Danh tiếng của ma thạch, Richard từng nghe qua từ miệng những quý tộc trên phi thuyền, nhưng đây là lần đầu tiên hắn tận mắt chứng kiến vật thật.
Viên ma thạch chỉ lớn bằng đầu ngón tay cái, toàn thân đen tuyền, hình dạng là một khối lăng trụ. Dưới ánh nắng, nó trông chẳng khác nào một viên bảo thạch đen tuyền.
Richard dùng tinh thần lực cảm nhận ma thạch, phát hiện ra bên trong nó chứa lượng ma lực còn vượt xa cả khả năng chứa đựng của ma lực tuần hoàn trong cơ thể mình. Hơn nữa, việc hấp thụ ma lực từ viên thạch này gần như chẳng tốn chút sức lực nào.
Điều này đối với Richard quả là một tin mừng lớn.
Ma lực tuần hoàn của Pháp sư học đồ có giới hạn trong việc lưu trữ ma lực. Một khi ma lực trong cơ thể đã cạn, ngay cả pháp sư cũng phải hấp thụ lại từ môi trường để hồi phục.
Nhưng hiệu suất hấp thụ ma lực từ tự nhiên để phục hồi lại ma lực tuần hoàn là rất thấp. Trên phi thuyền, Richard phải mất tận hai ngày mới hồi phục được một nửa ma lực đã tiêu hao. Giờ đây, với viên ma thạch này, thời gian hồi phục của hắn có thể rút ngắn từ hai ngày xuống chỉ còn... hai phút!
“Chẳng trách ở vùng đất Kim Tước Hoa, một viên ma thạch có thể được thổi giá lên tới mười vạn kim tệ. Nếu sở hữu hai viên như thế, chỉ cần là Pháp sư học đồ thôi cũng có thể ‘xưng bá’ trong kỳ thi này.” Richard vừa cầm ma thạch vừa thầm cảm thán.
“Nghĩ kỹ mà xem, nếu pháp sư không có thủ đoạn gì đặc biệt, thì chiến đấu giữa các pháp sư e rằng cũng sẽ trở thành cuộc so bì về tài sản cá nhân mà thôi.”
Nghĩ đến đây, ánh mắt của Richard khi nhìn vào viên ma thạch càng thêm nóng bỏng.
Ma thạch không chỉ là tài sản, mà còn là một phần sức mạnh của pháp sư.
Cất viên ma thạch vào túi, Richard tiếp tục hành trình.
Lần này, Richard quyết định thử nghiệm. Một tia sáng lóe lên từ người hắn, báo hiệu một ma pháp đã được kích hoạt.
Ma pháp vòng 0: Thuật nhẹ thân.
Với ma thạch làm nguồn bổ sung ma lực dự trữ, Richard không còn keo kiệt trong việc sử dụng pháp thuật.
Hiệu quả của thuật nhẹ thân nhanh chóng phát huy. Richard cảm nhận rõ cơ thể mình trở nên nhẹ nhàng hơn hẳn. Khi bước đi, từng bước chân nhẹ bẫng, cả chiếc túi bên hông cũng dường như chẳng còn trọng lượng.
Thuật nhẹ thân kéo dài trong nửa giờ, và chỉ trong khoảng thời gian đó, Richard đã đi được quãng đường gần gấp đôi so với lúc không dùng pháp thuật.
Nếu cứ tiếp tục thế này, Richard chỉ mất khoảng ba ngày để đến được điểm sáng.
---
Khi đang mải miết chạy, một âm thanh xé gió bỗng vang lên từ trong rừng.
“Vút!”
Richard theo bản năng cúi người xuống, chỉ thấy một thanh băng nhọn bay vọt ra từ giữa những tán cây, sượt qua đầu cậu mà lao đi.
“Nguy hiểm thật!”
Nhìn thanh băng nhọn găm thẳng vào thân cây, để lại một lỗ thủng to tướng, Richard cảm thấy một cơn ớn lạnh lướt qua sống lưng. Chỉ cần cúi chậm một giây thôi, hộp sọ của hắn chắc chắn sẽ bị xé toạc.
“Không thể bất cẩn nữa. Đi đường quan trọng, nhưng không thể đặt mục tiêu lên trên sự an toàn.” Richard tự nhắc nhở bản thân, sau đó giơ tay, phóng ra một quả đạn ma lực về phía nơi xuất phát của thanh băng nhọn.
Có kẻ muốn ra tay với mình, Richard đương nhiên phải đáp trả.
Một tia sáng xanh bay ra, nhưng Richard không buồn xem kết quả, ngay lập tức niệm một thuật nhẹ thân khác lên bản thân, hạ thấp người, lao nhanh theo một lộ tuyến hình chữ Z về phía kẻ vừa t·ấn c·ông.
“Vút!”
Một thanh băng nhọn khác bay tới, nhưng lần này lại hoàn toàn chệch hướng.
“Xem ra kẻ này đã hoảng rồi.” Richard thầm nghĩ, “Muốn á·m s·át mà không thể kết liễu chỉ trong một đòn, đối mặt với sự phản kháng thì lập tức loạn tay loạn chân.”
“Loại người này cũng đòi g·iết ta sao?”
Richard nhếch miệng cười lạnh, cuối cùng cũng thấy bóng dáng kẻ đánh lén hiện ra trước mắt.
Người đó là một cô gái quý tộc có dáng người nhỏ nhắn, mặc bộ đồ lộng lẫy, dung mạo thanh tú.
Nhưng giờ phút này, khuôn mặt cô ta đầy vẻ hoảng sợ. Bàn tay đeo nhẫn không ngừng run rẩy, cố gắng niệm chú để phóng ra thêm một thanh băng nhọn, mong kết liễu Richard.
“Đừng đến đây! Đừng đến đây! Ngươi đừng đến đây!”
Thấy Richard ngày càng áp sát mình, cô gái hoảng loạn, nhắm chặt mắt lại, hét lớn, rồi phóng ra một thanh băng nhọn khác.
Nhưng thần linh không hề thương xót cô. thanh băng nhọn này vẫn bay chệch mục tiêu như hai lần trước, hoàn toàn không đe dọa được Richard.
“Kết thúc rồi.”
Richard đứng cách cô gái không xa, gương mặt lạnh lùng, giơ tay lên, một tia sáng xanh lóe lên ở đầu ngón tay.
Hắn không hề có ý niệm thương hương tiếc ngọc.
"Bùm!"
Máu đỏ bắn tung tóe.
Richard lạnh lùng tiến lại gần t·hi t·hể của cô gái. Bên cạnh xác là hai chiếc túi vải, xem ra trước đó đã có kẻ xui xẻo bị cô ta đánh lén.
Richard gỡ chiếc nhẫn trên ngón tay cô gái xuống. Chiếc nhẫn được làm từ kim loại màu xám, với một ổ đỡ kim loại để đặt ma thạch, trông vô cùng cổ xưa.
“Xem ra đây chính là thứ mà quý tộc gọi là pháp cụ, và cũng là lý do mấu trốt để Liên minh của Kevin được thành lập.”
Một ý nghĩ lóe lên trong đầu Richard. Hắn định dùng Lò Luyện Kỳ Tích để tinh luyện chiếc nhẫn, xem liệu có thể thu được phương pháp chế tạo nó không. Nhưng Lò Luyện Kỳ Tích lại hoàn toàn không phản ứng, dường như chất lượng của chiếc nhẫn quá thấp, không đáng để lò bận tâm.
Sau khi gỡ chiếc nhẫn, Richard tiếp tục lục soát trên người cô gái.
Cuối cùng, hắn tìm thấy ba viên ma thạch và một con dao găm pháp thuật. Nhưng cũng giống như chiếc nhẫn, Lò Luyện Kỳ Tích không mảy may phản ứng với con dao.
“Quý tộc đúng là lắm của! Nếu quý tộc nào cũng ngu ngốc thế này, ta thật muốn đi săn hết bọn chúng.”
Richard cầm lấy con dao găm. Trên cán dao cũng có một rãnh lõm để đặt ma thạch. Khi cậu gắn ma thạch vào, thân dao vốn bình thường bỗng hiện lên một hàng ký tự ma pháp.
Richard thử vung dao vài lần. Chỉ với một cú chém nhẹ, thân dao dễ dàng cắm sâu vào thân cây cổ thụ bên cạnh. Cây này ít nhất cũng đã sống hơn trăm năm.
“Quả là một con dao sắc bén!”
Richard kinh ngạc thốt lên. Trong đầu lập tức nhớ lại Phong Nha Kiếm Pháp mà hắn học được từ thanh kiếm của đời đầu Hessen Nam Tước.
Dù giờ đây đã là Pháp sư học đồ nhưng nếu bị kẻ thù áp sát, hắn sẽ lại trở về với hình ảnh một đứa con nhà nông yếu ớt.
Con dao găm này tuy không đủ dài, nhưng cũng đủ để Richard vận dụng được ba phần tinh túy của Phong Nha Kiếm Pháp.
Với ba phần kiếm pháp kết hợp cùng một con dao sắc như chém sắt cắt bùn, cậu không chỉ khắc phục điểm yếu khi giao chiến cận chiến mà còn tăng thêm một bậc sức mạnh cho mình.
Kiềm chế ý định bật cười sảng khoái, Richard tháo viên ma thạch khỏi cán dao.
Thép tốt phải dùng để rèn lưỡi dao, ma thạch của cậu chưa đủ dư dả để phung phí bừa bãi.
Cất ma thạch vào túi, Richard đeo chiếc nhẫn băng chùy vào tay, cắm dao găm pháp thuật vào thắt lưng, rồi tiếp tục lên đường.
Những thứ khác trên t·hi t·hể cô gái không có ích gì cho hắn, mang theo chỉ tổ nặng nề, nên Richard để lại tất cả, coi như chờ người có duyên.
---
Rút kinh nghiệm từ lần trước, lần này Richard không còn liều lĩnh đi đường nữa. Trong rừng, cậu luôn cảnh giác quan sát bốn phương tám hướng.
Dù cách này làm chậm tốc độ di chuyển đi rất nhiều, nhưng đổi lại là sự an toàn.
Cứ như thế, Richard đã vượt qua ngày đầu tiên của kỳ thi.
---
Khi màn đêm buông xuống, tiếng côn trùng râm ran khắp cánh rừng. Richard tụ tập một đống lá khô dưới một gốc cây lớn để làm chỗ nghỉ tạm đêm nay.
Dù nhiệt độ trong khu rừng nguyên sinh không cao, nhưng vẫn ấm hơn nhiều so với cái lạnh giá buốt ở lãnh địa Hessen vào những ngày đông. Ngay cả vào ban đêm, Richard cũng chỉ cảm thấy hơi lạnh, chứ không đến mức rét run cầm cập.
Mở một chai dược tễ dinh dưỡng, Richard nhấp một ngụm.
Hương vị của loại dược tễ này thật kỳ lạ, như sự kết hợp giữa giấm chua loãng, nước ép cỏ xanh, rồi để lên men kín trong một tháng.
Dù vị tệ hại, nhưng hiệu quả thì không thể chê vào đâu được.
Một ống dược tễ đi vào bụng, Richard lập tức cảm thấy ấm áp từ dạ dày. Cơn đói cồn cào trong ruột cũng biến mất hoàn toàn.
Uống xong, Richard nằm dưới gốc cây. Sự mệt mỏi ban ngày như thủy triều ập tới.
Thế nhưng, hắn không ngủ mà chọn minh tường.
Trên phi thuyền, Richard đã phát hiện ra rằng phương pháp minh tường có thể xua tan sự mệt mỏi tinh thần. Hai giờ minh tường thậm chí còn hiệu quả hơn cả ngủ tám tiếng. Trong khu rừng nguyên sinh đầy rẫy nguy hiểm này, việc duy trì trạng thái tỉnh táo càng lâu càng có lợi.
Hơn nữa, bản thân minh tường còn giúp gia tăng tinh thần lực, đúng là một mũi tên trúng hai đích.
Thế nhưng, ngay khi hắn bước vào trạng thái minh tường, một tiếng thú rống quái dị bỗng vang vọng khắp cánh rừng.