Vua Hình Tượng

Chương 54: Kết cục



Lục Gia Xuyên và Chúc Dĩ Lâm tổ chức một hôn lễ giản dị, không công khai quá nhiều tin tức, nhưng lại khoe nhẫn cưới và bánh kem.

Weibo là do Lục Gia Xuyên đăng, kèm theo ba bức hình, một bức thảm đỏ lễ đài, một bức bánh kem sinh nhật, một bức là ảnh tự sướng của hắn, cùng với một bàn tay lọt vào ống kính của Chúc Dĩ Lâm. Ngón áp út của bọn họ kề sát nhau, show ân ái ngọt ngào.

Cuộc đời viên mãn như vậy, không còn khuyết điểm nào đáng nhắc đến nữa.

Nhưng lòng Chúc Dĩ Lâm vẫn canh cánh một chuyện, chưa nghĩ ra nên nói với Lục Gia Xuyên ra sao.

Là lá di thư kia.

Sau lúc đó, Chúc Dĩ Lâm đã đọc hết ba trang đầy chữ kia.

Câu từ phía sau còn tuyệt vọng hơn, chỉ có người không còn vướng bận gì với thế giới này, hoặc sống quá đau khổ đến mức vượt qua nỗi sợ cái chết mới có thể muốn tự tử. Vế đầu tiên, Chúc Dĩ Lâm đã từng trải nghiệm, anh từng diễn nhân vật như vậy, ví dụ như Thịnh Vô Phong của [Hồng Y].

Thịnh Vô Phong sở hữu tiền tài vô tận và nỗi tịch mịch vô biên. Y không có nhược điểm, không phải kiêng dè, vậy nên phóng túng không bị bó buộc, chuyện gì cũng dám làm.

Nhưng “nhược điểm” là xiềng xích trói buộc giữa một người với thế giới này. Một người không đặt thứ gì trong lòng, y không quan tâm bất cứ điều gì, không biết đau, không biết căng thẳng, không có dục vọng, vậy y sẽ vì điều gì mà vui vẻ đây?

Không vì gì cả.

Vậy nên Thịnh Vô Phong tìm tiêu cục Trấn Sơn, để Liễu Trường Ca hộ tống y từ Giang Nam đến Mạc Bắc.

Liễu Trường Ca và Phương Ngọc Xuân đều không biết vì sao y phải tới nơi xa xôi như vậy, y cũng chưa từng giải thích bao giờ. Mãi đến kết thúc phim, Thịnh Vô Phong mặc một bộ hồng y, tự vẫn trong gió tuyết mênh mông trắng xóa nơi Mạc Bắc, Liễu Trường Ca và Phương Ngọc Xuân mới hiểu, đây là một hành trình ngay từ khi bắt đầu đã định sẵn sẽ chạy về phía cái chết.

Tình cảm phức tạp rối rắm nan giải giữa ba người họ, cũng ngưng bặt theo cái chết của Thịnh Vô Phong.

Không có tiếp theo.

Không cần nói rõ tiếp theo nữa.

Khi thảo luận kết thúc bộ phim với Lục Gia Xuyên, Chúc Dĩ Lâm từng có một điều nghi vấn. Thịnh Vô Phong chết thật dứt khoát, để lại cho Liễu Trường Ca và Phương Ngọc Xuân nỗi nhung nhớ không quên với y, y cố ý sao? Có phải đây cũng là một phần của kế hoạch? Hay bản tính y ác liệt, quen thói làm việc xấu trên đường, tiện tay gieo tình cho người ta, chưa bao giờ nghĩ sau khi y chết người khác sẽ bận lòng về y ra sao.

Đạo diễn nói phần này để ngỏ, mà quan điểm của Lục Gia Xuyên là: Thịnh Vô Phong cố ý, y hi vọng sau khi chết có người bận lòng về y, nếu không sống một hồi ngắn ngủi, cuối cùng lại chết lặng yên, không được ai nhớ tới, chẳng phải cũng giống như chưa từng tồn tại trên thế giới này sao?

Lúc đó Chúc Dĩ Lâm nghe hắn nói vậy mà không hiểu cho lắm, theo lý, Thịnh Vô Phong đã vô dục vô cầu, còn quan tâm đến chuyện sau khi mình lìa đời sao?

Sau này, xem xong di thư của Lục Gia Xuyên, lại liên tưởng đến giải thích của Lục Gia Xuyên trước đây, Chúc Dĩ Lâm liền rõ.

Để ngỏ, tức cho người xem không gian lý giải tự do. Đáp án lý giải phần này không độc nhất, người không cùng tâm cảnh sẽ có cái nhìn khác nhau. Điều anh nhìn ra chưa chắc đã là suy nghĩ của Lục Gia Xuyên, nhưng chắc chắn phản ánh một phần tính cách và chí hướng của bản thân anh.

Chúc Dĩ Lâm nghĩ, khi Lục Gia Xuyên viết di thư, hẳn đã rất hạ quyết tâm chăng?

Cuối cùng hắn từ bỏ việc tự sát, lựa chọn sống sót, là vì muốn được bận lòng sao? Không ai nhớ hắn, không ai yêu hắn, sau khi hắn chết lại càng không có khả năng còn ai, hắn không cam tâm, vậy nên lựa chọn tiếp tục vùng vẫy, đến khi bò ra khỏi vũng bùn, đi tới trước mặt người trong lòng ——

Cuối cùng Chúc Dĩ Lâm không nhắc đến điều gì cả, chuyện xưa bay đi theo gió, bọn họ có được ngày mai tươi đẹp, không cần bóc lại vết sẹo xưa.

Anh chỉ cần bận lòng về Lục Gia Xuyên thêm một chút, thêm một chút, thêm một chút nữa thôi.

Còn gì hữu dụng hơn yêu và được yêu chứ?



Rất nhanh, tháng bảy kết thúc, tháng tám và tháng chín là thời gian Hồng Thành nóng nhất trong năm. Từ khi chuyển về nhà mới, Chúc Dĩ Lâm và Lục Gia Xuyên sống rất tốt, làm việc liền hơi thiếu tích cực.

Trên tay Chúc Dĩ Lâm còn hai bộ phim chưa chiếu, một bộ là phim nghệ thuật [Tống Biệt] do Trương Côn đạo diễn, bộ kia là [Hồng Y] muốn chiếu cũng không chiếu được. Chúc Dĩ Lâm nói với Lục Gia Xuyên: “Hai bộ này đều là phim tranh giải, chắc ít nhất anh cũng phải trúng được một bộ chứ? Nếu như giành được ảnh đế Kim Chung, anh sẽ tuyên bố tránh bóng ngay trên sân khấu trao giải, ở nhà nằm điều hòa hạnh phúc hơn vào đoàn cho muỗi đốt nhiều. Anh không muốn đi làm nữa, em yêu ạ.”

Lục Gia Xuyên không tin: “Mặc dù em rất vui lòng nuôi anh, nhưng em biết anh đang lừa em, anh còn lâu mới tránh bóng ấy, hứ.”

Chúc Dĩ Lâm thừa nhận: “Được rồi, thế làm sao bây giờ? Anh không muốn ra khỏi phòng điều hòa, có ai viết kịch bản điều hòa tinh cho anh diễn không? Anh sẽ ở trong phòng diễn điều hòa.”

Lục Gia Xuyên: “…”

Vậy mà anh cũng nghĩ được.

Chúc Dĩ Lâm không chỉ nghĩ được, còn rất dám làm.

Không ngờ anh lại lôi kéo được một biên kịch mình quen biết bắt đầu viết, hơn nữa còn muốn đích thân đạo diễn. Anh muốn đi thử con đường “diễn hay ắt làm đạo diễn”, khai thác lĩnh vực mới trong sự nghiệp.

Lục Gia Xuyên đương nhiên ủng hộ anh vô điều kiện, hơn nữa còn sẵn lòng đầu tư lớn cho anh, để anh làm một đạo diễn “dùng vốn riêng lập đoàn”. Chúc Dĩ Lâm cầm tiền tài trợ của Lục tổng, viết cái điều hòa thành một câu chuyện huyền ảo hết sức kinh dị, còn đòi mời đội kỹ xảo nổi tiếng từ nước ngoài làm hiệu ứng cho anh.

Sau khi chuyện này được truyền ra ngoài, ai từng đọc qua kịch bản cũng cảm thấy cạn lời, chỉ mình Chúc Dĩ Lâm tự tin mù quáng, cho rằng tác phẩm đầu tay do mình đạo diễn sẽ siêu hot siêu bùng nổ, trở thành phim hài thương mại tạo nên hiện tượng, để khoản đầu tư của Lục tổng nhận được đền đáp thật đáng giá.

Đền đáp gì chứ, Lục Gia Xuyên không quan tâm, được ôm Chúc Dĩ Lâm là hắn đã thỏa mãn rồi, lỗ mấy trăm triệu không phải vấn đề to tát.

Thế là, Chúc Dĩ Lâm tràn trề tâm huyết chơi bời bừa bãi mấy tháng, diễn viên vẫn chưa xác định xong, đến đầu tháng mười một, Lễ Điện ảnh Kim Chung khai mạc.

Cúp Kim Chung là giải thưởng điện ảnh nổi danh nhất khu vực Hoa ngữ.

Chúc Dĩ Lâm từng cãi lộn với ban tổ chức Kim Chung, nói năng hùng hổ, sau này tất cả những tác phẩm của anh sẽ không gửi đi tranh cúp Kim Chung nữa. Vì chuyện này, Chúc Dĩ Lâm và Trình Giải Thế đã tranh chấp vài câu.

Đạo diễn Trình cầu khẩn mấy lần, xin anh rút lại lời, phong cách suy đồi mà đẹp đẽ của [Hồng Y] rất hợp với gu thẩm mỹ của ban tổ chức Kim Chung, hi vọng của bọn họ rất lớn, không thể bỏ tham gia vì tức giận nhất thời được.

Chúc Dĩ Lâm thực ra cũng không giận đến mức đó, ngày trước anh tức quá mới nói vậy, sau đó bình tĩnh lại suy nghĩ cũng biết không thể nào, phim không phải một mình anh làm, công sức của những nhân viên và diễn viên khác cũng cần được tôn trọng. Anh không có quyền quyết định lớn đến thế, cùng lắm cũng chỉ quyết được bản thân anh có tham gia lễ trao giải hay không mà thôi.

—— Ban đầu Chúc Dĩ Lâm tính làm vậy.

Nhưng đến đêm trao giải Kim Chung, Lục Gia Xuyên thay trang phục xong xuôi, mặt mày tràn đầy vẻ mong đợi, nắm tay anh, hưng phấn nói: “Anh, hôm nay chúng ta có hi vọng cùng đạt giải không? Đây là bộ phim điện ảnh đầu tiên chúng ta hợp tác, cũng có thể là bộ cuối cùng rồi.”

Chúc Dĩ Lâm hiểu, công việc của Lục Gia Xuyên quá bận, diễn viên là nghề tay trái của hắn, sau này hắn sẽ không mặn mà với giới giải trí nữa, chuyên tâm quản lý công ti.

Đã nói đến mức này rồi, Chúc Dĩ Lâm không thể không tham dự, anh giận dỗi với ai chứ? Đám ban tổ chức kia không xứng đáng.

Chúc Dĩ Lâm cũng thay sang Âu phục, cùng Lục Gia Xuyên ra ngoài, tập hợp cùng hội đạo diễn, cùng tới nơi trao giải.

Cúp Kim Chung danh tiếng lớn, còn phô trương, hội trường vàng son lộng lẫy, toàn tai to mặt lớn tụ tập, vô số camera chiếu cả trên lẫn dưới đài.

Mấy năm nay, Chúc Dĩ Lâm đã tham dự vô số lễ trao giải như vậy. Năm đầu tiên anh thấy căng thẳng, năm nay là năm thứ sáu, vẫn căng thẳng.

Kể cũng khéo, ngày trao giải cúp Kim Chung năm nay là ngày mùng 1 tháng 11, ngày mai chính là sinh nhật anh, nếu như giành được giải này suôn sẻ, vòng nguyệt quế ảnh đế sẽ trở thành món quà sinh nhật tuyệt nhất của anh.

Năm nay sao toàn gặp chuyện mừng nhân đôi vậy?

Sinh nhật Lục Gia Xuyên, rồi đến sinh nhật anh cũng vậy.

Chúc Dĩ Lâm hạnh phúc mơ màng, Lục Gia Xuyên đứng bên cạnh chọc vào mặt anh: “Anh, người ta đang đọc danh sách đề cử nam phụ xuất sắc nhất, anh vẫn chưa nhận giải đâu.”

“À.” Chúc Dĩ Lâm bừng tỉnh.

Lục Gia Xuyên nhìn chằm chằm anh cười trộm.

Nụ cười này bị camera nhắm trúng, mãi một lúc sau Lục Gia Xuyên với phát hiện ra tất cả mọi người đều đang nhìn hắn. Hắn ngây người, MC trên đài hết sức bất đắc dĩ, lặp lại lần nữa: “Người đạt giải Nam phụ xuất sắc nhất là —— Lục Gia Xuyên!”

“Thật sao?” Lục Gia Xuyên có phần không dám tin, nhìn nhau với Chúc Dĩ Lâm, bước lên sân khấu trong tiếng vỗ tay, nói năng lộn xộn, “Lần đầu tiên tôi đạt giải thế này, không hiểu quy định lắm, phải nói cảm nghĩ khi nhận giải sao?”

MC một nam một nữ, cùng cười với hắn: “Đúng, anh nói gì cũng được.”

“Thế à.” Lục Gia Xuyên nhận cúp từ tay MC, nâng microphone lên một chút, “Vậy tôi… cám ơn ban giám khảo, để tôi và Chúc Dĩ Lâm có cơ hội cùng giành giải. Tiếp sau đây, xin mọi người hãy bỏ phiếu cho Chúc Dĩ Lâm, cám ơn.”

Hai MC: “…”

Hội trường cười vang, Lục Gia Xuyên thản nhiên xuống đài, trở về chỗ ngồi của mình, ngang nhiên hôn Chúc Dĩ Lâm trước mắt bao người.

Chúc Dĩ Lâm nói với hắn bằng âm lượng chỉ mình bọn họ nghe thấy: “Em nói vậy, nhỡ anh không giật được giải thì không phải quê lắm sao?”

“Không, anh nhất định giành được.” Lục Gia Xuyên ôm niềm tin mù quáng với anh.

Thực ra trong lòng Chúc Dĩ Lâm cũng cảm thấy như vậy.

Năm nay anh có hai bộ phim tham gia, so với các phim khác cùng kỳ, hai bộ này đều có hi vọng giành giải. Nếu như không được bộ nào, kết hợp với hành vi kỳ lạ không bỏ phiếu cho anh vì anh đẹp quá của ban tổ chức Kim Chung trước đây, thì chứng tỏ Cúp Kim Chung thực sự cố tình ghim anh, mà còn ghim nhiều lần, không khách quan một chút nào. Như vậy không tốt cho anh, danh tiếng của bản thân lễ Kim Chung cũng sẽ bị tổn hại nặng nề.

Chúc Dĩ Lâm ngồi dưới đài, nghĩ vẩn vơ một hồi, căng thẳng đến mức gần như đờ người ra, cuối cùng quên sạch cả lợi lẫn hại của hai bên, trong đầu chỉ còn một suy nghĩ cứng rắn: Tôi diễn tốt nhất, ảnh đế đương nhiên là tôi, dựa vào đâu mà không phải?

Anh ngồi dưới đài, đưa mắt nhìn từng giải thưởng được ông bố, Nam chính xuất sắc nhất là giải lớn then chốt, MC liên tục câu giờ, cuối cùng cũng bắt đầu đọc danh sách đề cử.

Trên màn ảnh rộng chiếu đoạn phim ngắn phối hợp.

Chúc Dĩ Lâm hiển nhiên được đề cử, phim đề cử là [Hồng Y].

Chúc Dĩ Lâm mím chặt môi, nhìn chằm chằm màn hình, đợi kết quả cuối cùng.

Lục Gia Xuyên nắm chặt tay anh, yên lặng trấn an.

Sau khi chiếu xong phim đề cử, nữ MC trên đài nói: “Người giành giải Nam chính xuất sắc nhất, anh ấy là một thiên tài.”

Nam MC nói tiếp: “Đúng, thiên phú rất cao, lại còn kính nghiệp nghiêm túc, được người trong giới công nhận, không đạo diễn nào không khen.”

Nữ MC nói: “Nhân khí cũng rất cao.”

Nam MC cười: “Không phải rất cao, mà là cực kỳ cao.”

“Có phải mọi người đã đoán ra rồi không?” Nữ MC cuối cùng không thả thính nữa, giơ cao microphone, lớn giọng, “Người này chính là người vừa ra mắt đã được phong thần, sáu năm liên tục trên đỉnh cao, diễn xuất càng ngày càng tinh xảo, lại khiến chúng ta phải kinh ngạc một lần nữa trong [Hồng Y] —— Chúc Dĩ Lâm!”

“Chúc mừng Chúc Dĩ Lâm!”

Trong ánh nhìn chăm chú của mọi người, trong ánh nhìn chăm chú tràn ngập yêu thương của Lục Gia Xuyên, trong tất cả những tiếc nuối của qua và niềm trông đợi về tương lai huy hoàng, Chúc Dĩ Lâm đứng lên khỏi ghế ngồi, tiến về phía bục trao giải thuộc về anh.



(Kết thúc chính văn)
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.