Vu Thanh - Hoa Quyển

Chương 75



Lời khuyên của Lục Vân Đình thực sự khiến tâm trạng Giang Vu Thanh nhẹ nhõm hơn nhiều, y đã thức trắng cả đêm, còn tốn không ít công sức, ngửi mùi hương an thần nhẹ nhàng, ôm Lục Vân Đình, trong lòng yên ổn, y bất giác chìm vào giấc ngủ.

Ngủ hết nửa ngày.

Khi tỉnh lại, tinh thần Giang Vu Thanh phấn chấn hẳn lên. Cũng may y vốn vô tư nên cảm xúc buồn bã không kéo dài lâu, có thể tự khuyên nhủ mình, huống chi còn có Lục Vân Đình bên cạnh.

Thiếu gia nói rất đúng, dù là Nhị ca hay Tiểu An thì y cũng chẳng nợ gì bọn họ.

Tiểu An có thể làm đến mức này vì y, trong lòng y rất cảm động, nỗi sợ hãi vì bị người nhà bỏ rơi năm đó đã gần như phai mờ —— Thì ra có người vẫn nhớ đến y chứ không phải tất cả đều vứt bỏ y, nhưng y cũng không cần vì vậy mà áy náy với Tiểu An. Trong lòng Giang Vu Thanh không còn canh cánh chuyện xưa ở thôn Giang Gia, qua một thời gian nữa việc này sẽ dần nguôi ngoai. Trên đời rất khó giải thích duyên sâu duyên cạn, duyên sâu thì ở bên nhau, duyên cạn thì chỉ hơi lơ đễnh đã bay theo gió.

Có lẽ nhân duyên của bọn họ cũng vậy.

Trước mặt Giang Vu Hành và Giang Vu An, Giang Vu Thanh cũng bình thản hơn nhiều.

Chẳng biết Giang Vu An nói gì với Giang Vu Hành mà khi mấy huynh đệ gặp lại nhau, mắt hai người họ đỏ hoe, Giang Vu An không đòi chuộc y về nữa, điều này khiến Giang Vu Thanh thở phào nhẹ nhõm.

Tâm hồn Giang Vu An vẫn rất thuần khiết, nếu được lựa chọn Giang Vu Thanh cũng không muốn làm hắn tổn thương.

Sau này Giang Vu Hành kể cho Giang Vu Thanh rằng hắn đã nói rõ với Giang Vu An, bọn họ biết mình nên làm gì, sẽ không để y phải khó xử. Giang Vu Thanh nhìn Nhị ca bằng ánh mắt phức tạp, thật ra y và Giang Vu Hành cũng không thân nhau lắm. Tính tình Giang Vu Hành phóng khoáng, đầu óc lanh lợi, không chịu làm việc đồng áng nên cả ngày theo mấy thiếu niên trạc tuổi trong thôn lên núi xuống sông, bị cha mẹ vác gậy đuổi đánh như cơm bữa.

Tuy Giang Vu Hành ngang bướng nhưng lại được cha mẹ thích hơn.

Còn Giang Vu Thanh chỉ biết vùi đầu làm lụng, lầm lì nhút nhát khiến người ta không ưa.

Tuy Giang Vu Hành và Giang Vu Thanh là huynh đệ, hai người cùng sống chung một mái nhà, ngủ chung một giường nhưng tính tình không hợp nhau, tình cảm cũng mờ nhạt. Nhưng dù có mờ nhạt cỡ nào vẫn là huynh đệ ruột thịt, Giang Vu Hành là huynh trưởng, lúc đó đã hiểu chuyện, sao có thể nhìn đệ đệ bị bán đi được?

Giang Vu Hành đã từng phản đối, nhưng cũng chỉ thế mà thôi.

Nếu không phải lần này đến Giang Châu nghe nhắc đến tên Giang Vu Thanh, hắn chưa bao giờ nghĩ bọn họ sẽ gặp lại nhau. Giờ thấy Giang Vu Thanh vui vẻ, hắn cũng thở phào nhẹ nhõm, vậy thì tốt quá rồi, bọn họ cũng có thể yên tâm. Thú thật Giang Vu Hành từng nảy ra ý nghĩ khác, hắn đi làm thuê từng thấy nhiều cảnh gà chó đắc đạo lên trời, nhất là khi đến biệt trang Lục gia, thấy Giang Vu Thanh được Lục gia xem trọng thì trong lòng không khỏi ước ao. Nhưng sau đó hắn lập tức tỉnh táo lại, dù Lục gia có thế nào cũng chẳng liên quan gì đến Giang Vu Thanh. Giang Vu Thanh bị nhà bọn họ bán đi và được Lục gia mua về, bản thân y còn phải xử sự thận trọng, bọn họ sao có thể vô liêm sỉ như vậy được?

Tuy Giang Vu Hành chưa từng đi học, không hiểu đạo lý nhưng trong lòng vẫn phân biệt được phải trái đúng sai.

Cái gì không phải của hắn thì hắn sẽ không tham lam. Nghĩ thông suốt điểm này, trong lòng ba huynh đệ nhẹ nhõm thoải mái, ở chung với nhau càng thêm ăn ý tự nhiên.

Giang Vu Thanh nói: "Cảm ơn Nhị ca."

Giang Vu Hành gãi đầu nói: "Có gì đâu mà cảm ơn, chúng ta phải cảm ơn ngươi mới đúng," hắn nhìn Giang Vu Thanh rồi nói khẽ, "Cảm ơn ngươi đã cưu mang chúng ta."

Giang Vu Thanh lắc đầu cười, Giang Vu Hành thấy vậy cũng cười theo, tựa như nụ cười này có thể xóa bỏ mọi ân oán.

Huynh đệ nhà họ Giang tâm sự với nhau, còn Lục Vân Đình vẫn canh cánh chuyện tiểu tử kia muốn "bắt cóc" Giang Vu Thanh nên cảnh giác cao độ, ở điền trang mấy ngày liền chứ không về thành Giang Châu, sổ sách công việc đều giải quyết trong trang.

Đùa à, khó khăn lắm hắn mới nuôi được vợ trắng trẻo đáng yêu như vậy, sắp đến lúc bội thu, chưa kịp gặm miếng nào đã có kẻ muốn cuỗm đi, làm sao Lục thiếu gia chịu được? Nếu người này không phải đệ đệ Giang Vu Thanh thì Lục Vân Đình nhất định sẽ khiến hắn cả đời này không bao giờ xuất hiện ở Giang Châu nữa.

Khoan nói đến những cái khác, người nhà họ Giang rất nhạy cảm với cách đối đãi của người khác. Tuy Lục Vân Đình đối xử với hai người chu đáo khách khí, không hề tỏ vẻ thiếu gia nhưng Giang Vu Hành và Giang Vu An vẫn sợ hắn, nghĩ đến Giang Vu Thanh ngày nào cũng phải chăm sóc Lục thiếu gia này, bọn họ không khỏi buồn rầu, muốn cứu vớt ca ca (đệ đệ) nhà mình nhưng đành bất lực.

Xem ra phú quý cũng không dễ hưởng thụ như vậy.

Giang Vu Thanh không hề cảm nhận được nỗi băn khoăn của bọn họ mà mỗi ngày đi tới đi lui giữa thư viện và biệt trang, việc học cực kỳ bận rộn.



Hôm nay Giang Vu Hành dậy sớm, thấy Giang Vu Thanh ra khỏi phòng thì vẻ mặt hơi kỳ quái. Ở biệt trang này mấy ngày, Giang Vu Hành phát hiện mỗi ngày Giang Vu Thanh đều cùng ăn cùng ở với Lục thiếu gia kia, thậm chí hai người còn ngủ chung một giường, có lần hắn bắt gặp Lục Vân Đình đưa tay xoa cổ Giang Vu Thanh, động tác mờ ám suồng sã khiến Giang Vu Hành sửng sốt, sau khi kịp phản ứng thì vừa kinh hãi vừa tức giận.

Triệu viên ngoại trên trấn có trăm mẫu ruộng tốt, Giang Vu Hành từng theo thanh niên trai tráng trong thôn đến điền trang của lão làm thuê, nghe nói Triệu viên ngoại kia có một đam mê quái đản là thích thiếu niên nhỏ tuổi tuấn tú.

Người trong điền trang nhắc đến chuyện này lại lộ ra vẻ mặt hạ lưu, nói Triệu viên ngoại thích đi cửa sau, Giang Vu Hành còn nhỏ nên nghe không hiểu, cười hỏi đi cửa sau là gì?

Mấy người kia cười rộ lên, một người giơ hai tay làm động tác thô tục rồi nói chơi mông nam nhân chẳng phải là đi cửa sau hay sao?

Giang Vu Hành nhất thời hiểu ra, khuôn mặt đỏ bừng, nói điên rồi à? Chỗ ấy —— Chỗ ấy sao có thể ——

Hắn không sao nói được chữ kia.

Đám người cười khúc khích, nói người ta có tiền nên sở thích hơi đặc biệt, tiền triều có người còn cưới nam nhân nữa cơ.

Tiếng cười hạ lưu của mấy người kia như vang vọng bên tai Giang Vu Hành, vẻ mặt hắn càng thêm cổ quái, túm tay áo Giang Vu Thanh kéo tới một góc, Giang Vu Thanh khó hiểu hỏi: "Nhị ca, sao thế?"

Giang Vu Hành hỏi: "Ngươi và Lục thiếu gia ngủ...... ngủ chung giường à?"

Giang Vu Thanh gật đầu: "Đúng vậy, thiếu gia sợ lạnh, thân thể hắn lạnh nên cần người sưởi ấm giường."

Trong lòng Giang Vu Hành hơi thả lỏng, oán trách thiếu gia này thật quá nhiều bệnh, đi ngủ còn bắt người ta làm ấm giường, sau đó lại hỏi tiếp: "Chỉ làm ấm giường thôi à? Vu Thanh, Lục thiếu gia, Lục thiếu gia không bắt nạt ngươi chứ?"

Nghe hắn hỏi ấp a ấp úng, Giang Vu Thanh càng khó hiểu hơn: "Thiếu gia tốt với ta lắm, sao lại bắt nạt ta được?"

"À thì ——" Giang Vu Hành cũng không biết nói thế nào, hắn đã hai mươi mấy tuổi, các nam nhân khác ở tuổi này con đã biết đi, tuy hắn chưa cưới vợ nhưng hay tụm năm tụm ba với đám tiểu tử choai choai trong thôn nên những gì cần hiểu đều hiểu. Nhưng hiểu là một chuyện, nói ra lại là chuyện khác, còn là nói với đệ đệ được ăn học đàng hoàng nữa, hắn ngập ngừng, "Chính là —— Nói thế nào nhỉ," hắn cố nói khéo một chút, nhưng dù gì cũng chưa từng đi học nên dứt khoát hỏi, "Sao Lục thiếu gia chưa cưới vợ?"

Nhắc đến chuyện cưới vợ, vẻ mặt Giang Vu Thanh cứng lại: "Trước đây sức khỏe thiếu gia kém cỏi, chắc là không màng nữ sắc."

Giang Vu Hành lanh trí hỏi: "Vậy nam sắc thì sao?"

Giang Vu Thanh: "...... Hả?"

Giang Vu Hành nghiêm nghị nhìn Giang Vu Thanh chằm chằm, nhưng một giây sau hắn lập tức biến sắc khi phát hiện hai vết đỏ trên cổ y. Thời tiết này không thể bị muỗi cắn, càng không giống Giang Vu Thanh tự cào, hắn trợn tròn mắt, chỉ vào cổ y hỏi: "Đây...... đây, đây là cái gì?"

Giang Vu Thanh đưa tay sờ, giờ mới nhớ ra đây là gì nên vành tai đỏ lên, ánh mắt trốn tránh, "Nhị ca......"

Giang Vu Hành nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Có phải tên họ Lục kia làm không?"

Giang Vu Thanh: "Nhị ca ——"

"Thế này mà còn nói không bắt nạt ngươi à?" Giang Vu Hành suýt nhảy dựng lên vì tức, "Rõ ràng đây là bắt nạt trầm trọng, hắn xem ngươi là gì chứ!"

Giang Vu Thanh thấy Giang Vu Hành nổi trận lôi đình thì kinh ngạc hỏi: "Nhị ca, sao ngươi tức giận vậy?"

"Ta có thể không giận hay sao? Hắn đã ấy ấy ngươi còn gì!" Giang Vu Hành tức đến nỗi hai mắt đỏ ngầu, nhìn như muốn liều mạng với Lục Vân Đình, Giang Vu Thanh thay hắn nói ra hai chữ kia, "Âu yếm?"

Giang Vu Hành ngây người, "Ngươi nói cái gì?"

Giang Vu Thanh bình tĩnh hỏi: "Nhị ca tức giận vì thiếu gia âu yếm ta sao?"

Giang Vu Hành: "...... Ừ."



Giang Vu Thanh kỳ quái nói: "Cái này có gì để giận đâu."

Giang Vu Hành: "......"

Giang Vu Thanh nói: "Nhị ca, ngươi có biết tại sao Lục gia muốn mua ta không?"

Giang Vu Hành chết lặng nhìn y, Giang Vu Thanh nói: "Lục gia mua ta để xung hỉ cho thiếu gia."

"Nói cách khác ta là vợ nuôi từ bé của thiếu gia," Giang Vu Thanh nói, "Ta chính là người của thiếu gia."

Giang Vu Hành: "......" Hắn khó nhọc nói, "Ta tưởng ngươi chỉ bị mua về làm nô bộc thôi ——"

Giang Vu Thanh cười: "Nhị ca, mua nô bộc cần gì đến thôn Giang Gia xa xôi thế chứ."

Giang Vu Hành trầm mặc, hồi lâu sau mới ngước mắt nhìn Giang Vu Thanh: "Nói cách khác là sau này ngươi phải gả cho Lục thiếu gia sao?"

Lần này đến lượt Giang Vu Thanh trầm mặc.

Giang Vu Hành cau mày hỏi: "Ngươi và Lục thiếu gia sẽ thành thân à?"

Giang Vu Thanh thở dài: "Không đâu."

Giang Vu Hành: "??"

Giang Vu Thanh nói: "Với dòng dõi của Lục gia đâu thể cưới một nam nhân làm vợ được, chẳng phải sẽ bị người ta cười nhạo sao?"

Giang Vu Hành định nói chuyện này có gì buồn cười đâu, nhưng trong thâm tâm hắn cũng biết thời này nhà nông còn không cưới nam thê, huống chi là nhà giàu, như Triệu viên ngoại kia dù thích nam cũng chỉ nuôi để chơi đùa, trong phủ vẫn có phu nhân và di nương hẳn hoi. Nghĩ vậy lửa giận của hắn lại bùng lên: "Hắn không muốn thành thân với ngươi mà còn đối xử với ngươi thế à?!"

Giang Vu Thanh nói khẽ: "Ta cũng không thể thành thân với thiếu gia, Lục gia và thiếu gia có ơn nặng như núi với ta, ta không thể làm Lục gia hổ thẹn, làm thiếu gia không ngóc đầu lên được."

Giang Vu Hành cái hiểu cái không: "Thế mà các ngươi còn làm vậy —— Hay là hắn cưỡng bức ngươi?"

Chỉ cần Giang Vu Thanh gật đầu thì hắn sẽ bất chấp tất cả liều mạng với Lục Vân Đình, nhưng Giang Vu Thanh lại lắc đầu: "Thiếu gia đâu có ép ta."

Y nói: "Ta tự nguyện mà."

Giang Vu Hành hít một hơi khí lạnh, nhìn chằm chằm Giang Vu Thanh hỏi: "Tại sao? Ngươi thích hắn à?"

Giang Vu Thanh suy tư giây lát rồi gật đầu nói: "Chắc vậy, hễ ta gặp thiếu gia thì lại vui vẻ ——" Giang Vu Hành nghe lời này thì vừa chua xót vừa tiếc hận, càng thêm oán trách Lục Vân Đình làm hư Giang Vu Thanh, đệ đệ tốt của hắn hồi bé ngoan cực kỳ, đâu có biết mấy thứ vớ vẩn này. Nhất định là Lục Vân Đình đã dụ dỗ Giang Vu Thanh, giờ thì hay rồi, kéo người vào tà đạo xong lại bỏ mặc.

Giang Vu Hành thở dài một hơi rồi rầu rĩ gãi đầu: "Vậy phải làm sao bây giờ?"

Giang Vu Thanh cười nói: "Chờ thiếu gia tìm được cô nương tốt để thành thân, nếu lúc đó ta đậu kỳ thi Hương, không có tên trên bảng vàng thì có thể đến Quốc Tử Giám ở kinh thành học, nếu may mắn trúng tuyển, triều chúng ta đậu hạng ba được vào Hàn Lâm, hạng nhì cũng tự có chỗ. Nếu thiếu gia thành hôn sớm hơn thì ta chuyển đến thư viện ở, cũng đâu có gì không tốt."

Nghe Giang Vu Thanh nói lời này, đầu óc Giang Vu Hành choáng váng nhưng cũng hiểu ý Giang Vu Thanh nên nhíu mày nói: "Nếu sớm muộn gì Lục thiếu gia cũng thành thân thì bây giờ các ngươi tính là gì? Chi bằng dứt khoát sớm sẽ tốt cho cả ngươi và Lục thiếu gia. Ngươi thử nghĩ xem, Lục gia cần ngươi xung hỉ, chẳng phải giờ hắn khỏe mạnh rồi sao? Chắc chắn Lục gia vẫn muốn hắn cưới cô nương, ngươi và hắn lại thế này —— Lỡ Lục lão gia biết sẽ trách ngươi cho xem, đến lúc đó lại đắc tội với tất cả mọi người."

"Hơn nữa người như bọn họ coi trọng nhất là thể diện, nếu chuyện của ngươi và hắn truyền ra ngoài, chẳng phải sẽ hủy hoại thanh danh Lục thiếu gia sao?"

"Vu Thanh, ngươi nghe lời Nhị ca đi, ngươi muốn báo đáp Lục gia nhưng trên đời này còn nhiều cách báo đáp lắm, đừng ngốc nghếch lấy thân ra báo đáp chứ."

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.