Anh hùng có lợi hại đến đâu đi nữa thì cũng sẽ có một ngày già đi, đế vương có hùng tâm tráng chí đến đâu đi nữa thì cũng sẽ có lúc hoài niệm về thời niên thiếu.
Vị đế vương tuổi già ngồi ở trên ngai vàng kim long, dưới chân của y là cả triều văn võ đang quỳ xuống, một tiếng hô “Vạn tuế” có vẻ mờ mịt mà lại xa xưa.
Bông tuyết cùng với gió lạnh thổi vào đại điện trang nghiêm, hai mắt của y mờ mịt vô thần nhìn một nơi nào đó ngoài cửa lớn, chỉ tiếc là bên ngoài trừ bỏ một vùng trắng xoá thì không hề nhìn thấy gì cả.
“Bây giờ là giờ nào rồi?” Thanh âm của y mang theo loại khàn khàn đặc trưng của người già, nhưng cho dù là vậy, y lại không hề có nửa điểm chật vật, ngược lại mang theo một tia thong dong cùng nho nhã.
“Hồi bệ hạ, đã là giờ Thìn.” Tiểu thái giám bên cạnh y thấp giọng trả lời. Đế vương nghe vậy giật mình cảm khái: “Hẳn là canh giờ này …..”
Có đôi khi máy móc càng bắt được nhiều chi tiết nhỏ hơn cả con người, cho nên cảnh đặc tả thường tương đối chú trọng ánh mắt của diễn viên. Trong máy giám thị, ánh mắt của đế vương già nua phức tạp như thế, có tưởng niệm, có ngơ ngẩn, có hối hận, nhưng cuối cùng vẫn là thoải mái.
Trong nguyên tác, nam số 3 vốn chỉ là một bình hoa thúc đẩy nội dung kịch bản, tuy rằng sau khi cải biên sẽ được chú trọng hơn một ít, cộng thêm khuôn mặt rất có lực ảnh hưởng tới rating của Công Tây Kiều, nhưng chưa có ai từng nghĩ tới cảm xúc hợp lý của nhân vật kia, dù sao đối với thể loại phim này, nam chủ nam phụ chỉ cần minh luyến, ám luyến, ngược luyến nữ chính là được, thân phận của bọn họ cùng bản tính có phù hợp hay không, kia căn bản là không quan trọng. Mà Công Tây Kiều không hề sửa lời thoại, chỉ dựa vào ánh mắt mà khiến cho cả nhân vật thăng hoa, giống như là anh chỉ đưa cho cho đầu bếp một đống cải trắng, nhưng hắn lại xào ra cho anh một món ăn tuyệt vời có vị thịt gà, khiến người ta cảm thấy rất là kinh hỉ.
Trương đạo cũng đã từng có hùng tâm tráng chí, từng muốn trở thành đạo diễn nổi danh, từng ôm mộng quay ra một tác phẩm rung động nhân tâm, nhưng ở lâu trong giới giải trí, dần dần hắn chỉ coi trọng rating, coi trọng độ chú ý, hoặc là có thể nhận được nhiều tài chính từ người đầu tư hay không, về phần tình tiết hợp lý hay trang phục có phù hợp hay không thì đã không còn quan trọng nữa, ước mơ khi xưa giờ chỉ còn là một tuồng kịch nhạt nhẽo.
Trong vòng luẩn quẩn này có vô số bộ phim giống như vậy, chỉ cần hắn không làm quá tồi tệ là được. Có bị khán giả mắng cũng chả sao, chỉ cần được chú ý là ok, không có người mắng không người khen mới là đáng thương. Quay ra một bộ phim không có chiều sâu không có nội hàm cũng chả hề gì, chủ yếu là có lấy lại được vốn hay không thôi, so với vô số đạo diễn không lương tâm, cùng lắm hắn chỉ là nước chảy bèo trôi mà thôi. Nhưng hôm nay nhìn thấy người mới biểu diễn, hắn đột nhiên cảm thấy vô cùng xấu hổ với cách làm việc như thế, giống như là hắn đang lãng phí một mầm non tốt vậy, khiến một bảo đao đi cắt cổ gà.
Phó đạo diễn ngồi ở bên cạnh thấy sắc mặt hắn không đúng, nghi hoặc nhìn Công Tây Kiều vẫn còn quay phim, thấp giọng nói: “Trương đạo, có chỗ nào không đúng sao?” Cảnh này ánh mắt diễn đạt rất tốt mà?
Trương đạo lắc đầu, sau đó đứng dậy vỗ tay: “Rất tốt, cảnh này qua, chúc mừng Tiểu Kiều đóng máy nhé.” Hắn lục lọi trong túi áo, lấy ra một bao lì xì đưa cho Công Tây Kiều, sau đó vui vẻ nói, “Lần sau có cơ hội chúng ta lại hợp tác.”
Công Tây Kiều cười đáp ứng, sau khi tẩy trang xong thì cùng đoàn phim chụp ảnh chung, sau đó y mới lên máy bay trở về đế đô. Lần này do phải quay ngoại cảnh nên y đã xa nhà hai tuần, mỗi ngày ba mẹ y đều lo lắng y ăn không ngon ngủ không ngon, nếu không phải vì sợ ảnh hưởng y quay phim thì bọn họ hận không thể một tiếng gọi một lần, bây giờ trở về sớm một chút cũng tốt, miễn cho bọn họ lo lắng. Bởi vì quay phim ở vùng ngoại ô, đoàn phim lo lắng y không gọi được xe nên cố ý an bài người đưa y cùng Hà Bằng tới sân bay.
Lái xe là một sư phụ hơn bốn mươi tuổi, trước khi Công Tây Kiều xuống xe vào sân bay đã cùng hắn chụp một bức ảnh, còn kí tên lên ảnh, nói là muốn đem về cho con gái.
Công Tây Kiều biết đối phương chỉ muốn bán nhân tình, cho y mặt mũi thôi, nói đem về cho con gái chỉ là lấy cớ. Ai lại hiếm lạ ảnh của một người không danh khí chứ.
Làm xong thủ tục, y giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, “Còn một tiếng nữa mới bay, chúng ta đến phòng chờ đi.”
Hà Bằng tự nhiên không có ý kiến, hai người bọn họ kéo valy đi đến khu nghỉ ngơi cho khách vip.
Khu nghỉ ngơi cho khách vip không đông lắm, không khí bên trong rất thoải mái, mấy ngày nay do Công Tây Kiều đẩy nhanh tốc độ quay ngoại cảnh nên cảm thấy hơi mệt, sau khi gọi một ly sữa thêm đường uống vài hớp liền dựa vào sô pha chợp mắt. Hà Bằng thấy thế, lấy một cái thảm trong valy đắp lên cho y, sau đó trầm mặc ngồi ở một bên đọc sách.
Nửa tiếng trôi qua, có mấy người nam nhân đi qua ngồi ở sô pha bên cạnh bọn họ, hắn ngẩng đầu nhìn, thấy nam nhân đi đầu tuy rằng trẻ tuổi, nhưng khí thế bất phàm, biết không phải là người thường, liền cúi xuống không nhìn nữa.
“Còn bao lâu nữa?” Công Tây Kiều đột nhiên mở mắt, mặc dù trên mặt vẫn còn mỏi mệt, nhưng bởi vì có người lạ, nên y lấy tốc độ nhanh nhất để tỉnh lại.
“Còn gần nửa tiếng.” Hà Bằng nhỏ giọng trả lời.
“Ừ,” Công Tây Kiều xoa xoa huyệt thái dương, đứng dậy nói, “Thời gian không sai biệt lắm, đi thôi.” Y đứng dậy, chưa đi được vài bước liền phát hiện phía trước có người chặn lại, liền nói, “Ngại quá, xin cho qua nhờ chút.” Mấy nam nhân phía trước nhìn y một cái, trầm mặc lui qua một bên, sau khi y đi qua liền khách khí cười tủm tỉm gật đầu với bọn họ: “Cám ơn.”
Hà Bằng giao hành lý cho nhân viên, để bọn họ sắp xếp đăng ký xe đẩy, sau đó ….. vòng qua nửa vòng, tránh mấy nam nhân phía trước, đuổi theo Công Tây Kiều.
Trong mấy người bị Công Tây Kiều mượn đường đi qua, nam nhân dẫn đầu nhìn y một cái, nói với người phía sau: “Đi sắp xếp đăng ký.”
Truyện được edit và post duy nhất tại: https://shiye91.wordpress.com/.
Lên máy bay xong, Công Tây Kiều dựa vào ghế nhắm mắt dưỡng thần, tuy y rất buồn ngủ nhưng lại ngủ không được. Tiếp viên tới đưa cơm y cũng không muốn ăn, hiện tại y hoàn toàn không có cảm giác đói bụng gì cả.
Hà Bằng nói tiếp viên lấy một ly nước trái cây, hắn đưa ly tới trước mặt Công Tây Kiều: “Kiều thiếu, uống nước trái cây đi.” “Cám ơn,” Công Tây Kiều tiếp nhận nước uống một hơi, ngáp một cái, kéo kéo cái thảm trên người, “Lát nữa anh đừng đi về vội, cứ qua đêm ở nhà em, buổi tối đừng để mệt thêm nữa.”
“Vậy anh sẽ không khách khí.” Hà Bằng không từ chối, chỗ hắn ở quả thật khá xa, ở lại Công Tây gia một đêm cũng tốt.
Tịch Khanh bỏ quyển sách trên tay xuống, nhìn về phía hai người bên cạnh đang nhỏ giọng nói chuyện với nhau, thấy trong đó có một thanh niên cả người đều chui vào trong thảm, dáng vẻ vô cùng lười nhác.
Hắn khẽ nhúc nhích đuôi lông mày, thu hồi ánh mắt tiếp tục đọc sách, hai thanh niên bên cạnh không nói chuyện tiếp nữa.
Ngược lại vệ sĩ ngồi bên cạnh Tịch Khanh chú ý tới ánh mắt của hắn, cũng nhìn theo, đây không phải là thanh niên vừa nãy gặp được trong phòng nghỉ sao, thật không ngờ lại bay cùng chuyến với bọn họ. Hơn một tiếng sau, máy bay đáp xuống đất, Công Tây Kiều đi ra cửa kiểm an, liền thấy ba ba nhà mình mặc áo sơmi hoa đeo dây chuyền vàng tay đeo đồng hồ đứng ở đó chờ y, y nhìn nhìn xung quanh, trong phạm vi hai thước, không có một ai dám đứng gần đó cả.
“Con trai, ở đây,” Công Tây Hùng vừa nhìn thấy Công Tây Kiều, gương mặt nghiêm túc nhất thời cười thành một đóa hoa, đi lên phía trước, “Ba đã nói sinh hoạt ở đoàn phim rất cực khổ rồi mà, con xem, lúc này mới đi ra ngoài chưa bao lâu mà đã gầy một vòng như thế rồi.”
Hà Bằng phía sau cha con hai người: …..
Sao hắn lại không nhìn ra Kiều thiếu gầy chỗ nào nhỉ, ánh mắt boss lớn bị gì thế?
“Có sao?” Công Tây Kiều cúi đầu nhìn chính mình, “Mấy ngày hôm trước ở đoàn phim con có cân qua, lên thêm 1 kg đấy chứ.”
“Kia nhất định là cái cân có vấn đề,” Công Tây Hùng giành lấy hành lý trong tay của y, “Đi, về nhà ăn cơm chiều, ba đã nói người giúp việc làm một bàn ăn ngon để cho con bồi bổ rồi.” “Tiểu Hà, cậu đã tới,” Công Tây Hùng quay đầu nói với Hà Bằng, “Trong khoảng thời gian này khiến cậu vất vả chiếu cố Tiểu Kiều nhà chúng tôi rồi.”
“Không có không có, Kiều thiếu rất tốt, không hề khổ cực.” Lúc Hà Bằng nhìn thấy Công Tây Hùng lần đầu tiên, trong lòng khá là hoảng sợ, nhưng trải qua một đoạn thời gian ở chung, hắn phát hiện Công Tây Hùng chính là một người tốt nhìn thấy trẻ con đều sẽ tự động nhường đường, chỉ là diện mạo hơi hung hãn một chút, khiếu thẩm mỹ …… thì khá là sắc bén.
Bởi vì đã đóng máy, Công Tây Kiều cũng không có chuyện gì để làm, cho nên mấy ngày tiếp theo, y dứt khoát mua mấy quyển sách có liên quan đến phương diện diễn xuất về đọc. Thỉnh thoảng nhận lời mời của một số hiệp hội, mang theo thư họa của mình đi tham gia một ít triển lãm, còn bán được một số tác phẩm. Cuộc sống nhàn nhã thế này trôi qua được hai tháng, sau đó y nhận được điện thoại của đoàn phim, nói là bộ phim sẽ được chiếu trên truyền hình vệ tinh vào cuối tháng, bản quyền internet cũng đã bán ra ngoài, hiện tại đoàn phim đang muốn làm công tác tuyên truyền, hy vọng y có thể tham gia với đoàn phim.
Kỳ thật đoàn phim tuyên truyền vốn không có quan hệ gì với một người mới như y, nhưng đạo diễn cùng người sản xuất đều muốn nâng y lên, cho nên trường hợp được lộ mặt công khai như thế này, dĩ nhiên sẽ không thiếu y được.
Đương nhiên Công Tây Kiều sẽ không thiên chân vô hại giống như y biểu hiện ra bên ngoài, cho nên lập tức nhận lời mời của đoàn phim, đồng ý tham gia tiết mục ghi hình hai ngày sau.
Hiện tại tiết mục về phim truyền hình một nửa là dựa vào chất lượng, một nửa là dựa vào scandal, về phần scandal như thế nào, vậy phải xem năng lực của đoàn phim. Bất kể là đen hay trắng, chỉ cần không liên quan tới vấn đề bị dân chúng tẩy chay thì sẽ không lo không có đề tài, cũng không cần lo không có ai chú ý. Nếu độ chú ý đi lên thì sẽ có rating, lượt click hay bầu chọn trên internet cũng sẽ có. Ví dụ như hai diễn viên chính Chu Hoài Sinh và Trần Văn, hai tuần trước liền bắt đầu truyền ra scandal yêu nhau, hai người ngẫu nhiên cũng sẽ hỗ động ái muội trên Weibo, nhưng nếu nói hai người là người yêu thì lại chưa có ai thừa nhận cả.
Đoàn phim còn có chủ ý để Công Tây Kiều mở Weibo, như vậy cũng có lợi với việc tuyên truyền trên internet.
Tuy rằng Công Tây Kiều không có công ty quản lý, cũng không hiểu những thao tác ngầm trong giới này, nhưng trải qua những mưu lược tính kế kiếp trước, y cũng biết nước ở trong cái vòng lẩn quẩn này có bao nhiêu đục.
Y nghĩ nghĩ, vẫn dựa theo ý của đoàn phim đăng kí một tài khoản, tên Weibo là Công Tây Kiều, sau đó đăng lên tin đầu tiên.
Công Tây Kiều: Theo yêu cầu của tổ chức, đã mở Weibo ︿( ̄︶ ̄)︿ @ Weibo《Công Chúa Bế Nguyệt》Official. Sau khi y follow một số nhân viên tương đối quen thuộc trong đoàn phim thì tắt page đi, tiếp tục lựa một tư thế thoải mái nhất xem phim hài.
Trần Văn biết được Công Tây Kiều mở Weibo liền nhanh chóng follow y, còn đăng Weibo nhắc tới y, nội dung là: Có bản lĩnh mở Weibo thì phải có bản lĩnh đăng ảnh chụp chứ nhỉ?! @ Công Tây Kiều
Sau khi fan nữ của Trần Văn nhớ tới Công Tây Kiều là ai, liền sôi nổi comment dưới Weibo, bày tỏ là nữ thần thì nên rụt rè một xíu, mỹ nam có đẹp đến đâu đi nữa thì nữ thần cũng không nên phá hư hình tượng của mình như vậy được, mau bỏ mỹ nam ra, để nhóm các cô tới cho.