Vừa Ý Em

Chương 15: Mấy lần bảy năm



Cảm giác chán nản thường bắt đầu từ lúc hoàng hôn buông xuống.

Khi ánh sáng tắt dần, con người cũng mất đi sự sôi nổi, tích cực.

Tô Mạt cũng không ngoại lệ.

Sau khi về đến nhà, thấy xung quanh chẳng có ai, cô chẳng buồn giả vờ nữa. Đá văng đôi giày cao gót, cô đi thẳng vào phòng ngủ, ngã người xuống giường.

Không có gì mà một giấc ngủ không thể giải quyết.

Nếu một giấc không được, thì ngủ hai giấc.

Nhắm mắt lại, Tô Mạt khẽ mím môi, bất ngờ một giọt nước mắt lăn dài nơi khóe mắt.

Nói không buồn, là dối.

Bảy năm thanh xuân, toàn bộ trái tim đều dành cho một người, cuối cùng lại nhận về kết quả như thế. Ai mà không buồn?

Một người đời được mấy lần bảy năm?

Trong lòng cô buồn bã, nhưng bản chất lại mạnh mẽ, tuyệt đối không thừa nhận.

Cô trở mình vài lần trên giường, rồi mơ màng thϊếp đi.
Khi tỉnh lại, ngoài trời đã ngả hoàng hôn.

Cô ngồi thừ trên giường một lúc, vuốt vuốt mái tóc rối, sau đó đứng dậy rửa mặt, trang điểm thật đẹp, rồi ra khỏi nhà.

Càng chán nản, càng phải tỏ ra tích cực.

Nếu không, cảm giác ngột ngạt ấy sẽ nhấn chìm mình đến nghẹt thở.

Thị trấn nhỏ chẳng có gì gọi là cuộc sống về đêm. Đi một vòng, Tô Mạt chỉ tìm được một quán rượu khuất trong con hẻm nhỏ.

Cô bước vào với đôi giày cao gót, ánh đèn bên trong mờ ảo. Một quầy bar gỗ dài cùng vài bàn ghế xếp ngay ngắn tạo nên chút không khí của một quán rượu yên tĩnh.

Tô Mạt đi thẳng đến quầy, ngồi xuống. Người pha chế là một người đàn ông ngoài ba mươi. Anh liếc cô một cái, rồi quay đầu nhìn đồng hồ treo tường. Dù ngạc nhiên, vẻ mặt vẫn rất bình thản.

Tô Mạt nhướng mày: “Không mở cửa à?”
Người đàn ông nở một nụ cười: “Mở chứ, chỉ là tôi mở quán đã lâu mà chưa từng tiếp khách nào đến sớm thế này, xin lỗi nhé.”

Tô Mạt cười khẩy: “Không ai thất tình sao?”

Người đàn ông: “Cũng có, nhưng thường thì đến nửa đêm ăn uống no say mới tới.”

Nghe ra hàm ý trong câu nói, Tô Mạt gật đầu: “Hiểu rồi, người ta đều có bạn bè.”

Hóa ra mọi người đều ăn uống xong xuôi ở đâu đó rồi mới chuyển địa điểm đến đây.

Dựa vào thời gian này, có sớm nhất cũng phải sau chín giờ.

Còn kiểu như cô, không ăn không uống mà đi thẳng tới quán rượu, ở Trường Lạc này đúng là độc nhất vô nhị.

Trong lúc trò chuyện, người đàn ông pha một ly rượu, đặt trước mặt cô: “Tặng cô.”

Tô Mạt nhận lấy, môi đỏ cong lên: “Không cần, tôi tự trả.”

Quán rượu bật nhạc nhẹ, cô vừa uống rượu vừa nói chuyện đôi ba câu với người pha chế. Qua đó, cô biết anh không phải người địa phương, anh mở quán rượu ở đây là để chờ một người.
Tô Mạt nhếch môi cười: “Phụ nữ?”

Người đàn ông không phủ nhận: “Ừ.”

Tô Mạt: “Chung tình ghê.”

Người đàn ông hỏi lại: “Còn cô?”

Tô Mạt nhàn nhạt đáp: “Tôi à, vừa bị người ta đá.”

Biểu cảm kinh ngạc thoáng qua gương mặt anh: “Cô bị đá?”

Tô Mạt cười: “Trông không giống sao?”

Người đàn ông trả lời thật lòng: “Thật sự không giống.”

Tô Mạt thuộc kiểu phụ nữ đẹp rực rỡ.

Với nhan sắc như cô, chỉ cần nhấc ngón tay, đã có cả đám đàn ông xếp hàng chờ chực, trông cô không giống kiểu sẽ bị người khác bỏ.

Nhận ra suy nghĩ trong mắt anh, cô không nói gì, chỉ nhếch môi, uống cạn ly thứ hai.

Liền mạch ba ly rượu, đầu óc bắt đầu hơi choáng. Cô định lấy điện thoại để quét mã trả tiền thì một tin nhắn bật lên trên màn hình.

“Thằng khốn Tưởng Thương gửi thiệp cưới cho cô kìa.”

Nhìn tin nhắn, Tô Mạt nheo mắt, quét mã trả tiền.

Ra khỏi quán rượu, chủ quán hỏi có cần gọi xe cho cô không.

Tô Mạt không quay đầu lại, chỉ giơ cánh tay trắng ngần lên vẫy nhẹ.

Đi được vài bước trong hẻm nhỏ, gần đến lối ra, cô bỗng thấy một bóng người quen thuộc.

Tần Thâm đang tựa lưng vào tường, che tay chắn gió châm thuốc.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.