Từ hạng mục hợp đồng nói đến lão bà của nhau, Đường Ngự Thiên dựa vào một bên cửa, như vô ý liếc nhìn đánh giá Bạch Dư, nói: “Anh biết vì sao cậu ta đến đây không?”
Bạch Dư đứng nghiêm chỉnh, trừ Mao Cát Tường, với ai anh ta cũng dùng vẻ mặt đó, hồ như cái gì cũng không đặt trong mắt, không gì có thể làm anh ta nổi sóng. Bạch Dự nói: “Không biết, chờ đến khi em ấy muốn sẽ tự nói cho tôi.”
Đường Ngự Thiên nhếch khoé miệng.
Hắn chính là nhàn rỗi không có việc gì làm nên đi tìm cảm giác ưu việt.
Đường Ngự Thiên: “…” Anh đang nói tới cái gì.
“Ý tôi là, có loại nào dùng tương đối tốt không?” Trên mặt Bạch Dư rốt cục cũng có chút biểu tình, nhíu nhíu mày, “Cái trên máy bay anh là KY, cảm giác không quá tốt, chíp bông vẫn rất đau.” (* ok, bonus point cho ai nói ra lý do vì sao Mao thiếu lại “được” gọi là chíp bông =)))))
Cái gì mà KY kia, không cần nghĩ, nhất định là do Đức thúc nhét vào.
Đức thúc hành động về mặt này đều luôn rất mãnh liệt, cơ hồ là trong nhà hắn, trong xe, tất cả những nơi có thể phát sinh loại sự tình này đều có đồ chuẩn bị. ( * =)))) tiện thế còn gì.)
Quản gia tốt nhất Trung Quốc, Đức thúc, mục đích cuộc sống chính là muốn chăm sóc thiếu gia nhà ông thật tốt, từ trong ra ngoài, từ tâm hồn đến thân thể.
“Dùng qua Yarun chưa?” Bạch Dư đã cố ý tìm tòi trên internet, vì vậy tiếp tục hỏi, “Nghe nói không màu không vị, không độc, bôi trơn tốt.”
“Kỹ thuật không tốt, dùng cái gì cũng như nhau.” (*Chú nói như chú có kỹ thuật tốt vậy =))) Đã thử bao giờ đâu… À, tôi quên, đây là một quyển ngôn tình não tàn, nam chính đại nhân phải đứng đầu về mọi mặt =)))))
Cho dù đấu võ mồm thành công, nhưng Đường Ngự Thiên vẫn thầm nghĩ, đêm này nhất định đổi ga giường thành đỏ thẫm, sau đó tính đến khả năng lừa cái người ngốc nghếch kia vào ngủ cùng.
Trong phòng.
Mao Cát Tường tránh né dây điện bày đầy đất, gõ đông gõ tây trên tường, thậm chí còn nằm bò trên sàn nghe tiếng vang.
Tần Ý đi tới bên cạnh hắn, hỏi: “Mao tiên sinh, anh đang tìm gì vậy, cần tôi giúp một tay không?”
Cho dù Tần Ý có ngủ ở phía sau, cũng không có nghiêng trái nghiêng phải như người khác, anh ngồi nghiêm chỉnh, nhắm mắt lại, như lão tăng nhập định.
Trên đường về, cảm giác nhanh hơn khi đến, có lẽ là vì đêm khuya trên đường không có nhiều xe cộ.
Thời điểm xe lái đến toà biệt tự quen thuộc kia, dù động tác phanh xe của Đường Ngự Thiên rất nhẹ, nhưng một giây sau Tần Ý vẫn tỉnh.
“Đến rồi.” Đường Ngự Thiên tắt máy, nhìn chằm chằm đồng hồ trên xe, nói ra một câu không có chút liên hệ nào, “Đã qua mười hai giờ.”
“Hả?”
Hắn xuống xe, giúp anh mở cửa, đưa tay về phía Tần Ý, khoé miệng hơi cong lên: “Chúc anh sinh nhật vui vẻ đi.”