Vũ Thần

Chương 261: Bách Linh Bát vs Hồng Lang Vương



Một cơn gió nhẹ sau khi quẩn quanh gốc cây nhanh chóng rời đi.
Bỗng nhiên, một đạo thân ảnh nháy mắt tràn qua nơi này, cuốn theo mình một trận gió mạnh mẽ hơn. Tốc độ vô cùng nhanh quyệt qua gốc cây sau đó cũng biến mất ở phía đằng xa.
Ngay sau đó, hồng quang vừa lóe, lại một đạo thân ảnh không kém chút đạo thân ảnh vừa rồi cũng như hình với bóng đuổi theo.
Tốc độ của bọn chúng cực nhanh, ngay cả những cơn gió đang thổi bất tận nơi này cũng không thể nào đuổi kịp.
Hai đạo thân ảnh một trước một sau này chính là Bách Linh Bát cùng Hồng Lang Vương.
Dưới sự liên hợp của Tác Qua cùng Hồng Lang Vương, cho dù là Hạ Nhất Minh cũng không thể chống lại.
Bất quá, ngay khi Hạ Nhất Minh sắp gặp nguy hiểm, là một bảo tiêu của hắn, Bách Linh Bát dĩ nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn.
Chỉ là thân phận của Bách Linh Bát có chút đặc thù, phương thức ra tay của hắn càng khiến kẻ khắc trợn mắt cứng lưỡi. Nếu trước mặt nhiều tiên thiên cường giả cùng Đồ đằng sứ giả như vậy mà ra tay, sẽ khó đảm bảo không có người nhìn ra.
Bởi vậy Bách Linh Bát sử dụng phương pháp đánh lén Hồng Lang Vương vốn được Vu Kinh Lôi cho rằng đã vô địch trong Nhất đường thiên cảnh giới.
Lấy đặc tính của loài sói mà nói, chỉ có bọn chúng mới thường xuyên đánh lén kẻ khác, làm gì có chuyện bị người khác đánh lén. Hơn nữa Bách Linh Bát ra tay vô cùng xảo diệu, tại nơi bộ vị yếu ớt của Hồng Lang Vương đánh một chiêu, khiến nó đau tới tận xương. Không những thế còn khiến Hồng Lang Vương mất đi một mảng lông, điều này khiến cho là người hay là sói, chỉ cần có trí tuệ cùng tôn nghiêm cũng không thể chịu nổi.
Đường đường là Hồng Lang Vương mà còn bị đánh lén cho hoa mày chóng mặt, không cần phải nghĩ ngợi, nó đã hạ quyết tâm, cho dù là chạy tới chân trời góc bể cũng phải đem gã kia băm thây vạn mảnh, thậm chí còn nuốt vào bụng. Cho dù phá đi giao ước mười năm không đụng tới thịt người cũng không hối tiếc.
Nhưng khi nó truy đổi gã kia qua vài đỉnh núi mới phát hiện, tốc độ của đối phương không ngờ nhanh tới cực độ.
Mặc dù động tác của gã cũng không có hoa mỹ, cũng không giống như người có vũ kỹ, chỉ là nhanh chân bỏ chạy, một chút cũng không có tiêu sái như khinh công thân pháp.
Nhưng cứ như vậy trực tiếp bỏ chạy không ngờ tốc độ cũng đạt tới tình trạng khó tin, ngay cả Hồng Lang Vương như nó dùng toàn lực đuổi theo nhưng cũng không thể kéo gần nửa điểm khoảng cách.
Dần dần nó có chút chần chừ.
Dù sao cũng là ngàn năm linh thú, lại trải qua tế điện thần bí nào đó, trí tuệ nó cũng đã không dưới loài người. Một khi phát hiện đối phương khó chơi hơn tưởng tượng, nó nhất thời cũng tính toán lại.
Tuy đặc điểm của lang là vô cùng thù dai, nhưng đạt tới cảnh giới này, nó cũng không thích làm chuyện mà không nắm chắc.
Cước bộ có chút chậm lại, tốc độ của Hồng Lang Vương cũng giảm dần xuống. Nhưng giờ phút này nó bỗng thấy trước mặt một mảnh đỏ tươi.
Một mảng đỏ tươi này chính là đám lông nhuốm máu, được những cơn gió thổi thẳng đến trước mắt nó.
Nó trợn mắt nhìn chằm chằm nhúm lông nhuốm máu này, hai mắt đỏ bửng, phẫn nộ xua tan lý trí, tiếp tục mở tốc độ, như bay vọt đi. ( Dịch đến đoạn này ta không thể không giơ ngón giữa lên mà nói: Cực độ vô sỉ. - DG)
Bỗng nhiên, động tác của nó bỗng ngừng lại, ánh mắt lóe lên chút kinh dị.
Cái gã kia sau khi chạy qua vô số đỉnh núi, bỗng nhiên ngừng lại, hơn nữa còn quay đầu như muốn đợi nó tới.
Hồng Lang Vương vốn muốn lao tới cắn nát đối phương, khiến hắn chết mất xác.
Nhưng đối phương không ngờ lại có thái độ ung dung như vậy, khiến Hồng Lang Vương lại có chút kiêng kỵ. Hơn nữa càng làm nó phát lạnh, chính là việc nó không cảm nhận được khí tức của đối phương.
Hồng Lang Vương trí tuệ có thể so sánh với loài người, đương nhiên nó cũng biết vận dụng khí tức. Khi nãy nó vốn chỉ vận dụng đôi mắt để đuổi theo, lúc này truy đuổi kết thúc, nó đã bình tĩnh trở lại.
Thân hình hơi thấp xuống, hàm răng sắc như dao lộ ra, dường như tùy ý có thể lao vào đối phương, nhưng trong đầu nó không khỏi kinh ngạc.
Người này rõ ràng đang đứng trước mặt nó, nhưng vì sao không cách nào cảm nhận được? Dường như gã gia hỏa kia không phải là người có tính mạng, mà giống như một tảng đá.
Bách Linh Bát nhìn Hồng Lang Vương đột nhiên nói:
- Lực chiến đấu của ngươi rất mạnh.
Hồng Lang Vương giật mình, hòn đá mở miệng nói chuyện sao?
- Ta chưa chắc có thể đánh thắng ngươi. Vì thế chúng ta cũng không cần đánh nhau, ở nơi này chờ đợi bên kia phân thắng bại đi.
Hông Lang Vương đôi mắt đỏ tươi khẽ đảo. Nó đã sống cả ngàn năm, hôm nay gặp phải chuyện này, không thể nghi ngờ là vô cùng kỳ quái. Ngay cả với kinh nghiệm ngàn năm của nó lúc này cũng không có bất cứ lời giải đáp nào.
Bách Linh Bát nhìn Hồng Lang Vương do dự không quyết, nói:
- Cơ thể của ta rất cứng, ngươi tốt nhất là đừng cắn ta.
Sau đó gã nhàn nhã ngồi xuống, như muốn cùng Hồng Lang Vương chờ đợi.
Cơ thể Hồng Lang Vương chậm rãi thả lỏng dần, dường như là nó chấp nhận lời đề nghị của Bách Linh Bát. Thân thể của nó nằm sấp trên mặt đất, dường như muốn nghỉ ngơi.
Nhưng khi bụng nó vừa chạm đất một giây, bất thình lình toàn bộ cơ thể phóng đi, trong nháy mắt nó đã tới trước mặt Bách Linh Bát, nhe ra hàm răng khiến kẻ khác phải kinh hồn táng đảm, hung hăng cắn về phía đầu gã.
Bách Linh Bát ngồi dưới đất không hề nhúc nhích, giống như căn bản chưa biết đại nạn lâm đầu.
Hồng Lang Vương miệng mở lớn cực hạn, trong lòng nó vô cùng đắc ý. Nếu sớm biết người này chỉ hư trương thanh thế nó đã sớm hành động. Bất quá bây giờ cũng không chậm, có thể đem gã ghê tởm này nuốt sống, như vậy có thể báo thù nhổ lông rồi.
Miệng của Hồng Lang Vương so với miệng sói bình thường lớn hơn nhiều, độ lớn đã đạt tới độ khó tin.
Nếu có người nhìn thấy, thực sự sẽ phải hoài nghi, miệng này là miệng sói hay miệng cá sấu.
Bất quá, cái miệng đó lúc này đang muốn đem Bách Linh Bát nuốt trọn.
Hàm răng sắc bén như dao, nhẹ nhàng ngoạm lấy cổ Bách Linh Bát, đem cả đầu ghì xuống.
Sau đó cả hàm răng nó như tìm vị trí thích hợp cắm xuống.
Nó muốn Bách Linh Bát não tương văng khắp nơi, muốn gã chết không toàn thây.
Trong một giây khi hàm răng kia sắp cắm xuống, trong lòng Hồng Lang Vương đã bắt đầu mơ màng nghĩ lại. Trước khi nó trở thành ngàn năm linh lang, bất quá cũng chỉ làm một đầu lang bình thường mà thôi, cũng đã từng ăn qua não tương người. Mỹ vị này khiến nó cả đời không quên.
Bất quá, sau đó nó cũng không có cơ hội được thưởng thức loại mỹ vị này nữa.
Đang khi Hồng Lang Vương mơ màng nghĩ tới chất lỏng ấm áp chảy vào miệng nó, hàm rằng nó rốt cuộc cũng " thân mật" tiếp xúc với phần đầu Bách Linh Bát.
- Ca...
Động tác của Hồng Lang Vương đột nhiên ngừng lại. Ngay cả cái đuôi đang phấn kích vung vẩy cũng ngừng lại giữa không trung.
Giống như bị trúng Định thân pháp, giờ phút này cả người nó hoàn toàn ngây dại.
Đôi mắt nó lồi ra như mắt chuồn chuồn, chậm rãi mở rộng miệng.
Một cái đầu trượt xuống từ miệng Hồng Lang Vương, trên cái đầu này còn cắm một chiếc răng nanh sắc bén như trủy thủ.
Từ miệng Hồng Lang Vương chảy ra một dòng máu đỏ tươi, một mùi máu tươi tràn ngập cái miệng rộng của nó.
Đến lúc này, nó mới nhớ lại câu nó của gã kia.
Thân thể gã quả thực không phải rất cứng, mà cứng tới độ khó tin.
Với trí tuệ không kém hơn chút nào so với nhân loại, trong đầu Hồng Lang Vương bỗng xuất hiện ý niệm vô cùng kinh khủng, gã này là con người hay chính là loại linh thú kỳ dị nào chăng?
Phần đầu của con người, cho dù tu luyện tới cảnh giới nào cũng không có khả năng cứng rắn tới vậy.
Hàm răng của Hồng Lang Vương vốn là một trong những vũ khí mạnh mẽ nhất của nó, đừng nói chỉ là đầu người, cho dù là sắt đá, hay thứ mà loài người gọi là bảo khí cũng không thể tổn thương mảy may tới nó.
Nhưng lúc này, cắn vào một cái đầu người không ngờ lại như vậy.
Chuyện này thậm chí còn khiến nhận định của Hồng Lang Vương về thế giới bên ngoài hoàn toàn bị phá vỡ.
Đột nhiên, một âm thanh bình tĩnh không chút khẩn trương vang lên như có như không:
- Ta đã nói rồi. Tốt nhất là ngươi không nên cắn ta.
Hồng Lang Vương bộ lông nhất thời dựng lên, mỗi một chân lông nhất thời xuất hiện thiên địa chân khí cường đại.
Là một ngàn năm linh thú, nó có thể thu nạp một chút thiên địa chân khí, tuy rằng không thể so sánh với loài người, nhưng giờ phút này nó toàn lực sử dụng hết, một chút lưu lại cũng không có.
Bộ lông Hồng Lang Vương lúc này đã dựng thẳng lên, giống hệt một con nhím lớn, khiến nó vừa kinh khủng lại vừa tức cười.
Hai mắt nó chăm chăm nhìn trên thi thể không đầu cách đó không xa, trong đôi mắt lúc này không còn đỏ bừng sát khí mà tràn đầy hoảng sợ.
Nếu như không phải là ngàn năm biến dị linh thú, vừa trong bầy sói oai vệ xưng vương xưng bá, chỉ sợ nó đã sớm quay người bỏ chạy.
Bởi vì âm thanh này cũng không phải từ nơi nào xung quanh, mà vang lên từ chính từ cỗ thi thể không đầu kia.
Kinh niệm ngàn năm bảo cho nó biết, đừng nói là loài người, cho dù là linh thú, sau khi mắt đi phần đầu cũng đừng mong sống sót.
Đã không có đầu mà còn có thể nói, đây tuyệt đối là chuyện trước nay chưa từng gặp, hơn nữa cũng chưa từng nghĩ tới.
Bốn chân Hồng Lang Vương chậm rãi di chuyển. Bất quá, nó không phải tiến về phía trước mà lùi dần về phía sau. Lang vốn tính giảo hoạt, nó đã quyết định, nếu có chút động tĩnh nào lập tức quay đầu bỏ chạy ngay.
Về phần gã gia hỏa này...
Quên đi, là một Lang vương vĩ đại của Lang tộc, cần phải có trí tuệ.
Không thể vì một hàm răng, một nhúm lông mà lao vào nguy hiểm được.
Bỗng nhiên, hai tròng mắt của nó lồi ra, thi thể mất đầu đã lâu bỗng chậm rãi cử động.
Cũng giống như thi thể đang động đậy này.
Bộ lông lên thân thể Hồng Lang Vương vừa xẹp xuống lại lần nữa xù lên. Trong miệng máu tươi đầm đìa há ra càng thêm đáng sợ.
Từ trong miệng nó phát ra âm thanh cảnh cáo, hơn nữa còn có một hỏa cầu đang dần ngưng tụ.
Dường như không cảm nhận được áp lực từ hỏa cầu kia, khối thi thể lại run lên.
- Hô...
Khí tức nóng bỏng từ miệng Hồng Lang Vương trào ra, hỏa cầu với tốc độ cực nhanh nháy mắt đã bao trùm khối thi thể trên mặt đất.
Sau một tiếng nố ầm vang, dưới khối thi thể xuất hiện một cái động lớn, cả khối thi thể chia làm hai phần.
Hỏa cầu vừa thổ tức từ miệng Hồng Lang Vương vốn là toàn bộ Hỏa chi lực trong thân thể nó.
Dưới tình huống sợ hãi chưa bao giờ gặp phải này, nó đã bạo phát tiềm lực, đem toàn bộ Hỏa lực lượng trong cơ thể ngưng tụ tại một điểm.
Uy lực thổ tức cường đại như vậy, tuyệt đối lần đầu tiên trong đời nó có thể làm được.
Trong mắt nó rốt cuộc ánh lên một tia như trút được gánh nặng. Đầu không còn, ngay cả thi thể cũng bị nổ thành hai mảnh, tới tình trạng này cho dù là cao thủ trong truyền thuyết sợ rằng cũng khó có thể sống sót.
Đôi mắt gắt gao nhìn vào khối thi thể trên mặt đất, một lúc sau, Hồng Lang Vương xác định, gã kia đã hoàn toàn bỏ mạng.
Đến lúc này bộ lông trên thân thể nó mới hoàn toàn xẹp xuống như cũ, tâm trạng sợ hãi cũng dần lắng xuống.
Chỉ là...
Hồng Lang Vương lắc lắc đầu, nó đột nhiên cảm giác được có chút không đúng, bất quá trong thời gian ngắn nó cũng không nghĩ ra điểm nào kỳ lạ.
Ánh mắt nhạy cảm lại lướt trên cái đầu cắm chiếc răng nanh của chính mình, Hồng Lang Vương trong mắt không khỏi có chút thống khổ, chiếc răng đã theo mình gần ngàn năm, cứ như vậy mà rời đi.
Trong mắt nó lại hiện lên vẻ thống hận. Bất quá có vết xe đổ khi nãy, cho dù cho nó hai lá gan cũng không dám tiếp tục cắn lên cái thi thể kia nữa.
Nếu là lại rớt ra một cái răng nữa, như vậy có hối cũng không kịp.
Đầu lưỡi thô ráp liếm trên vết thương, một cỗ máu tanh chảy thẳng vào miệng.
Đột nhiên động tác của Hồng Lang Vương ngưng lại. Sau đó nó chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt không chút nào che giấu vẻ sợ hãi. Giờ phút này, nó rốt cuộc đã thấy được điểm không đúng.
Máu, gã trước mặt, cho dù là đầu hay thân thể bị chia tách nhưng từ đầu đến cuối gã cũng không mất một giọt máu nào.
Giống như trong cơ thể gã cũng không có một giọt máu tươi nào cả.
Phát hiện này khiến thân thể Hồng Lang Vương như trong hầm băng.
Làm vương giả một đời Lang tộc, ngay cả khi đói mặt với đám vương giả Hổ, Hùng, Sư, Báo, nó cũng chưa từng sợ hãi như vậy. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Từ khi sinh ra tới lúc quật khởi, nó vốn đã kiêu ngạo. Qua ngàn năm, nó càng có thêm sự tự tin lớn lao khi đối mặt với bất cứ địch nhân nào.
Nhưng giờ phút này, nó sợ hãi, một loại sợ hãi không thể gọi tên.
Cho dù là linh thú cường đại tới đâu cũng chỉ là thú vật, trí tuệ mặc dù không kém hơn loài người, nhưng đối mặt với điều không biết, đối mặt với sự cường đại hơn, bản năng của chúng lại có thể ngăn cản lý trí.
Thi thể trên mặt đất lại khẽ run lên. Cử động này không lớn, chỉ giống như cơn gió thổi qua.
Nhưng Hồng Lang Vương biết rõ, đây tuyệt đối không phải là lực lượng của gió tác động tới, mà chính là động lực quỷ dị trong cỗ thi thể kia.
Ánh mắt nó vừa chuyển tức khắc thấy được cái đầu bị nó cắn rụng kia.
Giờ phút này, trái tim của Hồng Lang Vương dường như không thể chịu được áp lực mà đập liên hồi. Bộ lông trên thân thể nó lần thứ ba dựng lên thẳng đứng, hơn nữa sau khi dựng lên không có dấu hiệu xẹp xuống nữa.
Cái đầu kia không biết từ khi nào đã di chuyển lại đây.
Mặt đối mặt, một đôi mắt sáng ngời như bảo thạch một mực quan sát một đôi mắt to mở lớn.
Từ trong ánh mắt này, không biểu lộ chút nhân tính mà giống như bầu trời đêm, yên lặng mà xa xăm.
Đột nhiên, một tiếng tru thê lương truyền tới nơi này. Tiếng tru đó phá vỡ sự yên tĩnh nơi đây đồng thời khiến Hồng Lang Vương bừng tỉnh.
Nó ngẩng đầu, đồng thời tru lên một tiếng dài. Chỉ bất quá, trong tiếng tru này ẩn chứa một sự hoảng sợ cùng một phần vui sướng.
Rốt cuộc cũng thoát rồi, không cần ở cùng một chỗ với gã gia hỏa khủng bố này nữa, đây là điều duy nhất ngàn năm biến dị Hồng Lang Vương cảm nhận vào lúc này.
Ngay sau đó, Hồng Lang Vương xoay đầu, dùng tốc độ xưa nay chưa từng có chạy về phía xa. Tốc độ của nó trong nháy mắt đã đạt tới cực hạn. Dọc theo đường về, ngay cả một cái ngoái đầu lại nhìn nó cũng không có dũng khí thực hiện.
Đương nhiên, chiếc răng nanh cắm trên cái đầu kia, càng không có dũng cảm thu lại nữa...
Sau khi Hồng Lang Vương dùng tốc độ nhanh nhất rời khỏi, ba đoạn thi thể trên mặt đất rốt cuộc bắt đầu nhúc nhích.
Đầu tiên cả ba khối thi thể đều biến thành những vũng kim loại lỏng, sau đó những chất lỏng này như có trí tuệ, cùng tề tụ tại một điểm. ( Dịch tới đây ta đoán tên 108 này tới từ thời đại mà Kẻ hủy diệt xuất hiện)
Tất cả những phát sinh này, bốn bề xung quanh đều hết sức yên tĩnh, ngay cả một tiếng công trùng kêu cũng không có.
Chậm rãi, những chất lỏng tập hợp lại cùng nhau, sau đó giống như một cái cây lớn, vươn cao lên.
Chỉ trong vài lần hô hấp, Bách Linh Bát lại lần nữa hiện ra từ chất lỏng đó.
Thân thể của gã cũng giống như trước kia, không hề có một hạt bụi, ánh mắt gã lóe sáng, chỉ cần nhì qua cũng biết khác hẳn so với con người.
Gã duỗi một tay ra, từ trong bàn tay nhỏ bỗng xuất hiện chiếc răng sắc nhọn.
Hàm răng của Hồng Lang Vương quả thực vô cùng rắn chắc, ngay cả với năng lực của gã, cũng chỉ có thể làm gẫy một chiếc.
Siêu cấp linh thú quả nhiên vô cùng cường đại, chỉ bằng vào sự cứng rắn của thân thể, Bách Linh Bát cũng đã tính ra, lực lượng mà Hồng Lang Vương nắm giữ chỉ sợ cũng không chút nào kém hơn Hạ Nhất Minh.
Ngàn năm biến dị linh thú quả nhiên là vô địch tồn tại đồng cấp.
Vẻ mặt Bách Linh Bát bỗng ngưng trọng, dường như gã lo lắng điều gì.
Sau một lát, gã lầu bầu nói:
- Ta chỉ đám ứng, không tiến lộ cho người khác biết, nhưng đầu lang này không phải nhân loại, bởi thế ta cũng không vi phạm hợp đồng.
- Hành động của nó cho thấy nó cũng có được trí tuệ, mà ta lại không có quyền giết chết sinh vật có trí tuệ trên tinh cầu này, bởi vậy ta cũng không thể giết nó.
- Bất quá, nó muốn giết Hạ Nhất Minh. Mà ta lại cần năng lượng thạch để tiến hóa, nhất định phải đảm bảo Hạ Nhất Minh được an toàn. Trình tự các điều mâu thuẫn lẫn nhau...lấy tiến hóa làm ưu tiên số một, căn cứ vào ưu tiên số một, cho nên cần phải bảo vệ Hạ Nhất Minh.
Khi gã xác định được quyết định cuối cùng, hai chân đã xuất động.
Điệu bộ của gã có lẽ không như Hồng Lang Vương bỏ chạy tứ chi điên cuồng huy động, nhưng nếu nói về tốc độ, gã không chút nào chậm hơn.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.