng bật ra lanh lảnh và âm thanh xé toạc qυầи ɭóŧ của cô vang lên đầy rõ ràng...