Chương 18. Cuộc chiến thanh xuân tại CLB Tình nguyện bắt đầu
Mùa xuân luôn là một mùa tuyệt đẹp trong năm.
Những cánh hoa anh đào rực rỡ, cỏ non mơn mởn tỏa hương theo những cơn gió tươi mới tung bay trong không khí.
Nhưng trong tiết trời đẹp đẽ này thì cái bầu không khí bây giờ là gì đây chứ!
Cô nàng Yukino sau khi thấy Shizu – nee bỏ đi thì thản nhiên yên tĩnh đọc sách trở lại mặc kệ hai tên con trai đang đứng lơ ngơ ở đó.
Akira thì cũng coi như bình thường thôi, dù sao hắn cũng nắm giữ kỉ lục số CLB tham gia rồi, thêm một cái cũng chẳng sao, dù gì cũng là giúp Shizu – nee nữa.
Trong khi hắn đánh giá xung quanh thì dường như Hikigaya lại đang chìm trong thế giới đau khổ tăm tối nào đấy thì phải.
Khuôn mặt kì lạ ấy thoáng giật lên từng hồi, sau một lúc thì cậu ta mới hồi thần lại.
Sau đó thì… “Grừ grừ…”
Akira há hốc mồm trước cảnh tượng này. Cái tiếng gừ như đang cố đe dọa hướng về Yukino này là gì đây. Chẳng lẽ bản thể thực sự của cậu ta là một con chó à?
Đáng tiếc cho cậu ta đây là một cô công chúa băng giá, Yukino.
Cảm thấy sự đe dọa của Hikigaya, cô nàng chỉ đơn giản là liếc đôi mắt to tròn nhưng lại sắc lẻm kia sang. (Meowwwww!!!!!)
Hikigaya ngay lập tức bị uy áp của cô mèo lạnh lùng kia và giật lùi về phía sau.
Ực… Công nhận là cũng khá đáng sợ thật.
“Sao không kiếm cái gì mà ngồi xuống đi.” Yukino lạnh lùng nói.
Nghe cô nàng nói vậy Akira mới nhận ra là căn phòng này rõ ràng chẳng có gì phù hợp với một CLB cả? Rốt cuộc CLB này là gì thế hả?
Mặc kệ vậy, hắn đi về phía dãy bàn ghế được xếp gọn gàng cuối lớp kia.
Ngắm nghía hồi lâu hắn quay về phía cậu bạn Hikigaya đang cúi đầu “À, à xin lỗi” kia.
“Hikigaya – kun. Phụ tớ nhấc bàn ghế chuyển ra nhé.”
Bị bất ngờ khi được gọi, cậu ta thoáng giật mình rồi nhìn lại hắn một cách ngỡ ngàng như kiểu: Ai đây?
Này đừng nói là nãy giờ cậu chỉ biết ngắm mỹ nhân rồi bỏ quên tên này luôn đấy nhé!
(Thực ra là không nghĩ Akira sẽ nói chuyện một cách thân quen tự nhiên như thế)
Cũng may là cậu bạn này cũng không đến nỗi tệ hại đến vậy. Cậu ta nhanh chóng gật đầu rồi cùng hắn nhấc chiếc bàn mang ra.
Là một chiếc bàn khá dài, hắn cùng Hikigaya mỗi người một đầu rồi nhấc ra đặt trước mặt Yukino, người dường như vẫn tỏ ra chẳng thèm quan tâm gì kia.
Đặt xuống xong thì hắn cũng nhanh chóng đi lấy ghế ngồi, lúc hắn quay lưng thì đã không thấy ánh mắt của cô nàng dường như khẽ liếc về phía hắn.
*****
“Thế. Rốt cuộc CLB này làm cái gì vậy?”
Sau khi ngồi xuống và ngơ ngác không biết làm gì ngoài việc trơ mắt nhìn nhau, Hikigaya đã thay hắn hỏi về cô nàng kia.
Đáp lại chỉ là một tiếng thở dài và nói: “Hiện tại tôi đang [hoạt động] CLB rồi đó.”
Ý gì vậy?
Cả hai tên con trai khó hiểu nhìn lại về phía cô nàng.
Lúc này Yukino khép lại quyển sách với tấm bìa được làm thủ công có hình mèo kia lại.
“Hikigaya – kun, đã bao nhiêu năm rồi kể từ khi cậu giao tiếp với con gái?”
Hể? Tại sao câu hỏi này lại xuất hiện. Với cả dùng thời gian là “năm” thực sự có ổn không đấy? Làm gì có ai mất tận mấy năm mới nói chuyện với con gái một lần đúng không?
Liếc nhìn về cậu bạn được hỏi kia, hắn đột nhiên nhận ra trên đời vẫn có rất nhiều số phận hẩm hiu.
Hikigaya lúc này như bị ngàn tiễn xuyên tâm, cậu chỉ biết đau khổ gục xuống mà không đáp lại câu nào.
Chàng trai!!!!
Lúc này Yukino lại nói tiếp: “Có những người sẵn sàng chia sẻ trái tim với người khác.”
“Những người đó được gọi là Tình nguyện viên.”
“Lá lành đùm lá rách. Đó là những gì CLB này đang hướng tới.”
“Chào mừng đến với CLB Tình nguyện.”
“Tôi đã nhận được yêu cầu, và cậu là lá rách mà tôi cần sữa chữa.”
“Biết ơn tôi đi.”
Hiểu rồi. Đây lại là một CLB mà chỉ những người đang tận hưởng “thanh xuân” kia có thể nghĩ ra được.
Bỏ qua cái tính chất kì quái kia, chẳng phải hơi quá đáng khi nói như vậy với người khác sao?
Hikigaya lúc này cũng không kiếm chế nổi mà phản bác lại: “Đồ tự đại!”
“Lá rách?”
“Cô nên biết, tôi cũng không phải là học sinh bình thường đâu.”
Cậu ta đứng thẳng dậy nhưng lại nghiêng đầu về hướng khác và tiếp tục nói: (Nhìn thẳng vào người ta thì sẽ mạnh mẽ hơn đấy)
“Trong kì thi năng lực tôi suýt nữa đứng thứ 2 đấy.”
“Đẹp trai thì khỏi bàn.”
“Gái gú và bạn bè không có là vì tôi yêu cầu quá cao thôi.”
… Dường như Akira lại nghe được mấy thứ kì lạ nữa rồi.
Việc Hikigaya đứng hạng 3 trong kì thi cũng được quá đó chứ, nhưng mấy thứ còn lại là gì vậy?
Cô nàng Yukino cũng chung cảm xúc với hắn, khoanh tay lại dưới thứ không có nhô ra được mấy kia, cô nàng liếc mắt qua rồi đáp trả:
“Thực tế thì tự sướng rằng mình pro kể cũng hay đấy nhỉ?”
“Đúng là lập dị!”
“Cảm giác ghê tởm quá đi!”
“Tôi có thể thấy lí do mà cậu cô độc rồi đấy.”
“Chắc là nhờ cái bản chất thối nát + tâm lí thích xoắn lại người khác ấy nhỉ?”
“Và nếu nói đến cái ngoại hình kì lạ của cậu, cậu nên hiểu là đẹp hay không thì tùy vào người nhìn chứ.”
“Nói cách khác, người quyết định cậu có bảnh hay không là tôi.”
Stop… Stop đi mà!
Akira đứng trân nhìn cô nàng Yukino sấy như súng liên thanh vào Hikigaya.
Mà thực lòng thì câu nào câu nếu đều có lý cả khiến cho đến cả hắn cũng chẳng thể phản bác được gì.
Cô nàng này đáng sợ quá đi!
“Giờ thì, chuyện về [kẻ không có thực] kết thúc ở đây nhé.”
Yukino phất nhẹ gọng tóc dài kia về phía sau rồi tiếp tục nói tiếp:
“Nếu cậu đã có thể nói chuyện bình thường với tôi thì với người khác cũng được rồi nhỉ?”
“Có vẻ tôi đã uốn nắn cậu được chút rồi đấy.”
Cô nàng đắc ý mỉm cười như thể bản thân đang ban ân cho Hikigaya vậy. Mà cái đôi cánh thiên thần cùng vầng hào quang đang tỏa sáng đó là gì vậy, thật đấy à???
Mặc kệ Yukino đang tận hưởng cảm giác ban phước kia thì chàng trai mang tên Hikigaya dường như miễn dịch với nó.
Cậu ta với khuôn mặt cá c·hết mạnh miệng nói lại:
“Dỏng tai lên mà nghe đây!”
“Không phải tôi không thể nói chuyện với người khác.”
“Tôi chỉ không thích nói chuyện tào lao vớ vẩn thôi!”
“Chả phiền cô nhọc lòng uốn nắn đâu.”
Chàng trai! Cậu mà cứ cố chấp như vậy thì sau này khó sống lắm đấy.
Ai đến cứu hắn khỏi hai con người cô độc lại đi khẩu chiến lẫn nhau này đi.
Akira nãy giờ vẫn đang chờ Shizu – nee xuất hiện để ngăn chặn hai người này nhưng hắn đã quá ngây thơ rồi.
Đến bây giờ hắn đã hiểu lí do vì sao hắn cũng bị kéo vào cái CLB kì lạ này, muốn dùng hắn làm chất làm mềm chứ gì!
Bất lực, hắn chỉ đành phải tham gia vào: “Hai người có vẻ gặp rắc rối trong việc giao tiếp với nhau nhỉ?”
Hai con người kia nghe vậy ngay lập tức nhìn về người đã bị ngó lơ nãy giờ.
Làm gì nhìn dữ vậy? Nói sai gì à?
“Đó là bởi vì cậu ta thậm chí còn không biết là mình có vấn đề.” Yukino cho ra đáp án của bản thân.
“Không phải vậy.” Hikigaya nhanh chóng nói.
Và rồi trong khi cúi đầu, cậu ta cắn răng nói tiếp: “Thay đổi cái gì chứ!”
“Tôi đâu cần mấy người dạy tôi phải thế này thế nọ đâu chứ.”
Nghe cậu ta nói vậy, Yukino dường như cũng nổi tính tình. Cô nàng nhăn lại đôi mắt nhìn về phía Hikigaya: “Cậu biết như thế người ta gọi là [trốn tránh] không?”
Tất nhiên là cậu ta phản bác lại ngay:
“[Không thay đổi] nghe giống [trốn tránh] lắm chắc?”
“Sao tôi lại không thể sống như bình thường được chứ?”
Nhưng câu nói của Hikigaya dường như lại càng khiến cô nàng băng giá kia càng tức giận hơn.
Yukino nắm chặt nắm đấm, lên giọng nói: “Nếu như vậy…”
“Nếu như vậy cậu sẽ chẳng giải quyết được gì cả!”
“Sẽ chẳng có ai giúp cậu được nữa!”
Bị bất ngờ trước sự lên giọng của Yukino, chàng trai của chúng ta cứng họng và không biết đáp lại thế nào.
Bầu không khí căng thẳng quá đi! Thật là…
“Hai người, bình tĩnh lại đi!”
Cũng may là giọng nói của Akira đủ để phá vỡ bầu không khí này.
Hai người kia lại lần nữa giật mình nhận ra còn có một người khác trong cuộc khẩu chiến của họ.
Sau khi giúp hai người bọn họ lấy lại bình tĩnh, hắn nói tiếp:
“Nghe này. Mỗi người đều có một cách sống cùng suy nghĩ riêng, không ai có thể phẩm định đúng sai chỉ bằng việc đứng đó nói chuyện đâu.”
“Hay là thế này đi. Dù sao chúng ta cũng đang trong CLB Tình nguyện mà Yukinoshita lập ra với cách hoạt động kì lạ này.”
“Hãy thử xem, trong quá trình hoạt động CLB đó, cách làm và cách suy nghĩ của người nào sẽ giúp được nhiều người hơn!”
“Lúc đó sẽ tự nhiên chứng minh được ai mới là [hữu ích] hơn đúng chứ?”
“Thậm chí ta có thể đặt cược người thắng có thể yêu cầu người thua làm bất cứ thứ gì mình muốn!”
“Thấy thế nào?”
Dù sao đã lỡ vào rồi thì với tính cách của Akira sẽ không để mọi thứ trở nên tồi tệ được. Hắn nhanh chóng đề ra một cách hòa bình hơn cho hai con người quá cô lập bản thân trong thế giới riêng kia được.
Có lẽ hiện tại nên hướng hai người bọn họ ra bên ngoài để có thể thấu hiểu nhiều điều hơn sau đó chính họ sẽ tự nhận định lại bản thân một cách rõ ràng.
Nghe được cái kế hoạch kì lạ của Akira, hai người kia có vẻ hơi bất ngờ một chút.
Đơ mất một hồi lâu để tiêu hóa thì Yukino đột nhiên hai tay ôm ngực (nhỏ) của mình rồi hướng ánh mắt như nhìn k·ẻ b·iến t·hái vào hắn:
“Tôi từ chối. Nhìn kiểu gì cũn không thấy [an toàn] chút nào với cái vụ cá cược biến thái này cả.”
Ây! Nghĩ đi đâu thế hả???
Vốn dĩ hắn chỉ nghĩ là người thua sẽ chấp nhận rằng người còn lại là đúng hơn thôi mà.
Đừng có nghĩ thằng con trai nào cũng đầy máu dê trong đầu vậy chứ!
“Ồ. Không ngờ nàng công chúa băng giá xuất sắc Yukinoshita Yukino lại biết sợ cơ đấy!”
“Cậu cũng cảm thấy không đủ tự tin ngay cả với hoạt động CLB chính bản thân tạo ra nhỉ?”
Mặc kệ cô nàng nghĩ như thế nào, hắn chỉ muốn giải quyết t·ranh c·hấp vô nghĩa này thôi. Vì thế hắn đã khích tướng cô nàng.
Cũng may là cô nàng kiêu ngạo này dính chiêu.
Yukino lạnh lùng lườm hắn rồi sau một lúc thì thở hắt ra và nói:
“Thôi được rồi, không cần phải khích tướng.”
“Tôi chấp nhận trận chiến này!”
Mỉm cười như được giải thoát.
Akira ngả nhoài tựa vào ghế: “Quyết định vậy nhé!”
Cơ mà lúc ngay lúc hắn tưởng mọi chuyện ổn cả rồi thì Yukino đột nhiên cười đầy nham hiểm nhìn về phía hắn: “Akihito – kun. Cậu không quên rằng mình cũng thuộc CLB đúng chứ?”