Mao Cát Tường tranh thủ lúc rảnh rỗi mà liếc về phía mắt cá chân một cái, cái hình con gà nhỏ thuần khiết in trên quần kia đang trừng mắt to nhìn hắn.
“…”
Anh bạn, anh đã từng thử, ở cách mặt đất 10 ngàn mét, máy bay liên tục xóc nảy vì khí lưu không ổn định, làm tình chưa?
…
Sau đêm nay, Mao Cát Tường có thể kiêu ngạo nói ra một câu, từng thử.
Tần Ý không nói với hệ thống nữa, anh theo sau Đường Ngự Thiên, Đường Ngự Thiên tiến một bước, anh liền bước một bước, không nhanh cũng không chậm.
Mấy ngày không gặp, Đức thúc đã như hòn vọng thê, tay ôm Elizabeth, từ chạng vạng đã đứng ở cửa chờ bọn anh. Trong lúc đợi có rời đi mấy lần, có lúc là đút cho Elizabeth một chút thức ăn mèo, có khi lại đột nhiên nhớ tới ông còn chưa đổi lại drap giường cho thiếu gia, thế là lại vội vội vàng vàng chạy đi thu thập một phen.
Cho dù Đức thúc tự chăm sóc rất tốt, thật khó để che đi mái tóc đã lấm tấm hoa râm. Mái tóc luôn định kỳ ra hiệu nhuộm đen, mấy ngày nay vì lo cho thiếu gia mà bạc nhanh hơn xưa một chút.
Thời điểm đội hàng không tư nhân của Đường gia được điều động, ông liền biết___ đã xảy ra vấn đề rồi.
Đường Ngự Thiên ban đầu còn đi rất nhanh, không tới mấy phút sau, liền dừng lại, xoay người, xì cười một tiếng: “Em chậm thật.”
“… Thật xin lỗi.”
Hồng Bảo đi sau hai người, rất thức thời mà bảo trì một đoạn khoảng cách.
Sau khi Tần Ý theo kịp, Đường Ngự Thiên cũng dừng bước chân, cố tình gọi: “Tần Ý?”
Tần Ý nghe thấy hắn nói ra hai chữ này, cả người liền run lên.
Lúc ở trên máy bay, Đường Ngự Thiên nói hắn tin tưởng anh, không ngờ lại là thật.
Có lẽ đối với Đường Ngự Thiên mà nói, yêu một người, tin tưởng một người, đều là một việc hết mực đơn giản. Chẳng liên quan đến thân phận và địa vị của hắn, cũng không vì hắn sở hữu toàn bộ thành phố A mà thay đổi.
Tình cảm của người đàn ông này, quả thật rất đơn giản.
Ngược lại với anh. Tần Ý có chút xấu hổ.
Anh biết mình sợ hãi rụt rè, biết mình không ngừng tìm trụ cột tinh thần trong nhân nghĩa đạo đức. Anh nỗ lực tìm một ý nghĩa cho sự tồn tại của mình, ở trong đám người, bị xô tới đẩy lui, trước nay vẫn chưa thể đi theo trái tim của chính mình.
Nhưng mà hiện thực cũng không tốt đẹp được như vậy, Tần Ý thực cảm động khi linh hồn mình được người khác chấp nhận, cũng không biết trong đầu cái vị chấp nhận anh kia lại đang nghĩ cái gì.
Tần Ý vươn tay, ngay khi hai bàn tay nắm lấy nhau, cánh tay Đường Ngự Thiên phát lực, kéo anh vào lồng ngực.
“Nếu mọi việc đã rõ ràng, hiện tại, em có thể nói cho tôi biết, em có nguyện ý ở lại nơi này không?” Đường Ngự Thiên nắm tay Tần Ý hướng đến ngực hắn, sau cùng còn vạn phần ám muội mà ‘Hửm?’ một tiếng.