Võ Luyện Đỉnh Phong

Chương 70: Một chọi năm



Mộng Vô Nhai nói như sắp khóc, dường như là từ cảm xúc mà ra. Tất nhiên Hạ Ngưng Thường có thể cảm nhận được sự bi thương trong lời nói của lão.

Chẳng lẽ sư phụ đã trải qua chuyện như vậy? Hạ Ngưng Thường đang định cất tiếng hỏi thì đã không thấy sư phụ đâu.

Trong lúc đó, ở chợ Hắc Phong, trước căn nhà gỗ của đệ tử trấn thủ Lăng Tiêu Các có một thanh niên người dầm dề mồ hôi chạy tới, đứng trước cánh cửa gỗ gõ nhẹ, thanh âm đã bình phục lại hơi thở, nhẹ nhàng gọi:

- Tô sư tỷ!

- Chuyện gì?

Một giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng vọng ra. Tiếng nói dễ nghe, nhưng lại mang theo cả sự lạnh lẽo như cách xa vạn dặm.

Mồ hôi trên người thanh niên kia suýt đóng thành băng, rùng mình một cái nói:

- Tô Mộc thiếu gia bị đánh ngất xỉu, đám thuộc hạ đều bị Chấp Pháp Đường bắt đi, giam cả vào sâm ngục rồi.

Vừa dứt lời, cánh cửa gỗ bỗng mở toang, Tô Nhan một thân bạch y xuất hiện trước mặt người kia.

Người đó lập tức lùi lại hai bước, cúi đầu xuống, không dám nhìn thẳng vào dung nhan tuyệt mỹ, không chút tỳ vết đến của Tô Nhan.

- Nói rõ ràng, sao lại như thế?

Tô Nhan thản nhiên hỏi nhưng cả căn nhà gỗ tỏa ra từng đợt hàn khí lạnh lẽo mà mắt thường cũng có thể nhìn thấy được. Trên mặt đất cũng vang lên tiếng tách tách. Đó là tiếng động của sự đóng băng.

Người thanh niên vội vàng kể tóm tắt từ đầu đến cuối sự việc. Nói xong một hồi lâu mà vẫn không thấy phía đối diện có động tĩnh gì nên y không kìm nổi, hạ giọng:

- Tô sư tỷ?

Hô lên một tiếng mà vẫn không thấy phản ứng, y đánh bạo lặng lẽ ngẩng đầu lên nhìn. Trước mặt làm gì còn thân ảnh của Tô Nhan, nàng đã sớm rời đi từ lúc nào rồi.

- Ôi mẹ ơi!

Tên đệ tử Lăng Tiêu Các này sợ hãi, toàn thân rã rời, ngồi thụp xuống đất.

Vị Tô sư tỷ này quá lạnh lùng rồi! Sau này ai mà cưới nàng, trời có nóng đến mấy thì vẫn phải quấn chăn bông để sống. Tuy nhiên người thanh khiết cao quý như Tô sư tỷ này, e là trên thế gian không có nam nhân nào có thể xứng với nàng?

Chẳng ai ngờ rằng, chỉ một lần so tài giữa các đệ tử tiểu bối của Lăng Tiêu Các lại đến mức phong khởi vân dũng, quần hùng xuất động.

Trong sâm ngục của Lăng Tiêu Các, Dương Khai và đám người của Lý Vân Thiên vẫn bị giam giữ, đã bị bắt hơn một canh giờ rồi, bên goài vẫn không có động tĩnh gì.

Đám người của Lý Vân Thiên có chút lo lắng, không biết vì sao đến giờ Tô Mộc vẫn chưa có động tĩnh gì. Tuy nhiên nghĩ lại thì lúc đó Tô Mộc đã bị đánh đến hôn mê bất tỉnh, không biết đến giờ đã tỉnh lại hay chưa. Nếu y chưa tỉnh thì đương nhiên là không có cách gì để cứu viện.

Trong lúc đang lo lắng thì cánh cửa sâm ngục đột nhiên mở ra. Cùng với tiếng bước chân vang lên, một đệ tử Chấp Pháp Đường đi tới chỗ nhốt đám người Dương Khai, mở khóa cửa quát:

- Ai là Dương Khai?

Dương Khai đáp:

- Ta!

- Đi theo ta!

Tên đệ tử Chấp Pháp Đường hống hách ra lệnh:

- Có người muốn gặp ngươi!

Sắc mặt Dương Khai trầm xuống, cười lạnh lùng, bước ra ngoài mà không chút sợ hãi.

- Dương sư huynh, đừng ra, đợi Tô thiếu đến cứu chúng ta.

Lý Vân Thiên sợ hãi kéo Dương Khai lại.

- Bỏ tay ra!

Tên đệ tử Chấp Pháp Đường giận giữ quát lên,

- Ai dám cản trở chính là chống lại Chấp Pháp Đường, hậu quả thế nào, các ngươi tự rõ.

Dương Khai nói với Lý Vân Thiên:

- Ta đi xem thế nào, không cần phải lo!

Lý Vân Thiên bất đắc dĩ buông tay ra, trầm giọng dặn dò:

- Dương sư huynh phải hết sức cẩn thận.

- Hừ!

Tên đệ tử Chấp Pháp Đường cười lạnh một tiếng:

- Thật không biết lượng sức mình.

Ra khỏi nhà lao, tên đệ tử Chấp Pháp đường lại khóa cửa kỹ càng rồi mới dẫn Dương Khai ra ngoài.

Không lâu sau, đến trước một căn phòng, tên đó đẩy cửa ra, cười kỳ quái, nói:

- Mời vào!

Dương Khai nhìn y, cũng cười lạnh lùng rồi bước vào.

Tên đệ tử Chấp Pháp Đường theo sát phía sau rồi đóng cửa lại.

Trong khoảnh khắc lúc cửa phòng bị khóa, Dương Khai quay phắt người lại, một chưởng khắc vào ngực tên đệ tử Chấp Pháp Đường dẫn mình vào. Dương nguyên khí cực nóng trút vào người, tên này lập tức gào lên thảm thiết, rồi bị đẩy đập vào tường.

Y không hề nghĩ Dương Khai dám ra tay với mình, lúc này lại nếm mùi thực sự, suýt nữa thì không kịp thở.

- Đồ chó to gan!

Tiếng người gầm lên từ trong phòng, lập tức, ba bốn thân ảnh nhất tề vũ động, xông về phía Dương Khai.

Dương Khai chỉ kịp đỡ được công kích của một tên, sau đó bị nện nằm sõng soài trên mặt đất và tiếp theo là một trận thượng cẳng chân hạ cẳng tay lên người.

Trong lúc hỗn loạn, Dương Khai gào lên giận giữ, khóe miệng tràn máu tươi. Mùi tanh máu làm Dương Khai phấn khích, máu trong người sôi lên, Chân Dương nguyên khí trong lúc này chảy rần rật trong tĩnh mạch với một tốc độ cơ hồ như không thể tưởng tượng được. Nhiệt ý nóng bỏng trong xương cốt thẩm thấu ra, truyền đi khắp cơ thể làm da thịt Dương Khai đỏ rực lên.

Lúc này năng lượng truyền đến từ xương cốt mạnh hơn nhiều so với mấy lần trước.

A!!!!

Dương Khai đang bị vây quanh ra chưởng Ô Long giảo trụ, động tác phóng đãng xông lên, thân trong không trung, hai chân đá vào đầu hai tên đệ tử Chấp Pháp Đường. Hai tên này hét lên sợ hãi, lảo đảo lùi lại phía sau.

Không chờ Dương Khai chạm đất, một tên trong góc liền xông ra, một tay nhắm chuẩn xác mắt cá chân đá ra của hắn mà chụp lấy rồi ném mạnh như ném một bao bố bị rách. Dương Khai bị ném vào tường, gào lên một tiếng, ngũ tạng sôi trào.

Giãy dụa đứng dậy, Dương Khai lau máu ở khóe miệng, nhìn ánh đèn lờ mờ trong phòng, lúc này mới dò xét tình hình trong căn phòng sạch sẽ.

Đây là một căn mật thất được đóng kín, trong phòng có năm đệ tử Chấp Pháp Đường. Căn cứ vào dao động của nguyên khí truyền tới lúc giao thủ vừa rồi, Dương Khai đoán thực lực của chúng đều khoảng Khai Nguyên cảnh bát tầng, cửu tầng gì đó. Còn tên ném mình ra, nguyên khí cuồn cuộn, rõ ràng là dấu hiệu đã tiến vào Khí Động cảnh rồi.

Một chọi năm! Hơn nữa khoảng cách về cảnh giới khá lớn. Cuộc chiến này nhất định là không có cửa thắng.

Nhưng Dương Khai đang cười, trong cái nghịch cảnh này, ý chí chiến đấu trong lòng hắn đang bừng lên mãnh liệt.

- Lại dám chủ động ra tay đả thương người khác!

Tên đệ tử Khí Động cảnh của Chấp Pháp Đường đó lạnh lùng quát:

- Gan không nhỏ!

Bốn tên còn lại đứng sau y, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Dương Khai.

Bọn chúng được lệnh của Tào Chính Văn, phải giáo huấn Dương Khai một trận ra hồn, chỉ cần không chết là được. Chúng không nghĩ vừa vào phòng, Dương Khai lại chủ động xuất kích, khiến chúng không kịp trở tay, thật mất hết cả thể diện.

- Ha ha!

Dương Khai dựa lưng vào tường, đầu hơi cúi xuống, đôi mắt hằn máu nhìn một lượt năm tên, cười lạnh lùng:

- Các ngươi muốn đánh ta, chẳng lẽ ta không thể phản kháng sao?

Sắc mặt tên đệ tử Khí Động cảnh của Chấp Pháp Đường trầm xuống, cười hiểm ác:

- Ngươi cũng thông minh đấy, đã biết suy nghĩ của bọn ta thì đừng có phản kháng nữa. Ngoan ngoãn để bọn ta đánh một trận cho Ngụy Trang thiếu gia bớt giận. Nếu ngươi phản kháng, không chừng sẽ không còn tay chân nữa đâu!

- Ngươi có thể thử xem!

Dương Khai nhìn y lạnh lùng.

- Ngu xuẩn! Đánh hắn cho ta!

Ra lệnh một tiếng, năm tên lại hành động. Chiêu thức độc ác, ra tay không chút thủ hạ lưu tình. Với thực lực của chúng, đối phó với Dương Khai thì quá dễ dàng. Bây giờ năm tên cùng tiến lên, muốn dạy bảo Dương Khai một trận thì chẳng có gì khó khăn.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.