"Đứng đứng đứng đứng lại! Mày là người hay quỷ?" Mao Cát Tường nhảy từ trên ghế salon xuống, tiến đến gần Bạch Dư, ngón trở tay tría cùng tay phải phỏng theo thập tự giá, nói một câu tiêu chuẩn, "Đừng tới đây, không tao sẽ cho mày chết lần thứ hai."
Thừa dịp Mao Cát Tường ở đó lắm mồm, Đường Ngự Thiên không chút biến sắc lôi súng dắt bên hông, lấy tốc độ cực nhanh nạp đạn, đồng thời lùi về sau, dắt tay Tần Ý dãn ra chút cự ly với thứ kia.
"Em nhớ kỹ những gì vừa rồi anh dạy em chứ?" Lúc Đường Ngự Thiên nói cây này, tuy rằng con mắt cảnh giác nhìn về trước, nhưng vẫn hướng đến Tần Ý, "Cổ, động mạch, xương ngực, tim... Những chỗ này chính là điểm yếu."
... Hắn cũng không muốn đánh nhau nên luôn tìm một nơi đâm dồn ngay đối phương vào đường chết.
Tần Ý khéo léo từ chối: "Đường tiên sinh, chúng ta không nên dùng bạo lực để giải quyết vấn đề, trước tiên nên quan sát, tìm kiếm bản chất của vấn đề, sau đó dùng thuốc đúng bệnh..."
Anh còn chưa nói xong, Đường Ngự Thiên đã chặn miệng anh.
Bây giờ hắn đã tìm ra cách có thể nhanh chóng khiến đứa ngốc này chuyển đề tài, hôn xong, Đường Ngự Thiên dùng lòng bàn tay lau lau khóe miệng, một bộ dạng thỏa mãn, thậm chí còn có tâm tình nói giỡn: "Bảo bảo, ban nãy em ăn cà tím sao?"
"..."
Thật sự là khó câu thông với người này.
Tần Ý ở trong bóng tối, chỉ có thể cảm thấy nhiệt độ nóng bỏng trên môi người nọ, anh che miệng lại: "Anh..."
"Xuỵt." Đường Ngự Thiên hơi đè đầu đang ngẩng lên của anh xuống, "Chú ý phía trước."
Lúc trước, Mao Cát Tường đi vào cũng không mang theo Đại Cơ Nhục, bởi vì hắn nghĩ, đến nhà người ta làm khách còn mang theo bảo tiêu, thế thì cũng không được lịch sự.
Vì lẽ đó, hiện tại cũng chỉ còn Hồng Bảo làm hàng tiền đạo cho bọn họ.
"Đường tổng, không có tín hiệu." Hồng Bảo bảo vệ phía trước, nhìn lướt qua điện thoại di động, thuận tiện kiểm tra thời gian, "Bây giờ là 13 giờ đúng theo giờ Bắc Kinh."
Việc không có tín hiệu cũng không ngoài ý muốn của Đường Ngự Thiên. Trong nhà chính vốn dĩ cũng cài thiết bị vô hiệu hóa dụng cụ điều tra, mà thiết bị này cũng dùng để gây nhiễu sóng các công cụ truyền tin khác.
Nhưng vấn đề là, vì sao mới một giờ chiều, trong phòng lại tối thành ra như vậy?
Rèm cửa có thể cản sáng nhiều như vậy sao?
Hơn nữa, người trong nhà đều đi đâu? Trong một đêm đều bốc hơi khỏi nhân gian như vậy/
Tần Ý vừa nghĩ đến điểm ấy, Hồng Bảo cũng phản ứng lại, cậu ta dịch sang bên mấy bước, xốc rèm cửa sổ lên.
Vừa mới vén lên, mấy người trong phòng đều cả kinh không nói ra lời.
Tần Ý nửa ngày mới hoàn hồn, gõ gõ hệ thống: "Không phải cậu nói thứ đó không có dị năng sao?"
Vậy tại sao, ngoài cửa sổ ___
Một màu đen kịt.
Tiểu Manh Manh đang đổi skin, không ngờ bị người đánh gãy, nó dừng tiến độ download, trả lời: "Đúng thế, không có mà."
Tần Ý nghe thấy giọng nói máy móc có chút lạ của nó, thuận miệng hỏi: "Cậu đang làm gì?"
"Tôi đổi skin, gần đây tổng bộ mới phát hành skin Vua hải tặc, đây là lần đầu tiên tôi thử phong cách anime này..." Tiểu Manh manh nhìn ra kí chủ của nó căn bản nghe không hiểu, lại đổi hình thức giải thích, "Kí chủ, ngài chơi LOL không? Cũng giống như kiểu skin trong đó ấy, tôi còn có thể thay đổi bối cảnh thế giới của mình ____ Oa, Ace rất đẹp trai nha!"
"..."
Đầu óc của hệ thống có chút vấn đề, làm sao bây giờ, online chờ.
Trong lúc anh đang nói chuyện cùng Tiểu Manh Manh, thứ kia cầm một vật dễ cháy đến trước mặt bọn họ.
Hồng Bảo giơ súng dọa: "Mày đừng lộn xộn, còn dám tiến thêm một bước, tao sẽ nổ súng!"
Đường Ngự Thiên nắm tay Tần Ý chặt thêm mấy phần, không chút biến sắc ôm anh vào lồng ngực hắn.
Mao Cát Tường dùng hai tay che mặt, từ khe hở giữa các ngón tay nhìn ra ngoài, con mắt chỉ dám mở he hé, tựa như làm vậy rất có cảm giác an toàn. Liền nhìn thấy thứ kia chậm rãi đưa cây đuốc về phía gần mặt mình, ánh lửa lấp lóe chiếu sáng viền mặt nó.
Từ cái trán rộng, da thịt già nua chảy xệ, môi đỏ thẫm, phấn lót dày thành lớp. Trang điểm cẩn thận, kẻ mắ nhẹ nhàng hướng lên, chỉ tiếc con ngươi rất vẩn đục.
Thế nhưng khuôn mặt này...
Tần Ý mở miệng: "Đường Bát gia?"
Mao Cát Tường vừa định thắc mắc tại sao con ma nữ này xấu lão như vậy, nghe đồng minh nói thế, hắn mới mở rộng tay, tầm nhìn cũng rộng ra, kinh ngạc phát hiện ___ đúng là Bát gia!
"Hôm nay là Cá tháng tư hay vẫn là Halloween vậy." Nếu là người quen, Mao Cát Tường cũng không sợ nữa, hắn thả tay xuống, lá gan còn lớn đến độ muốn tiến đến nói chuyện với người ta, xong bị Bạch thiếu túm cổ áo lôi người lại.
Mao Cát Tường không chịu được cô đơn, chỉ có thể cách Bát gia mấy mét mà hàn huyên: "Tạo hình ngày hôm nay của ngài thật đặc biệt, vẫn dư lại chút thùy mị."
Anh chú ý thấy Bát gia ở đối diện sau khi nghe được mấy chữ "còn dư lại chút thùy mị" thì nét mặt vặn vẹo kinh khủng.
Đường Bát gia há mồm, âm thanh già nua, khản đặc vang vọng trong phòng khách: "Tôi già sao, già thật sao?"
"Ngự Thiên, có phải nhìn em bây giờ rất xấu không," một tay nó cầm đuốc, tay kia giơ lên, chậm rãi vuốt gò má mình, cảm thụ sự thô ráp trên mặt, còn có mấy vết thâm của người lớn tuổi, lầm bầm, "... Có phải rất xấu không."
Bức tranh này vô tình trở nên đáng sợ, trong màn đêm đưa tay ra không thấy năm ngón, chỉ có thể nương nhờ vào cây đuốc trên tay Bát gia và ánh sáng yếu ớt từ điện thoại di động mới có thể nhìn thấy một chút. Ông lão này mặc đồ nữ, trên mặt là vặn vẹo bi thương.
Tần Ý liên tưởng đến nhắc nhở của hệ thống, nếu người trước mắt này không phải Đường Bát gia, mà là có thứ khác bám vào người ông ta... Ý chí kia là của ai?
"Trong Hào môn thế gia vốn không xuất hiện nhiều nhân vật nữ, dựa theo phương pháp loại trừ cũng không khó đoán.
Tần Ý còn chưa tóm được đầu mối, "Đường Bát gia" đã tiến hai bước về phía bọn họ, giày cao gót đạp trên sàn, phát ra âm thanh chói tai.
Điện thoại anh và Đường Ngự Thiên cầm trong tay trong khi nó đến gần thì nhập nhoạng nhiễu, cuối cùng tối đen.
Một phòng yên tĩnh.
Bầu không khí quỷ dị bao phủ, từ sợi tóc đến móng chân Mao Cát Tường đều không nhịn được mà run rẩy.
Hắn linh cảm, chuyện này không có đơn giản như vậy, nếu vật kia có thể dùng ý chí bám lên người Bát gia, vậy nó cũng có thể dùng ý chí để làm những việc khác.
Lần này đúng thật là gặp quỷ.
Đường Ngự Thiên ra hiệu Hồng Bảo lui về phía sau, sau đó một mình đi về phía trước, nhìn là biết muốn tự mình nói chuyện cùng Đường Bát gia. Tần Ý nắm lấy tay hắn, bất an nói: "Đường tiên sinh."
Đường Ngự Thiên vỗ hai cái lên tay Tần Ý động viên: "Đừng lo lắng."
Sau khi hắn nói xong, nhìn chằm chằm vào mắt "Bát gia", giơ tay đưa nòng súng nhắm ngay mi tâm nó: "Mi đến cùng muốn làm gì."
Nhưng đáp lại hắn chỉ có tiếng cười tựa như điên dại của Bát gia, từ trầm đến cao, vang vọng trong phòng khách, cười đến độ khiến người ta sởn róc gáy: "Ha ha ha ha ____"
Khoang ngực nó phập phồng kịch liệt, cây đuôc trên tay cũng run run theo, ánh lửa yếu ớt như muốn dập tắt.
"Đường Bát gia" đi về phía trước hai bước, chủ động đón nhận nòng súng đen nhánh này, giọng điệu ai oán: "Ngự Thiên, anh không nhận ra em sao?"
Cùng lúc đó, Tần Ý đang tìm hệ thống, anh nhớ tới lúc trước hệ thống có chào hàng, muốn đạo cụ bảo meenhjphair dùng điểm đổi.
Nhưng mà, Tiểu Manh Manh cũng rất có cốt khí đáp lại anh: "Quên nói, nhiệm vụ này cầm sử dụng bất kỳ đạo cụ nào, một khi phát hiện, nhiệm vụ hết hiệu lực."
Vậy có nghĩa là, nếu anh chủ động từ bỏ nhiệm vụ thì có thể sử dụng đạo cụ sao.
Tần Ý suy ngược lại nghĩa của câu nói này, thu được kết quả trên.
Tuy nhiên anh còn chưa kịp trao đổi cùng hệ thống đã bị Mao Cát Tường vỗ vai.
Tần Ý nghiêng đầu, nhẹ giọng hỏi: "Mao tiên sinh?"
"Cậu trước đừng nói gì, nghe tôi." Mao Cát Tường chỉ chỉ cửa sổ sát đất, "Cửa sổ này có vấn đề, nãy tôi dùng lọ hoa đập, thế nhưng cậu biết chuyện gì xảy ra không?"
Mao Cát Tường chỉ về lọ hoa bên tay phải: "Lọ hoa tôi ném đi, vẫn còn ở nơi này."
Trên thực tế, Mao Cát Tường hiện tại đã sợ đến suýt nữa thì tiểu ra rồi, hắn phải sống chết cầm lấy tay Bạch Dư mới có thể miễn cưỡng duy trì bình tĩnh.
Hoa văn trên lọ hoa không nhìn được rõ lắm, lúc ẩn lúc hiện, từ miệng bình đến thân bình.
Tần Ý chỉ cảm thấy có một cỗ lạnh toát từ lỗ chân lông.
"Keng."
Tiểu manh manh: "Thật xin lỗi, tôi xin thu hồi câu nói vật kia không có dị năng."
"Đúng, không sai, nhiệm vụ của các ngài lần này chính là thu quỷ."
Tần Ý: "..."
"Bởi vì xuất hiện nguyên nhân đặc thù, điểm thưởng lên tới 80, hết sức xin lỗi, mong kí chủ tiếp tục cố gắng."
Tiểu Manh Manh vừa dứt lời, "Đường Bát gia" gào thét ra một câu: "Ngự Thiên, anh thật sự không nhớ em sao, em không tin, em không tin!"
Ánh mắt Đường Ngự Thiên lấp lóe mấy lần, đột nhiên hạ súng xuống, hắn nhìn Đường Bát gia, có chút lạnh lùng cũng có chút phức tạp nói ra ba chữ: ____ "Hạ Thanh Thu."
Ngũ lôi oanh đỉnh.
Tựa hồ có một đạo thiên lôi, từ giữa bầu trời xoay quay mấy lần, sau đó đánh trúng đầu mấy người bọn họ, "đoàn" một tiếng, đốt rụi thần trí mọi người.
Bạch Dư sờ sờ đầu Mao Cát Tường: "Không phải Hạ Thanh Thu đã...?" Không phải đã chết rồi sao.
Mao Cát Tường quay về gương mặt cực quái dị của Bát gia, cảm thấy đây là một thời cơ tốt để thành thật với Bạch Đùi Lớn.
Cái loại chuyện bây giờ cũng đã mẹ nó đủ quái dị rồi, nếu nhắc đến chuyện hắn là người xuyên qua cũng chẳng phải chướng ngại gì!
Mao Cát Tường hướng Bạch Dư ngoắc ngoắc tay: "Nói cho anh biết một chuyện, kỳ thực, em, em không phải là người thuộc thế giới của các anh, ừm... Em là thiên sứ."
---
Tác giả có lời muốn nói: Sau kinh tủng huyền nghi, mở khóa thuộc tính mới... [Linh dị thần quái] Tui không khống chế nổi tay mình nữa rồi.