Buổi trưa, ánh sáng mặt trời làm khô cong những lá cây rụng dưới đất, tiếng ve kêu không dứt, càng làm cảm giác bức bối buổi trưa thêm phần ngột ngạt. Trong xe ngựa rộng rãi, Hạ Nhất Minh ngồi đối diện với Thủy Huyễn Cận đang xem xét bên ngoài. Đầu năm, Hạ Nhất Minh tuân mệnh theo Đại bá đi tới Kim Lâm Viên gia, khi đó thời tiết đang là mùa đông khắc nghiệt, tuyết bay khắp trời, nhưng qua mấy tháng hôm nay thời tiết đã trở lên nóng nực. Thời gian nửa năm, phảng phất như một thoáng qua mà thôi. Hạ Nhất Minh ngoảnh lại nhìn Thủy Huyễn Cận đa ngồi đối diện, vị lão nhân này tự biết tuổi thọ của mình không còn dài nữa, nhưng trên thân thể lão, cảm nhận được không có bất cứ hơi thở sa sút tinh thần nào. Nếu không phải bản thân là tiên thiên cường giả làm Hạ Nhất Minh cảm nhận được điều này, như vậy hắn tuyệt đối không tin vị lão nhân nhìn qua hòa nhã, cởi mở này thân thể lại nhanh chóng suy kiệt đến vậy. Dường như cảm nhận được ánh mắt Hạ Nhất Minh, Thủy Huyễn Cận hai mắt đang dưỡng thần bỗng mở ra, cười nói: - Hạ huynh, ta chính là một lão nhân sắp xuống mồ, cũng không phải là cô nương gì đó như hoa như ngọc, nhìn ta làm gì? Nói xong, vị lão nhân này thậm chí còn nháy hai mắt, trong đôi mắt có vẻ mang chuyện tốt nào đó ra đùa. Hai người bọn họ mặc dù chỉ gặp qua vài lần, thời gian tiếp xúc với nhau còn chưa quá ba ngày, nhưng chẳng biết vì sao bọn họ rất hợp ý nhau. Điều này có lẽ bởi Thủy Huyễn Cận biết tuổi thọ của mình sắp hết, cho nên hết thảy buông lỏng tâm tình. Mà Hạ Nhất Minh trong lòng tuy suy nghĩ rất nhiều, nhưng đối với vị lão nhân này có một điều hắn có thể khẳng định, đó là đối với vị lão nhân này, trong lòng hắn tràn đầy hảo cảm. Giờ phút này, nghe được lão nhân trêu chọc, Hạ Nhất Minh đột nhiên nhớ tới tình cảnh hôm qua tại thư phòng, sắc mặt hắn đỏ bừng lên, nói: - Thủy huynh, làm thế nào mà huynh biết? Trong lòng Hạ Nhất Minh tràn ngập kinh ngạc, lấy tu vi thực lực của mình, vậy mà không phát hiện ra lão nhân này, điều này dường như không có khả năng a. Thủy Huyễn Cận cười lớn một tiếng, đôi tai linh hoạt của lão bỗng to ra. Hai tai dường như vật sống lại, chậm rãi dài ra, cuối cùng to như lần đầu tiên Hạ Nhất Minh gặp gỡ lão. Nếu như người bình thường thấy được tình huống này, khẳng định cảm giác đầu tiên sẽ cho là yêu quái, nếu như để một người từ thế kỷ hai mươi mốt đến đây khẳng định sẽ cho vị lão nhân trước mắt này là một con heo biến hóa mà thành. Nhưng Hạ Nhất Minh biết rõ, vị lão nhân này sở dĩ có thể làm được tình trạng ghê người như thế, bởi vì lão đem môn tiên thiên bí pháp Thuận Phong Nhĩ luyện đến đỉnh phong mà thôi. Cho dù người bình thường có tức giận, vò đầu bứt tai, cái tai cũng sẽ chỉ có thể dài ra một chút mà thôi. Nhưng tiên thiên cường giả càng khoa trương hơn, bọn họ có thể hoàn toàn khống chế được mỗi bộ phận trên thân thể mình. Cũng giống như Hạ Nhất Minh tu luyện Hóa Cốt Thuật, ở cảnh giới hậu thiên tối đa thân thể chỉ có thể dài ra khoảng cách bằng một cái đầu mà thôi, nhưng khi tiến vào tiên thiên cảnh giới, đừng nói là một cái đầu, cho dù khoảng cách dài ra bằng hai cái đầu cũng không có bất cứ vấn đề gì. Thuận Phong Nhĩ là một tiên thiên công pháp, khi tu luyện tới mức đỉnh phong, là đôi tai dài ra một chút cũng không có gì là quá đáng. Nhìn đôi tai phe phẩy, Hạ Nhất Minh trong lòng chợt hiểu, nói: - Thuận Phong Nhĩ. Thủy Huyễn Cận cười ha hả, trong tiếng cười có niềm vui sướng không nói thành lời, nói: - Hạ huynh, Thuận Phong Nhĩ mặc dù trong thực chiến cũng không có mấy tác dụng. Nhưng dù sao nó cũng là một tiên thiên công pháp, nếu ngay cả một động tĩnh nhỏ cũng nghe không rõ, như vậy còn có thể coi là tiên thiên công pháp sao? Hạ Nhất Minh sắc mặt có chút trầm xuống, nói: - Là huynh ở đó giám sát ta? Thủy Huyễn Cận liên tục xua tay, nói: - Ta bất quá trong lúc luyện công, đột nhiên nghe được một chút âm thanh mà thôi, lẽ nào lại đặc biệt giám thị huynh. Ngữ khí của lão vô cùng thản nhiên, trong mắt cũng trong veo, không có chút nào mập mờ. Hạ Nhất Minh khẽ gật đầu, hắn mơ hồ tin tưởng điều lão nhân này nói. Mặc dù không có bất kì bằng chứng nào, chỉ là hắn tin tưởng mà thôi. Bất quá, nhìn đôi tai này Hạ Nhất Minh vô cùng hâm mộ, trong lòng thầm hạ quyết tâm, sau hôm nay trở về, nhất định phải đem công pháp này học thử. Dường như nhìn thấu ý nghĩ của Hạ Nhất Minh, Thủy Huyễn Cận than nhẹ một tiếng, nói: - Hạ huynh, ta biết huynh muốn học tập môn công pháp này. Nhưng môn công pháp này dù sao cũng không phải là Ngũ hành công pháp. Nếu trời sinh thân thể không có thích hợp luyện Phong hệ công pháp, chỉ sợ cho dù là huynh cố gắng thế nào, cuối cùng cũng khó có thể học được tinh túy trong đó a. Hạ Nhất Minh khóe miệng hiện lên một nụ cười khó hiểu, nói: - Ta hiểu điều này, đa tạ Thủy huynh chỉ bảo. Thủy Huyễn Cận lắc đầu, lão dĩ nhiên có thể nhìn ra, Hạ Nhất Minh không thực sự từ bỏ, bất quá để hắn giẫm phải cái đinh này cũng tốt, giáo huấn này mới thực sự nhớ kỹ được. Xe ngựa rốt cuộc cũng dừng lại, bọn họ xuất phát từ Thiệu Minh Cư cuối cùng đã tiến vào trong hoàng cung Thiên La quốc. Xuống xe ngựa, ánh mắt Hạ Nhất Minh khẽ chuyển, trong lòng không khỏi cảm khái. Thiên La quốc mạnh mẽ quả nhiên vượt xa Hỏa Ô quốc. Trước mắt bọn họ, đại điện xây bằng gạch đỏ cao vút, bậc thềm bằng đá chia thành tả hữu hai bên, ở giữa là một phù điêu hình cự long, làm cho người ta cảm thấy một loại cảm giác trang trọng, uy nghiêm. Phía trước xe ngựa, dĩ nhiên là đích thân Thái tử Vu Tiểu Ức đích thân ra nghênh đón. Trước mặt Thủy Huyễn Cận, Vu Tiểu Ức một chút cũng không dám biểu hiện thân phận Thái tử, mà cung kính giống như đệ tử của lão. Thấy lão nhân xuống tới, lập tức tiến lên, nhẹ nhàng đỡ cánh tay lão nhân, động tác vô cùng tự nhiên, hiển nhiên không phải là lần đầu làm chuyện này. Thủy Huyễn Cận nhìn Vu Tiểu Ức khẽ gật đầu, trong ánh mắt tồn tại sự cưng chiều của ông bà với con cháu. Sau khi nhìn thấy ánh mắt này, Hạ Nhất Minh lại nghĩ tới giờ phút này trong Hạ gia trang, Bảo gia đang toàn lực đột phá thập tầng nội kình, không biết lão nhân gia có thuận lợi thành công hay không. Đi theo bậc thang, rất nhanh Long điện đã hiện ra trước mắt. Ngẩng đầu nhìn lên, bốn đầu Thanh Long đang nhe nanh múa vuốt tại bốn góc điện, trên đỉnh điện song long tranh châu, ánh mắt tham lam nhìn viên minh châu ở giữa, lợi trảo to lớn vươn tới… Giống hệt như phù điêu họa hình song long tranh châu, thậm chí có thể hoán đổi giữa chúng. Hạ Nhất Minh ánh mắt dừng lại trong chốc lát mới thu về. Bên trong đại điện, những cây cột đỏ điêu khắc hình rồng bay, phượng múa trông rất sống động, miêu tả như thật. Bốn bức tường trong đại điện, bích họa màu sắc rực rỡ, làm người khác nhìn qua không ngớt. Trong đại điện, chỗ ngồi dĩ nhiên là sắp xếp theo thứ tự. Mà trong đại sảnh lúc này nhìn qua đã thấy hơn trăm người tới dự tiệc. Hạ Nhất Minh vừa nhìn thoáng qua, lập tức phát hiện trong những người này lại xuất hiện hai người là Đại bá Hạ Thuyên Tín cùng với Hạ Nhất Thiên. Trong lòng Hạ Nhất Minh khẽ động, lấy thân phận bọn họ cũng có thể tới nơi này, quả thật có chút ngoài dự đoán. Phụ tử Hạ Thuyên Tín hai người hướng phía Hạ Nhất Minh khẽ gật đầu thăm hỏi, nhưng vẫn ngồi tại chỗ chưa tiến lên. Hạ Nhất Minh cũng khẽ gật đầu, nhưng ánh mắt hắn không hề dừng lại trên người bọn họ, bởi vì hắn đã thấy được vị trí ngồi của vị tiên thiên cường giả kia trong đại điện. Mỗi một tiên thiên cường giả đều khác biệt, bọn họ đều có được khí chất của riêng mình, giờ phút này tiên thiên cường giả ngồi bên trong đại điện chính là một hán tử vô cùng mạnh mẽ. Hán tử vẫn ngồi yên lặng tại chỗ trong đại điện, nhưng bất luận là ai sau khi tiến vào đại điện đều có thểm cảm nhận được được vị hán tử ấy. Trên người hán tử mặc một bộ áo bào đỏ thẫm hiếm thấy, giống như một ngọn lửa, tỏa ra ánh sáng và nhiệt lượng vô tận, giờ khắc nào cũng làm mọi người chú ý. Đem khí thế bản thân trắng trợn không coi người khác ra gì như thế, lần đầu tiên Hạ Nhất Minh gặp được. Bất quá, sau khi cảm ứng được khí thế này, Hạ Nhất Minh không thể không thừa nhận, người này đích thực là có tư cách cuồng ngạo. Bởi vì từ cơ thể hán truyền ra một hơi thở cường đại, tuyệt đối là bình sinh ít gặp. Cho dù là Hạ Nhất Minh đã từng gặp qua ba vị tiên thiên cường giả, đều cảm thấy họ không thể sánh bằng. Mặc dù diện mạo người này chỉ trung tuổi, nhưng Hạ Nhất Minh đã sớm được Tiết Liệt nói qua, tuổi tác người này thật sự đã hơn một trăm tuổi rồi. Chỉ là đối với tiên thiên cường giả mà nói, tuổi này cũng không được tình là là lớn, nếu không có bất trắc gì xảy ra như vậy tuổi thọ của hắn ít nhất cũng còn gần một trăm năm nữa. Thủy Huyễn Cận cùng Hạ Nhất Minh đồng thời tiến vào đại điện, tại thời khắc họ tiến vào, người kia hai mắt lập tức mở ra. Đôi mắt hắn sáng lên, tiên thiên chân khí cường đại tràn ngập hai mắt, ánh mắt sắc bén như đao phong nhìn lại phía họ. Đang dìu lão nhân Vu Tiểu Ức vô tình đưa mắt nhìn, chạm phải ánh mắt kia, nhất thời cảm nhận hai mắt đau đớn, khó chịu giống như bị kim đâm. Trong lòng Vu Tiểu Ức thầm kêu không tốt, biết đây là cấp bậc tiên thiên cường giả đọ sức, mà hắn bất quá chỉ là xui xẻo bị quấn vào thôi. Mặc dù lập tức nhắm hai mắt lại, nhưng loại cảm giác khó chịu này không hề mất đi, hai hàng nước mắt lập tức lăn dài trên khuôn mặt anh tuấn. Hạ Nhất Minh sắc mặt hơi trầm xuống, hắn từng bước tiến lên phía trước, chắn trước người Thủy Huyễn Cận hai tay đưa ra, đột nhiên kết ấn. Mười ngón tay đan vào nhau, dường như trên tay Hạ Nhất Minh có thêm một dòng suối kì lạ, lòng bàn tay khẽ run lên, một đạo chân khí vô hình nháy mắt bắn ra ngoài. Khi Hạ Nhất Minh ứng phó với Lữ Tân Văn, chân khí phát ra quả thật không được vô hình vô tiếng, nhưng sau khi xem qua bản gốc của Phục Địa Ấn cùng Vân Vũ Ấn, đối với ấn pháp của mình hắn có chút cái tiến rất nhỏ. Đối với Tàng Châm Ấn uy lực phát ra không chỉ mạnh mẽ thêm ba phần và còn thêm phần khó phát giác cùng tránh né. Thành Phó sắc mặt khẽ biến, lão vừa rồi mới thử dò xét, vẫn chưa thực sự ra tay. Chính bởi vì thế, lão nghĩ không ra, đối phương vậy mà không nói một lời lập tức động võ, đây quả thật là không có phong độ của tiên thiên cường giả. Thành Phó hừ lạnh một tiếng, duỗi tay vung lên, trang phục trên người lão rất rộng, đặc biệt là đôi ống tay áo lại càng to lớn. Giờ phút này, ống tay áo vung lên, nhất thời như một đại dương màu đỏ, đón nhận châm chân khí của Hạ Nhất Minh. Một đạo âm thanh trong trẻo vang lên trong đại điện, phảng phất như tiếng vàng đá giao nhau, thanh thúy vui tai. Hạ Nhất Minh hai mắt nhướng lên, sau đó nghe được giọng nói của Thủy Huyễn Cận đằng sau vang lên: - Từ lâu đã nghe Thành huynh có một bộ trường sam, lấy hỏa tơ từ trong hỏa sơn cùng cương tơ kết hợp mà thành, mặc dù không phải là bảo khí nhưng ngay cả bảo khí cũng khó có thể là thương tổn. Hôm nay vừa thấy, quả là danh bất hư truyền. Hạ Nhất Minh trong lòng khẽ động, biết những lời này của Thủy Huyễn Cận là nói cho chính mình nghe. Nếu là tay không cùng Thành Phó giao chiến, nếu không biết tác dụng của trường sam này, khó tránh khỏi nếm phải quả đắng. Thành Phó chậm rãi đứng lên, lão lẳng lặng nhìn Thủy Huyễn Cận, sau một lát mới nói: - Thủy huynh quá khen, chỉ một bộ trường sam nho nhỏ, thật sự là không sánh bằng pháp nhãn của huynh. Thủy Huyễn Cận có chút cười cười, hai tay đặt tại thái dương Vu Tiểu Ức làm vài động tác. Vu Tiểu Ức thở dài một tiếng, mở ra hai mắt, mặc dù hai mắt có chút sưng đỏ, nhưng cũng đã không còn gì đáng lo. Vu Tiểu Ức cúi đầu, nhẹ giọng nói: - Đạ tạ thúc công. Thủy Huyễn Cận cùng Hạ Nhất Minh sau đó tiến đến chỗ ngồi đã sớm chuẩn bị từ trước. Khi ngồi vào vị trí, lúc này lão nhân khẽ cười nói: - Hạ huynh, đa tạ huynh ra tay giúp đỡ. Hạ Nhất Minh cười xấu hổ, nói: - Đây là lão làm mất mặt mũi của ta, không liên quan đến huynh. Thành Phó ngay khi Thủy Huyễn Cận tiến vào đại điện, lập tức không kiêng kị khiêu khích, đây rõ ràng là muốn bức bách Thủy Huyễn Cận ra tay. Hạ Nhất Minh biết được tình huống thân thể của Thủy Huyễn Cận không thích hợp giao thủ cùng đối phương, cho nên hắn lập tức ra tay trước một bước, nhưng suy nghĩ này sao có thể dấu được lão bất tử Thủy Huyễn Cận. Hai người nhìn nhau, trong lòng đều hiểu rõ, một già một trẻ có cảm giác hận vì gặp nhau quá muộn. Đặc biệt Hạ Nhất Minh một khi nghĩ tới đối phương không còn sống được bao lâu nữa, trong lòng không khỏi có chút ảm đạm. Có những người bất quá chỉ gặp nhau một lần thì giống như tri kỷ, nói chuyện hết sức hợp ý, nhưng cũng có người cho dù là ngày ngày gặp lại cũng chỉ như người lạ. Cảm tình của người với người, trên thế gian này tuyệt đối khó nắm bắt càng không thể nói đến đạo lý. Thậm chí ngay cả bản thân Hạ Nhất Minh cũng có chút khó hiểu, thật không nghĩ ra chính mình sẽ có lúc làm ra chuyện như vậy. Chỉ là nếu mọi việc cứ nhìn kết quả mới làm, sống như vậy không khỏi có chút vô vị. Ngồi bên cạnh Thành Phó là hai nam nữ gương mặt khôi ngô tuấn tú, tuổi tác bọn họ trên dưới hai mươi, nhìn qua cũng có vài nét giống nhau. Nhưng trên người lại mang vẻ ung dung, quý phái làm người khác không dám đến gần quan sát. Lúc ánh mắt Hạ Nhất Minh dừng lại trên hai người, bọn họ đồng thời tại chỗ khom người hành lễ. Thân phận hai người này mặc dù cao quý, nhưng trước mặt tiên thiên cường giả, bọn họ không muốn thất lễ, càng không muốn vì một chút chuyện nhỏ nhặt không đáng mà chọc giận một vị tiên thiên cường giả. Một tiếng chuông trong trẻo vang lên, sau đó một vị lão giả thân mặc long bào theo sau sự bảo vệ của mấy người từ sau đại điện đi đến. Khi lão xuất hiện trong đại điện, trừ bỏ ba vị tiên thiên cường giả ra, tất cả mọi người trong đại điện đồng thời đứng dậy, kể cả hai người nam nữ trẻ tuổi kia cũng không ngoại lệ. Chỉ là những người khác quỳ xuống hành lễ thì họ bất đồng, chỉ khom lưng hành lễ mà thôi. Vị lão nhân này cũng không lập tức ngồi vào chỗ của mình, mà đầu tiên đi tới trước mặt Thủy Huyễn Cận, áy náy nói: - Thúc công, mấy vị này chính là Thành Phó đại sư cùng với Tam hoàng tử điện hạ và Ngũ công chúa tới từ Khai Vanh quốc. Bọn họ cho dù thế nào cũng muốn gặp mặt người. Cho nên không còn cách nào khác là phải làm phiền đại giá của người. Xin thúc công thứ lỗi. Thủy Huyễn Cận mỉm cười, nói: - Bệ hạ, có thể nhìn thấy Khai Vanh quốc hoàng thất cùng Hộ quốc đại sư, cũng là vinh hạnh của ta, ngài suy nghĩ quá nhiều rồi. Hạ Nhất Minh dĩ nhiên là biết, vị này chính là đương đại quốc chủ của Thiên La quốc Vu Thụy Bồi. Chỉ là không nghĩ tới, lấy thân phận của bệ hạ lại có thể tôn kính Thủy Huyễn Cận như thế. Bất quá nghĩ lại, Hạ Nhất Minh nhất thời hiểu rõ, nửa đời trước Thủy Huyễn Cận cùng với vị quốc vương đã qua đời có quan hệ, nửa đời sau lại chứng kiến quốc vương hiện tại trưởng thành. Loại quan hệ này có thể nói hơn xa loại quan hệ giữa quốc vương và Hộ quốc đại sư có thể so sánh. Vu Thụy Bồi gặp qua Thủy Huyễn Cận, sau đó ánh mắt dừng lại trên người Hạ Nhất Minh, tâm tình phơi phới nở nụ cười, nói: - Hạ đại sư, có thể thỉnh đại giá của ngài tới, thật sự là chuyện may mắn của nước ta a. Hạ Nhất Minh hơi khom lưng, nói: - Bệ hạ, ngài quá khen rồi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn Đối mặt với người đứng đầu một nước, Hạ Nhất Minh không thể giống như Thủy Huyễn Cận hoàn toàn thản nhiên cùng kiêu ngạo. Dù sao người ta cũng hơn hai trăm tuổi, cùng Hạ Nhất Minh mười sáu tuổi ở nơi này so sánh quả thật là thua kém nhiều lắm. Vu Thụy Bồi cũng không quấy rầy Hạ Nhất Minh lâu, sau đó lão hướng ba vị khách quý tới từ Khai Vanh quốc ân cần thăm hỏi. Tiếp theo hạ lệnh dâng rượu cùng đồ ăn, đồng thời còn cho ca múa trợ hứng. Sau một lát, không khí trong điện trở lên vô cùng náo nhiệt. Thời điểm này, có thể có mặt trong đại điện đều là những nhân vật tên tuổi trong Thiên La quốc, bọn họ chính là đại biểu cho đỉnh cấp của quốc gia. Lấy thân phận Hạ Nhất Minh, vốn cần phải ngồi một mình trong bữa tiệc, thế nhưng hắn cố ý ngồi nói chuyện cùng Thủy Huyễn Cận căn bản là không có người nào có gan dị nghị. Ngồi tại chỗ của mình, Hạ Nhất Minh thường xuyên có thể cảm nhận ánh mắt nóng rực hướng về phía bọn họ nhìn đến. Ánh mắt kia thực chất như muốn nhìn thấu bọn họ. Nhưng kỳ quái là trong ánh mắt không kiêng nể đó không có cảm giác khiêu khích mà chỉ làm hắn cảm thấy vô cùng phiền não mà thôi. Chân mày có chút nhăn lại, Hạ Nhất Minh nhẹ giọng nói: - Thủy huynh, Thành Phó kia rốt cuộc muốn làm gì vậy? Thủy Huyễn Cận thản nhiên nói: - Hắn muốn nhìn lão phu, xem có đúng như tin đồn là đại nạn sắp buông xuống không. Hạ Nhất Minh ngẩn người, nói: - Chẳng lẽ lão nhìn không ra? Thủy Huyễn Cận bật cười, nói: - Đương nhiên không có nhìn ra. Trừ khi thật sự động thủ đánh một trận, bằng không lão phu ngồi yên ổn tại đây, có ai dám khinh thị. Hạ Nhất Minh mấp máp môi, muốn nói lại thôi. Thủy Huyễn Cận mỉm cười, nói: - Bất quá, kể ra cũng kỳ lạ, lúc cùng Hạ huynh gặp gỡ, ta lại có cảm giác, Hạ huynh đã nhìn ra cơ thể ta đã không còn khỏe, chẳng lẽ Hạ huynh tu luyện công pháp kỳ dị nào sao? Hạ Nhất Minh liên tục cười khổ, nói: - Thủy huynh, thực không dám dấu diếm, ta cũng không có tu luyện công pháp kỳ dị nào, nhưng lại có thể cảm nhận được sinh lực trên người huynh dần biến mất, cho nên lúc đó mới lộ ra vẻ mặt như vậy. Thủy Huyễn Cận trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, lắc đầu thở dài nói: - Thì ra là thiên phú dị năng, thật sự là làm người khác hâm mộ. Hạ Nhất Minh trong lòng lại biết rõ rằng, loại cảm giác này khẳng định là có liên quan đến kỳ ngộ dưới đáy hồ ngày đó. Bỗng nhiên, âm thanh than nhẹ của Thủy Huyễn Cận truyền vào tai: - Thành Phó hôm nay chưa thể nhìn thấu thực hư thân thể ta, chỉ sợ ngày sau còn nhiều phiến phức, thật sự là làm người ta đau đầu a. Hạ Nhất Minh nhìn bộ dạng sầu khổ của lão, trong lòng đột nhiên tâm tình trở lên mãnh liệt, muốn đem lời mời làm Hộ quốc đại sư chấp nhận. Nhưng vừa đến miệng, rốt cuộc khống chế được, chỉ là trong lòng lại có thêm chút cảm khái không muốn ai biết mà thôi.