Mưa rơi tí tách trên cửa kính ô tô, cần gạt nước chuyển động theo hình vòng cung, gạt đi nước mưa rơi trên đó.
Ánh mắt Trình An dừng trên cửa sổ xe bên cạnh, ngắm hạt mưa thi nhau táp vào cửa làm mờ đi tầm nhìn.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Cảm nhận được tâm trạng của người bên cạnh không tốt, Thương Tắc lặng lẽ liếc nhìn nhưng không chủ động hỏi. Đến khi dừng đèn đỏ ở một ngã tư, trong lúc chờ, đầu ngón tay anh gõ nhẹ vào vô lăng, sau đó quay đầu sang hỏi cô: “Chân trái còn đau không?”
Trình An thoáng sững sờ, quay đầu lại chạm phải ánh mắt anh, nhẹ nhàng chậm rãi lắc đầu: “Không còn đau nữa, đỡ hơn nhiều rồi.”
Thương Tắc rút một tờ giấy trong ngăn chứa đồ, hơi nghiêng người qua lau hạt mưa còn vương trên tóc giúp cô, nhìn xuống đôi mắt đang kinh ngạc đến mở to của cô, khoé miệng khẽ nhếch lên thấp thoáng ý cười: “Hôm nay trời mưa to, sao còn ra ngoài?”
Trình An cụp mắt, né tránh ánh nhìn chăm chú của anh, gò má ửng hồng: “À… Tôi, tôi có một người đồng nghiệp giới thiệu cho công việc gia sư, đối phương hẹn tôi hôm nay đến dạy thử.”
“Thế nào? Đối phương có nhận cô không?”
Trình An im lặng một lúc, lắc đầu nói: “Không.” Cụ thể tại sao không nhận thì cô không nói.
Thương Tắc cũng không hỏi, đúng lúc đèn xanh bật sáng, anh rời mắt đi, đạp chân ga.
Mí mắt Trình An hơi rủ xuống, tay cầm túi của cô siết chặt lại, nói với anh: “Thương Tắc, cảm ơn anh.”
Cảm ơn anh đã xuất hiện đúng lúc như vậy, kéo tôi ra khỏi bờ vực của sự bất lực mờ mịt, tựa như một ngọn gió xuân, sưởi ấm trái tim tôi, khiến lòng tôi không chỉ còn sự vắng lặng hiu quạnh nữa.
Nghe giọng là có thể biết tâm trạng của cô đã ổn hơn chút, trong mắt Thương Tắc tràn ngập ánh sáng dịu dàng nhàn nhạt, khóe miệng anh hơi cong lên, mắt nhìn phía trước, khẽ cười nói: “Cho nên khi nào thì trả bữa ăn còn nợ tôi đây?”
Trình An: “…”
Thương Tắc quay sang nhìn cô một cái, giọng nói trầm thấp từ tốn hỏi một câu: “Cô định không trả nữa à?”
“Tôi không có…” Trình An yếu ớt bổ sung, “Vậy khi nào anh rảnh?”
“Hôm nay thế nào?”
Trình An: “!!”
“Hôm nay… liệu có vội quá không?” Trình An uyển chuyển nói.
Trình An: “Thế Kỷ Nhất Nguyên ở nhà một mình phải làm sao?”
“Nó biết tự gọi đồ ăn ngoài.”
Được rồi.
Cuối cùng Trình An vẫn phải mời người ta đến nhà mình ăn cơm.
Đây là lần thứ hai Thương Tắc tới, hơn nữa lần này còn vắng đi một người, trong nhà chỉ có hai người họ…
Thương Tắc nghe điện thoại ở ban công, gọi xong anh mới vào bếp phụ giúp.
Đến cửa bếp anh liền nhìn thấy Trình An đeo tạp dề đứng trước bàn bếp, tay trái nắm thành quyền khẽ đánh vào chân mình, ánh đèn sáng trắng chiếu vào thân hình gầy gò kéo ra một chiếc bóng mờ mờ trên mặt đất.
Thương Tắc bước tới, tiếp lấy công việc trong tay cô một cách tự nhiên, nói với cô: “Không cần phải cố gắng gượng, đau thì ra phòng khách nghỉ ngơi một lát đi, ở đây để tôi.”
Trình An lùi sang một bên, khẽ cắn môi: “Ngại quá, đã nói là mời anh ăn cơm, cuối cùng vẫn phải để anh tự làm.”
“Đếm thử xem, đây là lần thứ mấy cô nói ‘ngại quá, thật xin lỗi’ trong mấy ngày qua rồi.” Thương Tắc rửa rau xong đi đến bên bếp vặn lửa, sau đó quay đầu sang nhìn cô, lông mày khẽ nhướng lên, giọng điệu mang theo vài phần đùa giỡn. Thấy Trình An đỏ mặt cúi đầu, khuôn mặt thanh tú hồng hồng mềm mại, anh không nhịn được muốn trêu chọc cô. Ngón tay khẽ gập cong lại, vuốt qua gò má đỏ bừng của cô, thấp giọng cười một tiếng: “Sao dễ đỏ mặt thế, hửm?”
Cử chỉ thân mật như vậy…
Còn có âm cuối trầm trầm từ tính ấy…
Trình An lùi lại một bước, gần như bỏ chạy ngay lập tức.
Nếu rời đi chậm thêm một giây, cô nghĩ mình sẽ “chết trận” ở đây mất.
Thương Tắc bưng thức ăn từ trong bếp đi ra, vừa liếc mắt đã thấy Trình An đang ôm đầu gối cuộn tròn trên sofa, thân hình gầy gò cô đơn hiu quạnh, hai mắt cô nhắm chặt, lông mày nhíu lại, chịu đựng nỗi đau mà không rên lấy một tiếng.
Trình An đang nghiến răng chịu đựng cơn đau truyền đến từng đợt từng đợt từ chân trái, sau đó cảm giác ánh sáng chợt tối đi như có ai đó chắn mất ánh đèn trên đỉnh đầu, mở mắt ra nhìn thì thấy Thương Tắc đã đi đến bên cạnh mình.
Ngón tay thon dài khẽ áp lên vầng trán lạnh băng của cô, anh thuận thế ngồi xuống bên cạnh, nhấc chân trái cô đang ôm chặt lên đặt trên đùi mình, ngón tay nắm lấy bắp chân cô, nhẹ nhàng xoa bóp.
Đầu ngón tay ấm áp khô ráo nhẹ nhàng vuốt v e làn da mịn màng của cô khiến Trình An đỏ mặt xấu hổ một hồi, vội vàng nói: “Tôi… không sao đâu, nhịn một lát là đỡ thôi…”
Thương Tắc hơi cúi đầu không nói gì, tay cũng không dừng lại, giúp cô xoa bóp, cố gắng làm dịu cơn đau của cô.
“Tình trạng này kéo dài bao lâu rồi?”
Trình An cúi thấp đầu, vành tai ửng đỏ, nhỏ giọng nói: “Từ hồi tôi bị tai nạn xe đến giờ, lâu lắm rồi.”
Thương Tắc thoáng cau mày, nhưng cũng không hỏi thêm nữa.
Ánh đèn ấm áp chiếu xuống hai người tạo nên một bầu không khí dịu dàng yên tĩnh. Ánh sáng màu cam dịu chiếu trên đỉnh đầu anh, ngũ quan thanh tú được bao phủ trong ánh sáng rực rỡ này tựa như được chạm khắc, chiếc áo gió màu đen làm tôn lên làn da trắng trẻo, khiến anh trông càng thêm ôn nhuận như ngọc.
Trái tim Trình An phút chốc mềm nhũn.
Có lẽ là vì cuối cùng cũng gặp được người khiến bản thân mặt đỏ tim run, nên mỗi lần ngắm nhìn anh ở khoảng cách gần, trái tim Trình An đều không thể khống chế được mà đập càng ngày càng nhanh, càng lúc càng dữ dội.
Đây có lẽ chính là “thích” rồi nhỉ.
Cuối cùng vẫn không thể tránh nổi mà thích anh mất rồi.
Không thể khắc chế, cũng chẳng cách nào nói ra.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Ý nghĩ này đã bén rễ trong tim, hơn nữa còn có dấu hiệu phát triển ngày càng cao lớn.
Màn hình điện thoại đặt trên bàn đột nhiên sáng lên, một hồi rung đã cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.
“Alo, chị Lâm ạ.”
“Tiểu Trình, hôm nay em dạy thêm ở chỗ kia xảy ra chuyện gì vậy? Sao chị lại nghe đối phương nói là em đột nhiên đổi ý không làm nữa?”
Tay cầm điện thoại của Trình An cứng đờ, lúc đó chỉ muốn rời đi thật nhanh, lại quên mất công việc gia sư này là do chị Lâm giới thiệu, cô bỗng nhiên đổi ý, người khó xử nhất chính là chị Lâm và em họ chị ấy. Nghĩ đến đây, trong lòng cô có phần áy náy, “Chị Lâm, thật xin lỗi, tự nhiên em nhớ ra thời gian này còn có vài việc nên không làm được rồi ạ…”
Chị Lâm: “Tiểu Trình, em nói thật cho chị biết đi. Em nói có việc chị không tin đâu, chị với em là đồng nghiệp, thời gian tới em có bận hay không chị còn không rõ sao.” Cô ấy đợi một lúc, không nghe thấy câu trả lời lại tự đoán: “Có phải là không vừa ý tiền lương không, hay là thương lượng tăng thêm chút?”
“Không phải đâu chị Lâm.” Trình An lập tức nói: “Là vấn đề của em ạ, em rất xin lỗi.”
Thấy Trình An không muốn nói, cô ấy cũng không tiện gặng hỏi thêm nữa, chỉ đành nói: “Haizz, Tiểu Trình à, em suy nghĩ thêm đi, chị nghe nói hình như cô bé rất thích em đó.”
Sau khi cúp máy, Trình An xoa xoa mi tâm, như muốn xua tan đi hết phiền muộn đã tích tụ, đợi đến lúc ngẩng đầu lên thì thấy Thương Tắc đang nhìn chằm chằm vào điện thoại của cô, anh nhìn cô một cái, khoé miệng khẽ kéo lên một độ cong nhẹ.
Trình An đỏ mặt, hơi chột dạ để điện thoại sang một chỗ không nhìn thấy được.
Cô suýt nữa quên mất là mình mua điện thoại giống anh! Lúc này mới nhận ra chân trái của mình vẫn đang đặt trên chân anh, cơn đau đã giảm bớt, cô vội vàng dịch chân ra, cúi đầu che giấu, còn chưa kịp nói gì, bụng đã kêu “ọt ọt” trước.
Thương Tắc khẽ bật cười, tiếng cười không chút khách sáo vang vọng bên tai, giọng nói trầm thấp: “Ăn cơm được rồi.”
Trên bàn ăn nhỏ bày ba đ ĩa thức ăn và một nồi canh, nóng hổi thơm phức.
Trình An nhớ đồ trong tủ lạnh nhà mình không còn nhiều, nhưng anh vẫn có thể nấu phong phú như vậy, trình độ này phải là cấp đầu bếp.
Cô nghĩ vậy, cũng khen luôn: “Anh thật lợi hại.”
Cô ngẩng đầu nhìn anh, nụ cười bên môi còn chưa kịp thu lại, đôi mắt sáng ngời lấp lánh, vẻ mặt dịu dàng khiến Thương Tắc thoáng ngỡ ngàng.
Ánh mắt anh bất giác cũng dịu dàng hơn vài phần, anh gỡ tay áo vốn đang xắn lên để tiện nấu ăn xuống, thản nhiên nói: “Cô phụ trách ăn hết à?”
Trình An vào bếp lấy bát đũa, nghe vậy cong mày cười: “Bụng tôi chắc không chứa hết nổi, nhưng tôi sẽ cố hết sức.”
Cô vừa đặt bát đũa xuống thì nghe thấy điện thoại ở phòng khách truyền tới tiếng thông báo wechat, Trình An vốn định đợi lát nữa đi xem, nhưng chưa được mấy giây thông báo đã lại vang lên lần nữa, cô sợ có việc gấp bèn đi ra cầm điện thoại lên.
Là tin nhắn wechat Thương Dung gửi tới, tin đầu tiên là: “Tôi nghe Kỷ Nhất Nguyên nói hôm nay Thương Tắc đến nhà cô ăn cơm à?”
Tin thứ hai không có chữ, chỉ gửi tới một icon nhếch mép.
Trình An: “…” Tên “gián điệp nhỏ” Kỷ Nhất Nguyên này.
Chắc là đợi một lúc lâu không thấy ai trả lời, Thương Dung lại gửi thêm một tin: “Không trả lời cơ, đang ăn à? (cười nhếch mép)”
Ngón tay Trình An thoáng khựng lại, gõ chữ trên bàn phím: “Đang chuẩn bị ăn.”
“Sao vẫn còn đứng đấy, qua ăn cơm đi.” Thương Tắc múc canh xong thấy Trình An vẫn đang tẩn ngẩn ở phòng khách.
Trình An ồ một tiếng, tắt màn hình bước tới đặt điện thoại trên bàn ăn sau đó ngồi xuống.
Cô vừa bưng bát lên uống ngụm canh thì điện thoại ‘ting’ một tiếng sáng lên, Trình An liếc nhìn, thấy Thương Dung trả lời: “Hai người ai nấu cơm vậy?”
Trình An đặt bát xuống, bình tĩnh nhìn người ngồi đối diện một cái, rồi đưa tay ra cầm điện thoại lên mở khoá, chỉ đơn giản gõ hai chữ trên màn hình: “Anh ấy.”
Gửi tin nhắn xong, Trình An lại đặt điện thoại xuống bàn, tiếp tục uống canh như không có chuyện gì.
Thương Tắc ngồi đối diện thấy hết thảy động tác của cô, thực ra lúc điện thoại sáng lên anh đã nhìn được cái tên trên đó. Anh cúi đầu xuống, ánh đèn sáng sủa ấm áp chiếu lên mặt anh một bóng mờ mờ, anh không nhìn nữa, im lặng.
Không lâu sau lại nghe thấy ‘ting’ một tiếng.
“Wa~ Vậy cô có lộc ăn rồi, em trai tôi nấu ăn siêu ngon! (ch ảy nước miếng)”
Trình An lặng lẽ cầm điện thoại lên, gõ chữ trả lời: “Vâng, tôi cũng thấy vậy!”
Cô đang nghĩ hay là để sang chế độ rung luôn cho rồi, cứ hết tin này đến tin kia thế này phải nhắn đến bao giờ.
Nghĩ vậy, còn chưa kịp hành động đã lại nhận được tin nhắn Thương Dung gửi tới: “Cô Trình, thứ lỗi cho tôi mạo muội hỏi một câu, tình hình giữa cô và Thương Tắc hiện tại thế nào? Hoặc là nói đã phát triển đến giai đoạn nào rồi?”
Nhìn đến đoạn này, Trình An suýt bị sặc canh trong miệng.
Cô cầm điện thoại lên định giải thích với cô ấy, chợt thấy Thương Tắc ở đối diện tao nhã cầm giấy lau miệng, sau đó cũng cầm điện thoại lên.
Trình An còn chưa gõ xong đã thấy phía trên hiển thị “đối phương đang nhập văn bản…”
Vài giây sau, Thương Dung gửi một bức ảnh chụp màn hình tới, cô ấn mở xem.
Là giao diện trò chuyện của Thương Dung với người khác, tên ghi chú ở phía trên là “Bông Hoa Cao Lãnh”, nội dung trò chuyện là…
Bông Hoa Cao Lãnh: “Đừng có làm phiền bọn em ăn cơm.”
Thương Dung: “(tạm biệt)”
Trình An: “…” Ảnh đại diện của vị “Bông Hoa Cao Lãnh” này nhìn hơi quen. Trình An hơi ngẩng đầu lên, người đối diện đang ung dung chậm rãi ăn cơm, sắc mặt không đổi, điện thoại của cô lại rung lên.
Thương Dung: “‘Bọn em’ (mỉm cười) (tạm biệt)”
Trình An: “…”
Ăn uống dọn dẹp bát đũa xong vừa đúng tám giờ, buổi tối Thương Tắc còn có việc nên phải đi rồi, Trình An tiễn anh đến huyền quan, đợi anh thay giày xong mới trả ô anh phơi ngoài ban công cho anh.
“Ô của anh.” Trình An nhỏ giọng nhắc, sau đó đưa ô cho anh, nói: “Anh lái xe cẩn thận, trên đường chú ý an toàn.”
Thương Tắc cầm lấy ô, rút ra hai tấm vé trong túi áo khoác đang vắt trên cánh tay, giọng nói trầm thấp: “Trường tổ chức Đêm hội Nguyên Đán, mỗi giáo viên hai vé, có nguyện ý nể mặt mà nhận lời không?”
Trình An có chút thụ sủng nhược kinh nhìn anh đưa tấm vé qua, do dự một hồi, hỏi một câu ngốc ngếch: “Tôi có thể đi không?”
Thương Tắc nhếch môi cười, lúc lên tiếng lần nữa trong giọng nói lộ ra ý cười rõ rệt: “Tại sao không thể đi?” Nói xong, đã nhét hai tấm vé vào tay cô.
Trình An ngơ ngác cầm lấy hai tấm vé, trái tim nhỏ bé đập dồn dập, lúc ngẩng đầu lên anh đã chuẩn bị rời đi, não cô đơ ra, sau khi phản ứng lại chỉ kịp nói một câu: “Vé của anh…”
“Cô bảo quản là được.” Thương Tắc thấy cô vẫn đứng ngây ngốc tại chỗ, không nhịn được bật cười, nhắc nhở: “Tôi đi đây.”
Trình An “hả” một tiếng, nhìn vào ánh mắt mang theo vài phần trêu chọc của anh, bất giác đỏ mặt, khẽ nói: “Được, tạm biệt.”
Tay Thương Tắc nắm lấy tay nắm cửa, khẽ ấn xuống, cửa liền mở ra, anh quay đầu dặn dò: “Hôm ấy tôi đến đón cô, cô ở nhà đợi tôi là được.”
Thấy cô ngoan ngoãn gật đầu, anh nhướng mày cười rồi nói: “Tạm biệt.”
Sau khi Thương Tắc rời đi, Trình An nhìn hai tấm vé trong tay, đầu vẫn còn chút mơ màng, cô bị người ta bỏ thuốc rồi sao? Đối tượng còn là Thương Tắc nữa? Nghĩ thế nào cũng thấy khó tin…
Lúc này Trình An còn chưa biết tấm vé trong tay mình ở Đại học A một vé khó tìm, cho đến sau này lúc Tây Mạch Mạch khóc lóc kể khổ với cô là không tranh được vé Đêm hội Nguyên Đán, cô mới biết vé này khó tranh tới mức nào.
“Trình Trình à, nghe nói Đêm hội Nguyên Đán của trường lần này sẽ mời minh tinh đến tham gia, nhưng em lại không tranh được vé! huhuhuhu…”
Trình An lặng lẽ liếc nhìn hai tấm vé được cô cẩn thận đặt trên mặt bàn, nhàn nhạt an ủi cô ấy: “Không sao, bên ngoài hội trường trường các em không phải có màn hình lớn sao? Nghe nói sẽ chiếu trực tiếp đêm hội, cái này không cần vé cũng xem được.”
Tây Mạch Mạch lập tức phản bác: “Không giống nhau! Xem trên màn hình sao có thể chấn động như xem trực tiếp chứ! Hơn nữa trời thì lạnh giá, chị muốn em đứng ngoài cóng chết à?!”
Trình An: “…”
Tây Mạch Mạch vẫn đang khóc lóc kể khổ: “Vé của em! Hôm nay em dậy từ sáng sớm tinh mơ để tranh vé đó, mạng trường như quần què á, một tấm vé cũng không tranh được! (khóc lớn) em chỉ cần một tấm vé thôi, tốn bao nhiêu tiền em cũng mua!”
Trình An: “Mẹ em có biết em tiêu hoang vậy không?”
Tây Mạch Mạch: “…” Còn nói chuyện đàng hoàng được không đây.
Thấy cô ấy đáng thương như vậy, Trình An đặc biệt tìm Thương Tắc hỏi xem còn vé thừa không, nếu mỗi giáo viên được hai vé, vậy chắc sẽ có người không đi xem.
Tin nhắn của cô gửi đi chưa được bao lâu đã nhận được tin nhắn trả lời của Thương Tắc, anh gửi đến hai chữ ngắn gọn: “Sao thế?”
Trình An giải thích: “Tôi có một người bạn cũng ở Đại học A, lần trước anh có gặp qua rồi ấy. Cô ấy không tranh được vé Đêm hội, khóc lóc với tôi cả ngày trời, cho nên muốn hỏi thử xem chỗ anh có giáo viên nào không đi xem không, chỉ cần một tấm thôi.”
Đoạn này gửi đi một lúc điện thoại mới rung lên, Trình An vội vàng mở xem.
Thương Tắc: “Đi cùng chúng ta à?”
Hả? “Đi cùng chúng ta” là ý gì? Chẳng phải chỉ có một Đêm hội Nguyên Đán thôi sao? Lẽ nào có hai buổi?
Ngẫm nghĩ một hồi, cô vẫn trả lời: “Vâng, đúng vậy.”
Thương Tắc nhìn tin nhắn trả lời trên màn hình, ngón tay gõ nhẹ mặt bàn, trầm tư một lúc lâu, đến khi có người gọi anh: “Thầy Thương, lần này có rất nhiều thầy cô không đi xem đêm hội, chỗ tôi còn mấy vé, thầy có cần nữa không ạ?”
Thương Tắc ngẩng đầu nhìn vé trong tay anh ấy, sắc mặt không đổi, lúc sau mới nói: “Không cần đâu.”
Nói xong, anh cúi đầu thản nhiên trả lời: “Tôi hỏi rồi, không còn vé thừa nữa.”
Còn năm ngày nữa là đến Đêm hội Nguyên Đán, trong năm ngày này, Trình An bất ngờ nhận được điện thoại của Tưởng Quân Nhiên, giống như lần trước, trong điện thoại anh ta thuyết phục cô.
Hình như là cô bé cực kỳ nghịch ngợm khó chiều, sau cô, Tưởng Quân Nhiên lại tìm thêm mấy gia sư khác nhưng cô bé không thích ai cả, cũng không hài lòng với ai hết, chỉ thích cô Trình thứ sáu tuần trước đến nhà, khiến anh ta đau đầu không thôi, nên giờ mới hết cách, chỉ đành gọi điện cho Trình An hỏi lại lần nữa.
“Cô Trình, hay là cô thử suy nghĩ lại đi, Như Như thật sự rất thích cô, cô dạy con bé mới chịu nghe.”
Tưởng Quân Nhiên gọi đến đúng lúc cô đang ở nhà, cô ngồi trên ghế sofa, vẻ mặt nặng nề, hơi thất thần nhìn chằm chằm phía trước. Thực ra hoàn toàn không cần phải nghĩ nữa, cô sẽ không đi dạy thêm cho cô bé, không phải cô lạnh lùng vô tình, chỉ là cô không biết bản thân phải đối mặt với họ bằng thái độ và thân phận gì.
Mặc dù hiện tại họ vẫn chưa biết đến sự tồn tại của cô, nhưng cô ở trong nhà họ thêm một giây thì xác suất chạm mặt người phụ nữ kia sẽ càng lớn, nếu có một ngày không may gặp, cô sẽ phải làm thế nào đây, sẽ phải đối mặt thế nào với người từng là mẹ của mình.
Nghĩ đến đây, lòng cô cứng rắn hơn vài phần.
“Anh Tưởng, tôi đã suy nghĩ kỹ rồi, tôi rất xin lỗi, anh hãy mời người tài giỏi khác đi.”
Nói xong cô cũng không đợi anh ta đáp lại mà trực tiếp ngắt máy sau đó vứt điện thoại sang một bên. Đây là lần đầu tiên trong đời cô làm một chuyện mất lịch sự như vậy, hơn nữa đối phương không hề đắc tội với cô, cũng không hề có quan hệ gì, cô biết mình đã rất không lý trí mà đi giận lây sang anh ta, nhưng…
Trình An vùi đầu vào gối, phiền muộn trong lòng không cách nào trút ra, chỉ có thể nói với bản thân: Thôi, không nghĩ nữa…
Qua sự việc nhỏ này, thời gian trôi rất nhanh.
Đêm hội Nguyên Đán bắt đầu lúc bảy giờ tối ngày ba mươi mốt, Thương Tắc gửi tin nhắn nói sáu giờ đến đón cô, cùng nhau đi ăn tối rồi vào hội trường.
Đêm đông ở thành phố A rất lạnh, gió thổi mang theo nhiệt độ lạnh giá, lướt qua da thịt buốt thấu xương. Sau khi từ trường về nhà Trình An mặc thêm một chiếc áo khoác, quàng một chiếc khăn rồi mới ra ngoài. Sợ Thương Tắc đến phải đợi lâu nên cô xuống lầu sớm mười phút, trước khi đi còn kiểm tra năm lần bảy lượt xem đã cho hai tấm vé vào túi chưa.
Đường vào khu nhà tối mờ, đèn đường còn chưa bật, Trình An khoanh tay bước đi trên đường, miệng và mũi rụt lại trong khăn, khói trắng thở ra tan biến trong không khí.
Cô đi ra đường lớn bên ngoài khu nhà, đứng đợi ở đầu ngã rẽ, trong lúc chờ còn lấy chiếc gương nhỏ trước khi đi đã bỏ vào túi ra, chỉnh lại tóc tai.
Đợi khoảng ba, bốn phút, Trình An liền thấy chiếc Audi màu đen quen thuộc dừng lại trước mặt mình.
Trình An nhìn thời gian, đúng sáu giờ, rất chuẩn giờ.
Cửa kính ghế lái hạ xuống, Thương Tắc nhướng mày với cô, hất hất cằm ra hiệu cho cô lên xe.
Trình An ngồi vào ghế phụ lái, vừa thắt dây an toàn xong thì thấy anh đưa một chiếc bình giữ nhiệt qua.
“Đợi lâu chưa? Uống ít nước ấm đi.”
Trình An xoa xoa chiếc mũi lạnh cóng, cong mày cười nói: “Cũng bình thường, cảm ơn.”
Cô cầm bình giữ nhiệt trong tay, vặn mở nắp rót nước rồi uống, Trình An khựng lại, vị này… là trà.
“Đây là trà tôi pha lúc trước khi ra ngoài, vị thế nào?” Lúc này Thương Tắc mới nói.
Trà pha lúc trước khi ra ngoài… Pha trà… Cho nên cái bình này… Là anh dùng?!
Trình An suýt nữa sặc, ho vài tiếng, gò má ửng hồng. Thương Tắc tỉnh bơ liếc nhìn một cái, khoé miệng cong lên, lặng lẽ mỉm cười.
Ánh đèn đường sáng rực phản chiếu trong mắt anh, tựa ánh sao rực rỡ chói chang.
Do thời gian có hạn nên họ dùng bữa ở một quán ăn gần Đại học A.
Thương Tắc đỗ xe xong đưa Trình An vào quán, đang là giờ ăn, trong quán khá đông, ồn ào náo nhiệt, ngập tràn mùi dầu mỡ thức ăn. Đến đây ăn đa số là sinh viên trong trường, chủ yếu ngồi hai, nhiều hơn cả là các cặp đôi trẻ.
Nhân viên phục vụ dẫn họ đến một bàn hai người còn trống sau đó mời họ ngồi, Trình An nhìn ngó xung quanh, trước sau trái phải bàn họ đều có một đôi nam nữ đang ngồi, mà họ rất không may bị bao vây ở giữa, loại cảm giác này… có chút kỳ quái không tả được. Món nổi tiếng của quán này là combo dành cho cặp đôi à? Sao nhiều đôi vậy…
Mà trùng hợp là, một bàn trong số đó quen Thương Tắc, đôi nam nữ ấy vô cùng kinh ngạc lên tiếng chào anh.
“Thầy Thương, thầy cũng đến đây ăn ạ?” Nam sinh nhìn thấy người tới thì cực kỳ kinh ngạc.
Thương Tắc ngẩng đầu nhàn nhạt liếc nhìn cậu ta, khẽ gật đầu: “Ừ.”
Bông hoa cao lãnh có thể đến loại nơi bình dân như này ăn cơm đã hiếm, càng hiếm có hơn là, người trước nay luôn thanh tâm quả dục lại đưa một người phụ nữ đến ăn cơm! Đôi trẻ im lặng nhìn nhau một cái, sau đó đồng loạt nhìn về phía Trình An.
Nữ sinh hỏi: “Thầy Thương, vị này là… bạn gái của thầy ạ?”
Trình An sửng sốt, bầu không khí phút chốc trở nên lúng túng, không ai nói gì.
Thương Tắc cũng không có động tĩnh gì, cầm tách trà lên như không nghe thấy, tựa hồ không có ý định giải thích.
Cứ trầm mặc trong sự yên tĩnh quỷ dị như vậy hồi lâu, Trình An thì thầm hỏi anh: “Ừm… Họ là học sinh của anh nhỉ, có cần… giải thích chút không?”
Thương Tắc hơi nghiêng người về phía trước, cầm ấm trà trên bàn lên rót trà cho cô, con ngươi đen nhánh phản chiếu ánh sáng, trong mắt loé lên một tia sáng nhỏ, vẻ mặt bình tĩnh nói: “Không cần, trong mắt họ, giải thích loại chuyện này càng giống như đang che đậy hơn.”
Trình An bừng tỉnh, ừ, hình như rất có lý.
Ăn xong, Trình An nói với Thương Tắc bữa này để cô mời, dù sao anh giúp đỡ nhiều như vậy, cô còn chưa thật sự mời anh bữa nào đúng nghĩa đâu, Thương Tắc cũng không nói gì, tùy theo ý cô.
Quán ăn cách hội trường khá gần, đi bộ khoảng mười phút là đến.
Số người tập trung trước hội trường nhiều hơn Trình An tưởng tượng rất rất nhiều, rất nhiều người sợ lạnh nhưng vẫn kiên trì đứng trước màn hình lớn. Có điều may mà Tây Mạch Mạch không nằm trong số đó, hôm qua cô ấy nói với cô là có một đàn anh lấy được vé rồi, sau khi biết Trình An mới không còn quá áy náy nữa, nếu không ngày lạnh giá rét thế này, sự áy náy tội lỗi trong lòng sao kể xiết…
Họ có vé nên vào trong qua cửa chính của hội trường luôn, người soát vé rất nhiều, ánh đèn mờ mờ, Trình An nhìn xuống đất, bước đi loạng choạng, cẩn thận từng bước một, sợ dẫm phải người khác hoặc bị vấp ngã.
Một bàn tay thon dài trắng trẻo chợt đưa tới trước mặt cô, giọng nói trầm thấp du dương vang lên trên đỉnh đầu: “Đưa tay cho tôi.”
“Cảm ơn.” Tình huống đặc biệt Trình An cũng chẳng còn thời gian nghĩ đến chuyện ngại ngùng nữa, đặt tay vào lòng bàn tay anh. Ở bên ngoài đợi hồi lâu, tay cô rất lạnh, khi chạm vào lòng bàn tay ấm áp của anh thì bất giác run khẽ.
Vị trí in trên vé của họ là ở mấy hàng đầu, rất nhanh Thương Tắc đã dẫn cô tìm được ghế, anh chu đáo kéo ghế xuống sau đó dìu cô ngồi, đợi ngồi xuống rồi Trình An mới thở phào một hơi.
Đợi cô định thần lại rồi mới phát hiện tay họ vẫn còn đang nắm lấy nhau, lòng bàn tay ấm nóng của anh vẫn không ngừng truyền hơi ấm qua, lan khắp lòng bàn tay cô. Hơi ấm này tựa như muốn truyền vào máu, lại chảy vào tim, thích hợp mà ấm áp, khiến Trình An có cảm giác an tâm trước nay chưa từng có.
Cô tham luyến sự ấm áp ngắn ngủi này, nhưng trong lòng lại rõ, nó chung quy không thuộc về cô.
Rất lâu về trước cô đã hiểu, quan hệ giữa họ chỉ có thể dừng ở đây, không thể tiến thêm được nữa. Nói cô tự ti cũng được, nhu nhược cũng chẳng sao, cô quả thật không thừa tâm tư và sức lực để đi bồi dưỡng một đoạn tình cảm không biết liệu nó có kết cục tốt đẹp hay không.
Trình An khẽ dùng sức thoát khỏi tay anh, vào khoảnh khắc buông tay ra, Thương Tắc quay đầu sang nhìn cô.
Anh không hề biết những tâm tư suy nghĩ vừa rồi của Trình An, mà cô cũng chỉ đáp lại anh bằng một nụ cười dịu dàng điềm đạm như mọi ngày.
Dường như không có gì thay đổi, lại tựa như có gì đó đang lặng lẽ đổi thay.
Không ai hay biết.
Đêm hội đã bắt đầu, người dẫn chương trình giới thiệu lãnh đạo khách quý có mặt, sau đó tuyên bố Đêm hội Nguyên Đán chính thức bắt đầu. Tiết mục mở màn là độc tấu dương cầm, một chùm sáng chiếu xuống sân khấu, người biểu diễn đã sẵn sàng, mười ngón tay thon thả đặt trên phím đàn piano đen trắng, tiếng đàn đẹp đẽ êm tai rất nhanh đã vang vọng khắp hội trường.
Vừa rồi ở quán ăn uống nhiều nước quá nên giờ bụng Trình An căng chướng, muốn đi vệ sinh.
Cô nghiêng người qua khẽ đập vào tay Thương Tắc, thấy anh nhìn sang, Trình An mới chỉ chỉ cửa chính, nói: “Tôi đi vệ sinh nhé.”
Chắc do âm thanh trên sân khấu quá lớn nên Thương Tắc nhất thời không nghe rõ cô nói gì, anh hơi nghiêng đầu qua, nhướng mày hỏi cô: “Cái gì cơ?”
Trình An lại gần anh hơn, một tay che mặt, ghé sát tai anh nói lại lần nữa: “Tôi đi vệ sinh.”
Hơi thở ấm áp nhẹ nhàng lướt qua tai anh, mang theo hương thơm ngọt ngào thanh mát trên người cô khiến Thương Tắc thoáng hoảng hốt.
Thương Tắc quay đầu sang nhìn cô, ánh sáng lấp lánh rực rỡ trên đỉnh đầu rơi vào mắt anh, ánh mắt anh có chút sâu thẳm.
Anh sán lại gần, cũng ghé vào tai cô nói: “Có cần tôi đi cùng không?”
“Không cần đâu, tôi tự đi được.” Nhân lúc anh không chú ý, Trình An lặng lẽ xoa xoa cái tai nóng bỏng.
Thương Tắc gật gật đầu: “Cẩn thận chút.”
Đêm hội vừa bắt đầu, ở cửa chính vẫn đang có người lục tục đi vào, Trình An bèn vòng ra ngoài từ cửa sau, đợi cô đi vệ sinh xong quay lại, nhân viên công tác đứng ở cửa chính ngăn cô lại không cho vào.
“Xin lỗi, vui lòng cho đưa vé của cô ra.”
Trình An sững sờ, cô không mang vé ra, cô giải thích với người đó: “Bạn học, vừa rồi tôi chỉ ra ngoài đi vệ sinh, không mang theo vé, cậu có thể châm chước một chút, cho tôi vào được không?”
“Không được, ai cũng nói vậy cả, không có vé đều không được vào.” Người đó liếc nhìn Trình An một cái, “Cô bảo cô vừa mới ra ngoài đi vệ sinh, sao tôi lại không thấy cô từ bên trong đi ra?”
Trình An: “Tôi ra từ cửa sau.”
Người đó hất cằm quay đầu đi, vẻ mặt “cô nghĩ tôi sẽ tin cô à?”
Trình An: “…”
Giờ thì hay rồi, cửa sau lại chỉ được ra không được vào, cô không mang vé cũng chẳng mang theo điện thoại, chỉ có thể đứng đây đợi thôi.
Lúc này cách đó không xa có một nhóm đàn ông tây trang chỉnh tề đang đi lên cầu thang, lại gần rồi còn loáng thoáng nghe thấy tiếng trò chuyện, có thể nghe được những từ như “doanh nghiệp”, “hợp tác”, mà một người đàn ông đi đầu trong đó nhìn rất quen.
Tưởng Quân Nhiên đang trò chuyện vui vẻ với lãnh đạo trường Đại học A, vô tình liếc mắt thì nhìn thấy Trình An đang đứng hứng gió lạnh ở cửa chính.
Bốn mắt nhìn nhau, đều sửng sốt.
Hội trường ồn ào náo nhiệt, đứng ở ngoài cửa cũng có thể nghe thấy tiếng nhạc đinh tai nhức óc từ bên trong truyền ra.
Trình An và Tưởng Quân Nhiên nhìn nhau một cái liền không chút dấu vết rời mắt đi, vẻ mặt bình tĩnh, cô xoa xoa tay, đưa lên miệng thổi.
Song Tưởng Quân Nhiên lại rất bất ngờ khi gặp cô ở đây, lúc đi ngang qua cô còn dừng lại một lát, chào hỏi: “Cô Trình, thật trùng hợp.”
“Chào anh.” Trình An gật đầu với anh ta, giọng đều đều.
“Cô đứng đây… đợi người à?” Anh ta và cô cũng được coi là quen biết, cho nên Tưởng Quân Nhiên tự nhiên buột miệng hỏi.
“Vâng.” Trình An trả lời một tiếng lấy lệ, thái độ không nhiệt tình, thậm chí còn có chút lạnh nhạt.
Tưởng Quân Nhiên dĩ nhiên cũng nhận ra được điểm này, anh ta hơi tò mò hỏi: “Cô Trình, thứ lỗi cho tôi mạo muội hỏi một câu, tôi có chỗ nào đắc tội với cô rồi sao?”
Trình An sững sờ, lập tức phủ nhận: “Không có.”
“Vậy sao cô lại…”
“Quân Nhiên, đi thôi.” Trong nhóm người đã đi đến cửa chính đột nhiên có người gọi anh ta một tiếng.
Trình An nhìn theo hướng phát ra tiếng nói, phát hiện chủ nhân của giọng nói là một người đàn ông trung niên hơi mập mạp, ngũ quan đoan chính kiên nghị, gương mặt đậm nét phong sương, lúc không cười trông có phần nghiêm nghị, chỉ chạm mắt cũng có thể khiến người ta phát run.
Đôi lông mày được tháng năm chạm khắc ấy, nhìn kỹ có vài phần giống người đàn ông trước mặt.
Trình An thầm run rẩy, một số suy nghĩ ở sâu trong lòng không kiểm soát được mà dâng lên.
Quả nhiên liền nghe thấy Tưởng Quân Nhiên đáp một tiếng: “Anh cả, em qua ngay đây.”
Nghe thấy cách xưng hô ấy, cả người Trình An run lẩy bẩy, chỉ cảm thấy có một luồng khí lạnh buốt chạy dọc từ gang bàn chân lên đến trái tim.
Hoá ra… chính là người đàn ông này ư?
“Cô Trình, cô không sao chứ?” Tưởng Quân Nhiên quay đầu thấy mặt Trình An lúc trắng lúc xanh, tưởng cơ thể cô có chỗ nào khó chịu nên hỏi: “Người cô đợi vẫn chưa đến sao? Có cần tôi đưa cô vào trước không?”
Trình An mím chặt môi, mặt cứng đờ, không nói gì.
“Sao lại chạy ra tận bên ngoài rồi?” Một giọng nói thanh lạnh mang theo chút quở trách truyền tới từ dưới chân cầu thang.
Bóng dáng cao lớn tôn quý bước lên từng bậc cầu thang, ánh sáng diễm lệ của dãy đèn đường và đèn lồnng đỏ treo trên hàng cây trước cửa chính hội trường đã đốt cháy sự sâu thẳm tĩnh mịch trong đôi mắt đen láy của người đàn ông, con ngươi như hắc diệu thạch nhóm lên một chùm sáng, ấm nóng tựa sao hoả.
Tay anh cầm khăn quàng cổ của Trình An, làm ngơ mọi thứ xung quanh, đi thẳng đến trước mặt cô mở khăn ra, quấn lên cổ cô từng vòng, sau khi chỉnh xong lại đưa tay lên gõ một cái vào trán cô, trong giọng nói chứa đựng sự quan tâm: “Vé không mang theo, điện thoại cũng không, làm tôi tìm khổ lắm đấy biết không, hửm?”
Âm cuối hơi cao lên có chút trêu ghẹo lòng người, khiến Trình An không nhịn được ngẩng đầu ngơ ngác nhìn anh.
Thấy cô ngây ngốc nhìn mình, Thương Tắc không khỏi bật cười, lúc này mới nhìn sang người đàn ông lạ bên cạnh cô, ý cười nhạt dần, mặt anh lại trở về vẻ lãnh đạm như thường ngày.
“Cô Trình, người cô đợi đến rồi nhỉ, vậy tôi không quấy rầy nữa, tạm biệt.” Tưởng Quân Nhiên nói.
Nghe vậy, Trình An phút chốc bừng tỉnh, nhìn theo bóng dáng anh ta quay người rời đi, rồi lại nhìn về phía người đàn ông đứng đầu trong nhóm người kia.
Đã chạm mặt ở đây, vậy… có phải bà ấy cũng đến rồi không?
“Còn muốn xem chương trình nữa không?”
Thương Tắc nhìn theo ánh mắt cô, chỉ thấy bóng lưng vài người đàn ông, đáy mắt anh loé lên, hỏi một câu như vậy.
Nghe vậy, Trình An quay đầu lại, gần như không cần nghĩ ngợi mà gật đầu: “Xem.” Hiếm khi ra ngoài một chuyến, không thể để những người không liên quan làm ảnh hưởng đến tâm trạng được.
Trình An đưa vé Thương Tắc mang ra cho cậu sinh viên đứng ở cửa, ôn hoà nói: “Bạn học, vé đưa cậu, giờ tôi có thể vào được chưa?”
“Vừa rồi cậu ấy không cho cô vào à?” Thương Tắc nhướng mày, hỏi Trình An.
Trình An thành thật gật đầu: “Cậu ấy nói không có vé không cho vào.”
Thương Tắc rời mắt đi, lạnh lùng liếc nhìn cậu sinh viên đứng đó, người kia giật thót, chỉ cảm thấy một cơn gió lạnh lướt qua mặt, cả người nổi da gà, cậu ta nơm nớp lo sợ nói: “Thầy… Thầy Thương ạ…”
Thật không may, cậu ta là sinh viên của Viện Hoá Sinh, còn vừa vặn là học sinh của vị “Phật tổ” trước mặt này.
“Tôi nhận ra cậu.” Thương Tắc suy nghĩ giây lát, sau đó nói.
Cậu sinh viên mặt đẫm nước mắt nói: “Haha… Trí, trí nhớ của thầy tốt thật đấy ạ.”
“Qua tết Nguyên Đán đến văn phòng của tôi một chuyến.”
Cậu sinh viên: “…” Cậu ta… cậu ta không muốn bị gọi lên văn phòng đâu!!!
“Anh doạ sợ cậu ấy rồi.” Sau khi vào hội trường, Trình An che miệng cười khẽ, hàng mày cong cong.
Thương Tắc hơi nhướng mày: “Tôi chỉ bảo cậu ấy đến văn phòng thôi mà.”
Trình An: “Anh không biết học sinh bây giờ đều rất sợ bị giáo viên mời đến văn phòng uống trà à?”
Thương Tắc nhàn nhạt nói: “Ồ, vậy cậu ấy hiểu sai ý rồi, đề tài nghiên cứu lần trước tôi ra cậu ấy hoàn thành rất tốt, tôi chỉ muốn để cậu ấy tham gia cuộc thi thôi.”
Trình An: “…” Giáo sư Thương à, anh nói chuyện tra tấn người ta như vậy có ổn không!
Sau khi ngồi lại vào chỗ, hai người tiếp tục xem chương trình, bầu không khí ca hát nhảy múa lúc này vô cùng sôi động, Trình An xem được một nửa thì quay sang lén nhìn người bên cạnh.
Thương Tắc chống khuỷu tay lên tay cầm của ghế, một tay chống má, ánh đèn rực rỡ lấp lánh không ngừng thay đổi phản chiếu trên khuôn mặt nghiêng của anh, sáng tối giao nhau, khiến gương mặt anh trông càng thần bí khó dò. Anh nhìn lên sân khấu, nhưng Trình An lại có thể cảm nhận được anh đang lơ đãng, tâm tư của anh hiển nhiên không đặt ở đó.
Trình An rời mắt đi, lấy điện thoại ra xem, phát hiện cả màn hình điện thoại đều là thông báo tin nhắn wechat Tây Mạch Mạch gửi tới.
Một loạt video ngắn.
Trong video là tiết mục biểu diễn của Đêm hội tối nay… Điện thoại rung lên, cô ấy lại gửi một tin nhắn tới: “Sợ chị ở nhà một mình cô đơn buồn chán quá nên gửi vài tiết mục của Đêm hội cho chị thưởng thức, em đã đủ tốt với chị chưa! (moah)”
Buồn chán… thì có chút, nhưng cô không cô đơn nha, ít nhất thì cô không ở nhà, mà ở trong cùng một hội trường Đêm hội với cô ấy. Nếu cô nói vậy, liệu Tây Mạch Mạch có phi tới đánh chết cô không nhỉ… Nghĩ đến cảnh tượng ấy, Trình An lại lặng lẽ bỏ điện thoại xuống, vì cái mạng nhỏ của mình, thôi.
Đêm hội kết thúc, khán giả lần lượt rời đi, Trình An vốn muốn ra theo nhưng Thương Tắc ngăn cô lại, nói đợi bớt người đã rồi ra. Trình An dừng lại, sau khi hiểu ra nỗi băn khoăn lo lắng của anh, cô thầm cảm động trước sự chu đáo và tinh tế của anh.
Đợi khoảng vài phút sau, người trong hội trường thưa dần, lúc này Thương Tắc mới đưa cô đi, chỉ là vừa ra bên ngoài, Trình An chợt dừng bước.
“Sao thế?”
“Không có gì…” Trình An ngập ngừng nói, “Nhìn thấy một người quen thôi…”
Thương Tắc nghi hoặc nhìn.
“Anh còn nhớ lần trước tôi hỏi anh vé thừa không, người bạn không có vé đó của tôi tìm đàn anh của cô ấy lấy được vé rồi, tối nay cũng tới đây xem Đêm hội. Nếu để cô ấy biết tôi cũng đến, về cô ấy sẽ mắng tôi trọng sắc khinh bạn mất.”
Thương Tắc nhướng mày cười, rồi ngừng lại nói: “Lẽ nào không phải?”
Trình An: “…”
Sau tết Nguyên Đán, rất nhanh trường học đã bắt đầu kỳ thi cuối kỳ.
Trước khi phát đề, Trình An nhắc nhở lại học sinh viết tên, lớp và mã học sinh của mình vào thanh ngang của tờ giấy thi, phải đọc kỹ đề trước khi làm. Trong lúc học sinh làm bài, Trình An cầm đề lên xem qua, lật đến câu làm văn cuối, là một dạng đề mở, đề bài là《… của tôi》.
Sau này lúc chấm đến bài của Kỷ Nhất Nguyên, tiêu đề bài văn của cậu nhóc khiến Trình An vừa nhìn liền không nhịn được bật cười, cậu viết… 《Người cậu lạnh lùng cao ngạo của tôi》.
Bài văn này của cậu nhóc được Trình An cho điểm cao, nguyên nhân là vì nội dung chân thực, miêu tả hình ảnh người cậu “lạnh lùng cao ngạo” rất sinh động.
Trước khi trường học nghỉ đông, cụ Trình có gọi điện cho cô một lần, hỏi cô bao giờ về. Lúc trước cô tính trường nghỉ cái là sẽ đặt vé về thành phố S luôn, nhưng vì phải điều trị chân trái nên đành hoãn đến trước tết mới về.
Nhưng cô không nói rõ lý do với ông nội, chỉ nói bên này còn có việc nên sẽ lùi lịch về. Ý định ban đầu của cô là đợi chân trái trị liệu có khởi sắc đã rồi nói với hai cụ trong nhà sau, tạo bất ngờ cho họ.
Cũng vì phải tiến hành điều trị lâu dài nên lúc trước Trình An đã nộp đơn xin kỳ sau không làm giáo viên chủ nhiệm nữa, trước khi hết học kỳ cũng đã được phê duyệt. Học sinh trong lớp không biết là ai biết tin rồi lan truyền khắp lớp, thế là vào buổi Lễ tổng kết học kỳ hôm đó, các học sinh lưu luyến bịn rịn vây quanh cô, khuyên cô tiếp tục làm cô giáo chủ nhiệm lớp 4(4).
Bé Mập: “Cô Tiểu Trình ơi, bọn em đảm bảo sẽ ngoan ngoãn nghe lời, không gây thêm phiền phức cho cô nữa, cô ở lại làm giáo viên chủ nhiệm lớp bọn em tiếp được không cô?”
Trình An xoa xoa chiếc đầu tròn của cậu bé, cười nói: “Cô chỉ không làm giáo viên chủ nhiệm nữa, nhưng vẫn sẽ tiếp tục dạy các em mà.”
Đào Đào méo mồm, mặt tràn đầy vẻ không tình nguyện: “Cô Trình, không giống nhau đâu ạ, nếu cô không làm giáo viên chủ nhiệm của bọn em nữa thì sau này bọn em sẽ không thể cùng cô tổ chức đi chơi xuân, du lịch mùa thu, đại hội thể thao và các hoạt động trường sắp xếp nữa.”
Trình An im lặng, hốc mắt ửng đỏ, nhưng khoé môi vẫn luôn cong lên một nụ cười dịu dàng chuẩn mực: “Các em đều là những đứa bé ngoan, cô cũng rất muốn tiếp tục làm cô giáo chủ nhiệm của các em, nhưng vì một vài lý do cá nhân nên cô không thể làm tiếp nữa, cô thật sự rất xin lỗi, xin lỗi.”
Cô vừa nói xong, tất cả học sinh đều trầm mặc, cuối cùng vẫn là Kỷ Nhất Nguyên lên tiếng trước phá vỡ sự im lặng: “Không sao ạ, cô Trình, trong lòng bọn em cô mãi mãi là cô giáo tốt nhất! Cũng là cô giáo chủ nhiệm xuất sắc nhất của bọn em!”
Dứt lời, có rất nhiều học sinh phụ hoạ theo: “Đúng vậy! Là cô giáo tốt nhất của bọn em ạ!…”
Nghe vậy, Trình An suýt nữa rơi nước mắt, mãi mới an ủi vỗ về được học sinh, buổi Lễ tổng kết học kỳ cuối cùng cũng triển khai thuận lợi. Sau khi phát bảng điểm, phần thưởng và bài tập kỳ nghỉ đông, Trình An giữ vài học sinh ở lại dọn vệ sinh, còn lại do lớp trưởng Đào Đào dẫn đầu rời khỏi phòng học.
Lau bảng xong Kỷ Nhất Nguyên bò ra bục giảng nói chuyện với Trình An, vẻ mặt hơi buồn rầu: “Cô Trình ơi, sau khi nghỉ em phải qua chỗ cha mẹ em rồi.”
Trình An cong môi cười, vuốt má cậu nhóc: “Chẳng phải rất tốt sao, sao lại bày ra vẻ mặt này?”
Kỷ Nhất Nguyên gối đầu lên cánh tay, quay đầu nhìn cô: “Rất tốt ạ, nhưng em luyến tiếc món gà hấp lá sen cậu em tự tay nấu. À đúng rồi, còn có cá trích hấp, sườn chua ngọt…”
Trình An: “Cậu em không về cùng em à?”
Kỷ Nhất Nguyên: “Không ạ, cậu bảo cậu còn phải ở đây chuẩn bị một hội thảo nghiên cứu học thuật, trước tết không về được.”
Ra là vậy.
“Vậy mẹ em thì sao? Cô ấy không biết nấu cơm à?”
Nghe vậy, Kỷ Nhất Nguyên lộ ra vẻ mặt ghét bỏ: “Bà ấy á, không nổ tung bếp là may lắm rồi.”
Trình An: “…” Mẹ em có biết em chê bai cô ấy như vậy không?
Trình An hẹn Lục Kế Viễn ba ngày sau đến châm cứu, cô gọi Tây Mạch Mạch cũng đang trong kỳ nghỉ đông đi bệnh viện cùng mình, vì châm cứu xong không thể đi bộ nên cô cần người qua giúp đỡ.
Tây Mạch Mạch rất vui lòng giúp đỡ, trước khi đến thành phố A nhà họ và nhà ông bà nội Trình An là hàng xóm, cô ấy lại thuộc kiểu hay gây chuyện điển hình, sau khi quen Trình An, cô luôn giúp cô ấy, như một người chị chăm sóc cô ấy vậy. Mà đến khi tới thành phố A lạ nước lạ cái, hai người không nơi nương tựa càng giống chị em tốt sống dựa vào nhau hơn.
Giờ đến lượt Trình An cần cô ấy, cô ấy tất nhiên sẽ không từ chối. Song ý nghĩ này đã được khuếch đại lên vô số lần sau khoảnh khắc nhìn thấy Lục Kế Viễn, từ lần đầu tiên gặp Lục Kế Viễn, Tây Mạch Mạch đã không kìm nén được trái tim thiếu nữ đập rộn ràng của mình, trở về lập tức túm lấy Trình An: “Trình Trình, sao chị không nói với em là bác sĩ điều trị chính của chị đẹp trai như vậy!!!”
Trình An: “Em có hỏi đâu.”
“Trình Trình à, ngày mai lúc nào chúng ta đi bệnh viện vậy? Đi sớm tí được không? À không, đừng đi sớm quá thì tốt hơn, em phải dành chút thời gian ăn mặc chải chuốt đẹp đẽ!”
Trình An thấy cô ấy hứng thú dạt dào như vậy, thật sự không nhẫn tâm phá hỏng giấc mộng thiếu nữ của cô ấy, nhưng ngẫm nghĩ rồi vẫn nói: “Mạch Mạch, em không thấy việc đi tìm hiểu xem đối phương đã kết hôn chưa, có bạn gái chưa trước khá quan trọng à?”
“Ừ nhỉ!” Tây Mạch Mạch đánh một cái vào đầu, ánh mắt đảo qua, cả người Trình An run bần bật, còn chưa kịp trốn đã bị cô ấy kéo cánh tay, “Trình Trình, chị tìm cơ hội hỏi giúp em được không?”
Trình An: “…” Cô có thể thu hồi lại những lời vừa rồi không.
Tây Mạch Mạch cầu xin hết lần này đến lần khác, Trình An không khuyên nổi cô ấy, lại thêm mềm lòng, thế là ngày hôm sau liền có một cuộc trò chuyện với Lục Kế Viễn như bên dưới.
Trình An: “Bác sĩ Lục, anh có công việc ổn định còn ưu tú như thế, chắc có nhiều nữ sinh thích anh lắm nhỉ?”
Tay đang đeo gang tay của Lục Kế Viễn khựng lại, khẽ nhướng mày, liếc nhìn Trình An, thấy ánh mắt của anh ấy bắn qua, Trình An chột dạ nhìn anh ấy cười, hơi cúi đầu, không lâu sau đã nghe thấy anh ấy trả lời ngắn gọn súc tích: “Cũng bình thường.”
“Tôi có thể mạo muội hỏi một câu không?”
Thấy anh ấy gật đầu, Trình An cố giữ bình tĩnh, tiếp tục hỏi, “Bác sĩ Lục đã kết hôn chưa?”
Lục Kế Viễn đang cầm kim suýt nữa thì tự đâm vào mình, anh ấy khẽ ho, nói: “Khụ khụ, tôi vẫn chưa kết hôn.”
Trình An thở phào, lại tiếp tục: “Thế không biết bác sĩ Lục đã có bạn gái chưa?”
“Aishii…” Lần này thì đâm vào tay thật rồi.
Trình An hoảng sợ, ngẩng đầu hỏi: “Bác sĩ Lục, anh không sao chứ?”
“Không sao không sao.” Lục Kế Viễn vội vàng cầm bông tẩm cồn lên lau máu, lại bôi ít thuốc rồi băng bó đơn giản cho mình, xin lỗi Trình An: “Cô Trình, thật xin lỗi. Khả năng là tôi không châm cứu cho cô được rồi, tôi đi tìm bác sĩ khác đến, cô chờ một lát nhé.”
Trình An không nhận ra sự khác thường của anh ấy, chỉ nghĩ anh ấy bị kim đâm vào tay nên không châm cứu được cho cô, cô gật đầu: “Vâng.”
Sau khi rời đi Lục Kế Viễn gọi điện cho Thương Tắc: “Thương Tắc, cậu đoán xem hôm nay Trình An hỏi gì tôi?”
Không đợi Thương Tắc trả lời, anh ấy nói tiếp: “Cô ấy hỏi tôi kết hôn chưa, còn hỏi tôi có bạn gái không! Cậu nói xem cô ấy có ý gì? Sao trong lòng tôi lại thấy hơi sợ hãi nhỉ.”
Thương Tắc ở đầu bên kia trầm mặc một hồi, rồi đáp lại anh ấy bằng một tiếng cười lạnh: “Ha.”
Sau đó “bộp” một tiếng, ngắt điện thoại.
Lục Kế Viễn: “…”
Trình An ở trong phòng một mình đợi rất lâu, Lục Kế Viễn nói sẽ tìm bác sĩ khác qua, nhưng mãi không thấy người đâu, cô xuống giường, đang nghĩ có nên ra ngoài xem không thì ngoài cửa có hai y tá trẻ đi ngang qua.
“Ê, cô biết gì không, bệnh nhân kia của bác sĩ Lục ấy, nghe nói toàn bộ chi phí điều trị đều do bạn trai cô ấy trả cho đấy.”
“Sao cô biết vậy?”
“Mấy hôm trước lúc người trong khoa chúng ta tụ tập, bác sĩ Lục uống nhiều không cẩn thận lỡ miệng, còn nói để cô ấy không cảm thấy áy náy, đến giờ bạn trai cô ấy vẫn còn giấu cô ấy cơ. Thực ra cũng chẳng có gì, nếu tôi có một người bạn trai như vậy, chắc chắn sẽ hạnh phúc chết mất!”
“Uầy, có phải nhà bạn trai cô ấy giàu lắm không, tốt với cô ấy như thế, chi phí trị liệu này không phải khoản nhỏ đâu, huống hồ còn là điều trị lâu dài nữa.”
“Này có là gì, có thể làm cho bạn gái tốt lên mới là mấu chốt, dù sao thì chẳng ai tình nguyện sống cả đời với một người… khụ… khuyết tật cả.” Cô ta nói xong, còn đặc biệt nhìn ngó xung quanh, hạ thấp giọng, “Chuyện này tôi chỉ nói với mình cô thôi, dù sao cũng liên quan đến quyền riêng tư của bệnh nhân, nhiều người biết quá không tốt, cô nhớ đừng có bon miệng kể ra đấy nhé.”
“Ừ tôi biết rồi.”
Hai người buôn chuyện dần đi xa, Trình An đứng sau cánh cửa nghe thấy hết toàn bộ cuộc trò chuyện của họ. Vẻ mặt cô không thay đổi, trong lòng cũng cảm thán về người đàn ông trong miệng hai y tá kia, có thể vì bạn gái mà làm đến bước này, bất luận là vì lý do gì thì cũng đủ thấy mức độ để tâm của người ta rồi, chỉ có điều không biết bác sĩ Lục mà họ nói có phải là người cô quen kia không…
Trình An không nghĩ nhiều, đưa tay lên đẩy cánh cửa phòng bệnh hơi hé rồi đi ra ngoài, cô vốn tưởng phải đi rất lâu mới tìm thấy Lục Kế Viễn, không ngờ vừa rẽ đã nhìn thấy anh ấy đang đứng ở hành lang gọi điện thoại.
Cô chống tay vào tường, lê từng bước tới, há miệng định gọi anh ấy.
“Thương Tắc, bao giờ cậu chuyển phí điều trị kỳ này của cô ấy qua?” Lục Kế Viễn quay mặt ra cửa sổ nên không nhìn thấy người đang đi tới ở đằng sau. Đối phương tựa hồ nói gì đó, anh ấy đáp: “Ừ, bệnh viện in xong hoá đơn rồi.”
“Được, vậy cậu chuyển thẳng tiền cho tôi đi.” Một tay Lục Kế Viễn chống vào bệ cửa sổ, nhìn ra xa, “Tôi nói này, cậu không định để người ta biết thật à, mối ân tình lớn như thế, đổi lại là tôi chắc chắn sẽ cảm kích phát khóc, chỉ muốn lấy thân báo đáp cậu thôi.”
“Được được được, tôi không nói, cậu muốn làm thế nào thì làm.”
Anh ấy cúp máy, khẽ “hừ” một tiếng rồi mới quay người, bước chân chợt khựng lại.
Trình An đang đứng cách anh ấy mấy bước, sắc mặt tái nhợt gần như trong suốt, môi mím thành một đường thẳng cứng ngắc.
“Cô…” Lục Kế Viễn kinh ngạc, nhất thời không biết phải nói gì.
Lông mi của Trình An hơi rủ xuống, che đi ánh mắt, giọng đều đều, mang theo một tia run rẩy khó phát hiện: “Tất cả chi phí điều trị của tôi đều là anh ấy trả giúp tôi sao?”
Lục Kế Viễn khẽ than một tiếng, chuyện đã đến nước này cũng chẳng có gì phải giấu nữa, anh ấy nói thẳng luôn: “Đúng vậy.”
“Là vậy ư…” Trình An lẩm bẩm, lát sau mới nói tiếp, “Bác sĩ Lục, anh có thể nói cho tôi biết phí điều trị lúc trước của tôi là bao nhiêu được không?”
Lục Kế Viễn khẽ cau mày, chần chừ giây lát, nhưng vẫn nói ra một con số cho cô.
Trình An thầm kinh hãi, cần nhiều như vậy…
Sự kinh hãi qua đi, tâm trạng của Trình An cũng đã bình ổn đôi chút. Thực ra phải nghĩ tới từ lâu rồi, không phải sao, sao có thể có người điều trị mà không cần tốn lấy một xu, cho dù là để nghiên cứu đề tài gì đi nữa thì sao bệnh viện có thể gánh lấy một số tiền lớn như vậy cho bạn, nếu nghiên cứu thành công còn đỡ, nhỡ thất bại há chẳng phải lợi bất cập hại sao. Cũng chỉ có cô mới tin thôi, hoặc là nói, vì chính miệng anh nói nên cô mới không chút do dự mà đi tin.