Chương 80. Một lần nữa hẹn hò (?) riêng với Kasumigaoka Utaha
Buổi họp diễn ra khá suôn sẻ khi mà các CLB cũng không có lý do gì để phản đối việc Hội học sinh giá·m s·át cũng như được hỗ trợ trong kì nghỉ hè này.
Mọi người bắt đầu đứng dậy rời đi, đa số đều đang phấn khởi cho một mùa hè đầy năng động này.
Trừ một vài người, trong đó có vị Phó chủ tịch bất đắc dĩ, Tsukinoki – senpai của chúng ta.
Lúc này Shikiya đang đưa các tài liệu mà CLB Văn học đã làm không tốt ở học kì 1 cũng như bản yêu cầu hoạt động hè.
Cô nàng Zombie.Gal kì lạ lảo đảo từng bước đến gần sát Tsukinoki – senpai và thì thào từng chữ nhỏ lí nhí: “Tsukinoki – senpai… Cần phải điền báo cáo… hoạt động hè… Hội học sinh… sẽ theo dõi… cắt giảm chi phí… giải tán CLB…”
Tsukinoki – senpai bị nói như vậy thì cũng khó chịu ra mặt, chị ấy chộp lấy mấy bản báo cáo đó rồi nhét thẳng vào cặp xách.
Sau đó chị ấy đột nhiên liếc xéo qua Akira đang đứng bên cạnh cười khổ kia.
Tsukinoki – senpai đi thẳng đến rồi nhét cho hắn một gói giấy bên trong hình như đựng một vài quyển sách thì phải:
“Giờ chị phải đi gặp Shintaro và học lái xe rồi. Cậu đem nó về phòng CLB cất vào [Chỗ bí mật] giúp chị đi. Vậy nhé!”
Nói xong chị ấy xoay người rời đi thật nhanh, đi ngang qua Shikiya đang đờ đẫn kia cũng không nhìn lấy cô nàng một mắt.
Akira nhìn bóng lưng lảo đảo cúi gập thẫn thờ của Shikiya thì chỉ biết thở dài một hơi.
Hai người này…
Đột nhiên, cô nàng Zombie quay lại và túm lấy ống tay áo của hắn: “Tsukinoki Koto… và Tamaki Shintaro… đang hẹn hò… à?”
Nhìn xuống đôi mắt tuyệt đẹp nhưng lúc nào cũng trừng lớn đang sợ kia, Akira chần chờ một lúc rồi mới gật đầu cho đáp án.
“Vậy…à…” Shikiya nhận được câu trả lời thì thả ống tay áo hắn ra rồi quay lưng thất thiểu rời đi.
… Thế giới này thật rắc rối!
*****
Mùa mưa đã kết thúc và trời hè bây giờ mới thực sự buông xuống cái nóng khô khốc.
Phải cảm ơn là trường của hắn ở trên một ngọn núi khá cao và cây cối thì um tùm khắp khuôn viên trường nên cũng đỡ nóng phần nào.
Đây cũng là lúc mà các dãy nhà phía tây, nơi những rừng cây vẫn đang mang màu xanh mát mẻ, được ưa chuộng nhất.
Akira đang rảo bước về phòng CLB Văn học để cất giữ [Bí mật] cho Tsukinoki – senpai.
Đến chỗ ngoặt sang dãy nhà cũ, hắn bắt gặp một cơ thể nhỏ nhắn đang rải bước chậm rãi nhìn ngắm phong cảnh yên tĩnh kia.
Không hiểu sao, nhìn cái cách cô nàng chầm chầm di chuyển như thể một động vật nhỏ đang hứng thú với môi trường mới lạ, thì hắn lại muốn trêu chọc!
“Ăn bánh không? Anh lấy từ Hội học sinh, nó ngon lắm đấy.” Akira thoáng một cái đã đứng bên cạnh động vật nhỏ không hề có phòng bị kia và đặt hộp bánh lên đầu cô nàng.
“Híiiiiiiiiiii!!!!!!”
Trong một khoảnh khắc, mái tóc ngắn màu đỏ của cô nàng bị giật thẳng đứng lên trên, cả cơ thể cũng bay lên rời khỏi mặt đất.
Sau khoảnh khắc đứng tim và hồn lìa khỏi xác thì cô nàng cũng đã nhận ra được người đột ngột xuất hiện là ai.
Khuôn mặt căng cứng không còn một giọt máu đã hồng hào trở lại, cô nàng thò tay lên đầu lấy hộp bánh xuống rồi miệng nhỏ lí nhí: “A-Akihito – senpai… L-Lần sau đừng dọa em như vậy…”
Hắn mỉm cười vui vẻ bước chân tiếp tục hướng về nơi cả hai đang hướng tới mà không nói gì cả.
Komari thấy vậy tính nói gì tiếp nhưng Akira đã đi mất tiêu thì cũng hoảng hốt chạy bước bắt kịp, tay cũng không quên ôm chặt lấy hộp bánh trông khá tinh xảo ấy.
Là hộp bánh daifuku được Meguri – senpai mang đến Hội học sinh hối lộ cho mọi người khi phải tăng ca vào dịp nghỉ hè như thế này.
Hắn chậm bước lại chờ Komari rồi cả hai rải bước về phòng CLB Văn học.
Cơ mà khi bọn hắn đến gần thì trong phòng đột nhiên vọng ra tiếng xột xoạt.
Komari hình như không nghe thấy vì nó khá nhỏ so với thính lực của người thường.
Thấy vậy, Akira giang tay ngăn lại cô bé, sau đó ngón tay lên ra hiệu im lặng.
Komari nhìn sự nghiêm túc trên gương mặt hắn thì hốt hoảng gật đầu rồi nuốt nước bọt ngăn đi nỗi sợ hãi.
Hai người bọn hắn rón rén không phát ra tiếng động mò đến phòng CLB.
Cửa vẫn còn hé mở đủ để thấy mọi thứ bên trong.
Trong phòng…
Một cậu nam sinh đang cầm trên tay chiếc váy đồng phục nữ và ướm lên eo của bản thân và lẩm nhẩm: “Ngay cả mình cũng có thể mặc vừa sao?”
Sau đó cậu ta ngẫm nghĩ một lúc rồi đặt lại váy lên bàn rồi lôi điện thoại ra và bắt đầu điều chỉnh điện thoại cố định trên bàn để có thể quay chụp toàn thân.
Thấy cảnh này, Akira dùng động tác tay của một thanh niên FA mấy chục năm lấy ra điện thoại và mở quay video ngay lập tức.
Nukumizu trong phòng vẫn chưa hề nhận ra đã có hai vị khách há hốc mồm xem màn trình diễn và vẫn tiếp tục.
Cậu ấy nhặt chiếc nơ lên rồi ướm vào cổ, rồi tay còn lại với lấy chiếc váy trên bàn.
Khoảnh khắc sự thật chuẩn bị đến…!
Ngay lúc này, đột niên Nukumizu hoảng hốt dường như nhớ lại nên phong kín căn phòng trước khi thực hiện màn cross – dressing này.
Cậu ấy hướng về phía rèm cửa sổ đã đóng thì gật gù, sau đó quay lại về phía cửa phòng để kiểm tra nốt.
…
Bắt gặp đồng tử mở rộng hết mức vì ngạc nhiên của Nukumizu, Akira đóng lại camera đang quay và hắng giọng khụ khụ quay mặt đi.
Komari bên cạnh thì vẫn chưa thoát khỏi tình trạng mất não mà chỉ há hốc mồm nói: “N-Nukumizu… C-Cảm ơn về màn trình diễn…”
Nukumizu bây giờ mới lấy lại bình tĩnh, cậu ấy như thể không có chuyện gì và chầm chậm hỏi: “…Hai người đến từ lúc nào thế?”
“À thì… Từ lúc cậu ướm thử váy?” Akira gãi má nói.
…
Mọi thứ chìm lại trong im lặng lần nữa…
Mắt mắt của Nukumizu chuyển sang một biểu hiện kì lạ, như thể muốn nói: [Thà rằng hai người xem từ đầu thì sẽ bớt hiểu lầm hơn]
Và sau đó là màn giải thích hiểu lầm của Nukumizu… Nhưng thực sự là lúc này có nói thế nào đi nữa cũng khó mà tẩy sạch nổi.
Hay là cân nhắc nhảy xuống vịnh Tokyo thử xem đi…
Cuối cùng, Komari chốt câu: “Đ-Đáp ứng được… sở thích từ người đàn ông của cậu… Âu cũng là điều quan trọng mà…”
Lúc ấy, hắn đã thấy một Nukumizu sụp đổ.
Vào một ngày hè nọ, tất cả trong sạch của cậu ấy đã bị thổi bay!
*****
Mùa hè năm nay khá nóng, đó là lời khuyên mà hắn đưa cho Miyamura Izumi – senpai vào cuối mùa xuân.
Thực ra khi đó chỉ là lời ẩn ý thôi và anh ấy cũng đã hiểu được nó và đã cắt đi mái tóc dài yêu thích.
Sau đó thì trường học đột nhiên lại xuất hiện thêm một mỹ nam, từ đó Izumi – senpai cũng bắt đầu được săn đón gắt gao và nổi tiếng dần lên.
Nhưng thời điểm đó cũng là lúc mà Hori – senpai công bố chủ quyền.
Vậy là bây giờ năm ba đang có một cặp đôi cực kì được chú ý và khiến mọi người hết sức ghen tị.
Akira rất vui và chúc phúc cho họ…
Nhưng mà…
Ai ngờ mùa hè năm nay lại thật sự nóng vậy đâu!
Mồ hôi bắt đầu lấm tấm trên trán, hắn vẫn đang phải lê lết thân xác đi khắp phố.
Bởi vì…
“Utaha – senpai! Chúng ta nên nhanh chân lên trước khi mặt trời buổi trưa nướng chín cả hai đấy!” Hắn quay sang cô nàng bên cạnh và than thở.
Đúng vậy, người ở cùng hắn bây giờ là Kasumigaoka Utaha.
Chỉ có hai người.
Ở một thành phố khác!
“Bởi thế tôi mới bảo cậu hãy đèo tôi trên chiếc xe đạp. (Để tôi có thể ôm eo cậu)” Utaha – senpai cũng tỏ ra mệt lả người và lau đi mồ trên trán rồi nói.
Bỏ qua ý nghĩa thật sự của việc đi xe đạp, Akira thở dài đáp: “Chở hai là không được phép!”
Cô nàng nghe vậy thì bĩu môi rồi tiếp tục xoay người bước đi.
Mái tóc đen dài mượt mà theo gió tung bay làm lộ ra thân hình tuyệt vời ấy từ phía sau.
Akira thẫn thờ nhìn theo bóng lưng ấy.
Hôm nay, một ngày nghỉ hè tuyệt vời khác của hắn bị phá hỏng bởi điện thoại đến từ Machida – san, cô biên tập viên mẫu mực.
Sau đó, hắn bị giao cho một công việc tạm thời ngay trong ngày, đó chính là làm biên tập viên cho Kasumi Utako – sensei!
Vậy là chỉ có hai người bọn hắn bắt chuyến tàu sớm và đến thành phố Wagou, rồi đi dạo khắp các phòng sách từ sáng đến giờ.
Cơ mà…
Một trong những lí do khác khiến việc di chuyển hôm nay mệt mỏi hơn hắn chính là đôi giày cao gót xinh đẹp dưới chân Utaha – senpai…
Lắc đầu bỏ qua mấy suy nghĩ lung tung, Akira chạy vội theo cô senpai đột nhiên là diện đồ cực kì lộng lẫy xinh đẹp kia để đến nhà sách tiếp theo.
[Là công việc… Hay hẹn hò đây!]
*****
“Vậy… Chị vẫn không tính giải thích vì sao lại bắt em đi theo ngày hôm nay à?”
Ngay khi đi nốt hiệu sách cuối cùng, Akira đã hỏi một câu mà đáng lí phải hỏi từ khi bắt đầu.
Utaha – senpai nghe hắn hỏi vậy thì nghiêng mặt không dám nhìn thẳng, hai má hơi ửng hồng và bắt đầu giải thích.
Bộ light novel tiếp theo của cô nàng đã phát hành và mọi thứ cũng khá là ổn nên đang chuẩn bị cho vol 2.
Nhưng mà nhờ cái tính u ám và độc miệng, có vẻ trợ lý biên tập trước đã xin đổi việc và hiện tại không ai chịu làm cùng cô nàng nữa.
Hôm nay Machida – san cũng bận mất rồi mà lịch hẹn với hiệu sách thì không thể hủy được vì ảnh hưởng đến uy tín.
Cuối cùng là thành ra như thế này đây, Akira b·ị b·ắt đi làm công thay.
Sao cái kịch bản này quen quá vậy!!!
Utaha – senpai thấy hắn đang thở dài ngao ngán thì bắt đầu phụng phịu nói: “Chẳng phải do cậu đã kéo tôi vào circle để rồi giờ phải bận rộn với 2 công việc cùng lúc sao. Chịu trách nhiệm đi chứ.”
“Rồi rồi… Em sẽ chịu trách nhiệm.” Nhìn cái điệu bộ giả vờ hờn dỗi kia, hắn cũng chỉ đành nhún vai chấp nhận.
Cô nàng nhận được câu trả lời mong muốn thì mỉm cười vui vẻ rồi ngân nga lời nhạc nào đó, bước chân cũng nhẹ nhàng hơn hẳn.
Thực sự thì hôm nay Utaha – senpai trông hoàn toàn khác với mọi khi.
Vẫn là chiếc quần tất đen huyền đầy gợi cảm nhưng trên nó là một chiếc váy bó tinh tế.
Áo sơ mi cực kì dễ thương nhờ phần viền ren và một chiếc nơ xinh đẹp dưới cổ áo.
Cô nàng cũng không còn trầm lặng u ám như trên trường mà thay vào đó là nét tinh nghịch đáng yêu.
… Có thật đây chỉ là một buổi làm việc đơn thuần không vậy???
Đột nhiên, Utaha – senpai đang tung tăng kia quay ngược lại nhìn hắn và nói: “Chị đói rồi!”
…
Ý gì?
Ý là phải chịu trách nhiệm luôn cả việc đói hay no à?
Thở dài một hơi, Akira nhìn xem thời gian rồi đáp: “Mà cũng trưa rồi. Thế giờ chị muốn ăn ở đâu?”
Nhưng mà ngay khi hắn vừa nói xong thì Utaha – senpai đã nở một nụ cười đen tối rồi lạnh mặt nói: “Tôi không đợi được. Đi mua ngay bánh dứa và nước ép về đây! Công việc của trợ lý biên tập đấy!”
“Đó là công việc của nô lệ nhé!” Hắn phản bác trong tuyệt vọng.
Đúng vậy.
Hôm nay Akira sẽ phải làm nô lệ cho cô thiếu nữ kiêu kì, Kasumigaoka Utaha.
Cô senpai kì lạ nhưng lại xinh đẹp hoàn hảo ấy, dạo gần đây luôn kiếm cớ để kéo hắn đi riêng.