Võ Luyện Đỉnh Phong

Chương 127: Gặp nạn



Đột nhiên, hơi thở của năm người đều trở nên dồn dập.

Lam Sơ Điệp nói:

- Xem xung quanh có nguy hiểm hay không trước đã!

Nàng vẫn còn khá bình tĩnh, biết nơi này dị thường, cả một đống của cải bày ngay đây, không chừng còn có cả cạm bẫy.

Năm người vội tản ra, thám thính vùng lân cận, một lát sau tụ tập lại, không có phát hiện gì.

Lam Sơ Điệp vẫn không yên tâm, cảnh giác tung ra mấy chưởng về đống Dương Viêm Thạch và Âm Nguyên Thạch, cũng chẳng có gì bất thường, lúc này nàng mới gật đầu nói:

- Không có nguy hiểm.

Năm người liếc nhìn nhau rồi vội vàng bước đến trước, ra sức vơ vét Dương Viêm Thạch và Âm Nguyên Thạch.

Những người khác đều lấy cả hai, riêng Dương Khai thì chỉ lấy mỗi Dương Viêm Thạch.

Cứ nhặt rồi lại nhặt, Lam Sơ Điệp chợt bật cười như tự giễu, sau đó đứng thẳng lên, tiếc nuối nhìn viên đá trong tay mình rồi thở dài vứt xuống.

- Lam sư tỷ sao thế?

Nhiếp Vịnh nghi hoặc ngẩng đầu lên hỏi.

- Đừng nhặt nữa.

Lam Sơ Điệp điềm đạm: -

- Nếu chúng ta mang theo cả một bao đá đi cùng, không những tiêu hao sức lực, ngộ nhỡ gặp nguy hiểm, e chỉ bị vướng chân, đến lúc đó cũng vẫn phải vứt đi thôi.

Nghe vậy, những người khác mới chợt nhận ra, lúc nãy vừa nhìn thấy đống của cải này họ đã quá phấn khích, quên mất điều này.

Lam Sơ Điệp nhìn mấy người nói tiếp:

- Hơn nữa, chúng ta vừa đến đây đã tìm được cả đống đá này. Nếu tôi đoán không sai, những thứ này hẳn có giá trị thấp nhất ở đây! Nói khác đi, số đá này chỉ là cái lợi nhỏ nhoi, bảo bối thực sự vẫn còn đang đợi phía sau.

- Lam sư tỷ nói đúng.

Nhiếp Vịnh tán đồng. Tả An cũng khẽ gật đầu.

Đỗ Ức Sương ngắm nghía hòn đá trên tay mình, trên mặt lộ rõ vẻ tiếc nuối.

Duy chỉ có Dương Khai vẫn tiếp tục nhặt đá, như chưa nghe thấy lời Lam Sơ Điệp, khiến nàng không khỏi cau mày.

- Hì hì, đợi đến khi gặp nguy hiểm vứt đi cũng chẳng muộn.

Dương Khai vừa nhặt vừa giải thích.

- Tùy đệ.

Lam Sở Điệp cũng chẳng can ngăn, điềm đạm nói: -

- Nhưng bọn ta sẽ không vì đệ mà trì hoãn thời gian đâu, đệ nhặt đủ rồi thì đuổi theo. Đừng có tham lam quá.

- Ừ, mọi người đi trước đi!

Dương Khai gật đầu.

Lam Sơ Điệp cũng không trì hoãn, bước qua khỏi đống đá tiến về phía trước, Tả An lại nhìn Dương Khai đầy khinh bỉ. Còn Nhiếp Viễn thì phỉ nhổ nói:

- Đồ quỷ đói chưa biết đời là gì! Sớm muộn gì ngươi cũng phải vứt đi thôi, lãng phí thời gian lẫn sức lực.

- Tôi chờ huynh cùng đi nhé.

Đỗ Ức Sương tốt bụng ở lại.

- Không cần đâu, ngươi đi trước đi!

Dương Khai vừa nói vừa cởi áo, coi bộ định vét cho bằng hết.

Thấy hắn kiên quyết, Đỗ Ức Sương cũng không cưỡng cầu, gật đầu rồi vội vàng đuổi theo mấy người kia.

Sau khi không còn ai nữa, Dương Khai cũng không giữ kẽ nữa, Chân Dương Quyết bắt đầu vận chuyển điên cuồng., hắnvừa nhanh chóng hấp thu năng lượng trong Dương Viêm Thạch, vừa bỏ đá vào trong áo.

Không bao lâu sau, trong đan điền đã có thêm hai mươi giọt Dương Dịch, trong áo cũng đầy ắp các thứ.

Cũng tạm đủ rồi.

Tuy vẫn còn rất nhiều Dương Viêm Thạch, nhưng Dương Khai cũng không tham lam đến nỗi đòi thu hết, làm người không nên quá tham lam mà. Lam Sơ Điệp nói cũng không sai, có lẽ đống đá này giá trị thấp nhất ở nơi này, đương nhiên không thể vì nó mà lãng phí quá nhiều thời gian.

Qua thời gian một nén nhang sau, Dương Khai cuối cũng cũng bám kịp bốn người kia, trong lúc này, Dương Khai lại hấp thụ thêm được năng lượng từ mấy viên Dương Viêm Thạch.

Gặp lại bọn họ, trừ Đỗ Ức Sương ra, ba người còn lại thì đều nhìn Dương Khai với vẻ mặt khó ưa.

Luận thực lực, Dương Khai thấp nhất trong cả bọn, chưa chạm đến Khí Động cảnh, rõ ràng là một gánh nặng, cũng khó trách bị bọn họ xem thường. Nếu không có thân phận đồng môn, e Lam Sơ Điệp Và Nhiếp Vịnh sẽ không cho Dương Khai đi cùng.

- Xem ra vùng gò đá này rất lớn, chúng ta đi nãy giờ mà vẫn chưa ra khỏi đây.

Lam Sơ Điệp chau mày,

- Chúng ta đi thám thính thêm xem, nếu không ra được thì tìm một nơi nghỉ chân đã.

- Được!

Dọc đường tất cả đều nghe theo sự chỉ đạo của Lam Sơ Điệp, nên giờ cũng không phản bác.

- Một canh giờ rồi, ai lên dẫn đường tiếp theo đây?

Lam Sơ Điệp lướt mắt qua bốn người.

Nơi này rốt cuộc có những hiểm nguy gì thì vẫn chưa biết, nhưng bất luận đó là gì, hoàn cảnh của người dẫn đầu chắc chắn vẫn là xấu nhất. Cho nên nàngmới đề nghị ngay từ đầu, mỗi canh giờ đổi một người.

Nhiếp Vịnh nói:

- Ở đây có cả đệ tử tam phái, Lăng Tiêu các đã cử ra một người rồi thì tiếp theo đến lượt Huyết Chiến bang hoặc Phong Vũ âu đi.

Vừa nói hắn vừa nhìn Tả An và Đỗ Ức Sương.

Tả An nhướn mày, chưa kịp nói gì thì Đỗ Ức Sương đã bước ra, nhỏ nhẹ nói: -

- Để tôi.

Dương Khai khẽ thở dài, nhóm năm người này tuy nói tạm thời gộp lại thành một đội, nhưng trong năm người, e chỉ có Đỗ Ức Sương là lương thiện nhất, không có cơ mưu gì, còn bốn người còn lại kể cả Dương Khai, đều có tính toán riêng.

Đội ngũ này không hề đoàn kết! Nếu gặp chuyện gì quá nguy hiểm, chắc chắn sẽ tan rã ngay tức khắc.

Đi thêm được nửa canh giờ, đằng trước bỗng xuất hiện một mảnh đất trống, từ lúc bước vào đây đến giờ, họ chỉ toàn thấy thạch trụ bao quanh, giờ cuối cùng cũng đi đến được một nơi khác, đương nhiên làvô cùng hưng phấn.

Theo sau Đỗ Ức Sương, bọn họ nhanh chóng tiến đến gần địa điểm mới.

Chẳng mấy chốc, họ đã tiến vào vùng đất trống này. Nơi này tuy vẫn thuộc về gò đá, nhưng chẳng hiểu vì sao vẫn có chút gì đó không giống, hơn nữa trên mảnh đất này, có rất nhiều tượng điêu khắc giống hệt hình người đang đứng sừng sững.

Những bức tượng này cao bằng người thật, có tượng tay không, có tượng thì cầm binh khí, số binh khí đó có đủ kiểu đủ loại, thiên kỳ bách quái.

Đếm sơ qua, có không dưới một trăm bức tượng, và bức nào cũng có tạo hình riêng của bức đó.

Năm người không dám tùy tiện xâm nhập, sau khi Lam Sơ Điệp và Nhiếp Vịnh cùng thám thính một hồi, phát hiện ở đây không có nguy hiểm, cả bọn mới theo sau Đỗ Ức Sương đi vào trong bãi tượng đá.

Chẳng hiểu tại sao, trong lòng Dương Khai chợt tràn ngập cảm giác bất an, cảm giác này đến rất đột ngột, nhưng lại rất thật, khiến nhịp tim Dương Khai không khỏi đập loạn xạ.

Quay qua nhìn những người khác thì sắc mặt ai nấy vẫn bình thường, họ đang tấm tắc trầm trồ những bức tượng sống động này.

Nhìn quanh quẩn, Dương Khai chợt thấy phía sau một bức tượng, lờ mờ có một vệt màu đỏ thẫm.

Trong không khí phảng phất mùi máu nhàn nhạt, bên cạnh chỗ màu đỏ đó, còn có một miếng vải rách, chắc là y phục của người.

- Có nguy hiểm!Không kịp giải thích, Dương Khai vội thét lên.

Cùng lúc đó, hơn trăm bức tượng chung quanh chợt chuyển động răng rắc.

Bồn người kia đều thất kinh hồn vía, Lam Sơ Điệp cùng Nhiếp Vịnh và Tả An phản ứng nhanh chóng, lập tức quay đầu trở lại. Nhưng còn người đi đầu Đỗ Ức Sương lại đứng sững người ra.

Trạng thái sửng sốt này đã khiến cô mất đi cơ hội tốt để rút lui.

Hai bức tượng đá bên cạnh cô bỗng giương nắm đấm lên, hung mãnh ập xuống người cô.

Đòn đánh của tượng đá này lực lớn thế trầm, nắm đấm to bằng cả một cái nồi đất. Nếu mà nếm phải đòn đánh này thì chắc chắn sẽ không dễ chịu gì.

Đỗ Ức Sương nhận thấy không ổn, cả người bắt đầu bộc phát nguyên khí. Một tiểu cô nương bình thường vốn ít nói, thiện lương, vậy mà giờ lại có hơi thở điên cuồng đến thế.

Đây chính là dấu hiệu của Khí Động Cảnh! Bước qua cảnh giới này thì nguyên khí nội thể sẽ cực kỳ bất ổn, bình thường không nhìn ra được, nhưng một khi lâm trận, nguyên khí sẽ bùng nổ. Nhất là lúc tức giận, nguyên khí bộc phát rất dễ thao túng tâm tính người ta. Nếu không biết tự kiềm chế, sẽ đánh mất chính mình trong nguồn sức mạnh điên cuồng này.

Nhưng, nguyên khí của Đỗ Ức Sương tuy bộc phát, nhưng đôi mắt cô lại rất bình tĩnh, hiển nhiên là có thể khống chế được sức mạnh bản thân.

Nhẹ nhàng xoay người, bàn tay nhỏ bé tung ra một chưởng thật mạnh về tượng đá bên trái, cô đồng thời lui người về sau, nhằm tránh đòn đánh của bức tượng bên phải.

Nhưng rốt cuộc cô vẫn không có được cơ hội tốt nhất, đòn đánh của tượng đá bên phải thứ hai quá nhanh, cô chỉ biết giương mắt nhìn nó sắp giáng xuống bả vai mảnh khảnh của mình.

Chính lúc hoang mang sợ hãi, có mấy viên Dương Viêm Thạch đỏ rực bay qua như sao đổi ngôi, mang theo sức mạnh cực lớn ập thẳng vào nắm đấm của tượng đá thứ hai này.

Rầm rầm!

Tuy chưa thể ngăn cản đòn đánh của bức tượng bên phải, nhưng cũng khiến cú đấm của nó bị lệch đi chút ít, lướt qua y phục của Đỗ Ức Sương rồi đánh vào không trung, hóa giải mối nguy trọng thương của cô.

- Đi thôi!

Phía sau vọng lên tiếng Dương Khai, lập tức Đỗ Ức Sương cảm giác cả người mình nhẹ hẫng, cứ như bị ai nắm cổ áo lôi đi.

Đồng thời có một bàn tay vươn ra từ phía sau, hợp lực đối chọi đòn tấn công của bức tượng thứ hai bên phải.

Một âm thanh khó chịu vang lên, Dương Khai và Đỗ Ức Sương bay vọt ra ngoài, đáp xuống mặt đất rồi chạy một mạch, không hề quay đầu lại.

Sau lưng náo loạn như thiên binh vạn mã đang phi chạy, năm người ngoái lại nhìn, không khỏi ớn lạnh, hơn một trăm bức tượng đá đang truy sát họ, tốc độ nhanh như gió, từng bức tượng nặng nề đạp trên mặt đất, chấn động cả một vùng.

- Đừng quay đầu lại, mau lách qua cách thạch trụ đi!

Lam Sơ Điệp quát.

Bọn họ hiểu ý, bèn lướt nhanh qua rừng thạch trụ trên gò đá.

Chỉ sau một lúc, đã thoát khỏi số đông tượng đá, thêm một lát nữa, nhiều bức tượng khác cũng bị bỏ lại sau lưng.

Duy chỉ có hai bức tượng tấn công Đỗ Ức Sương trước đó vẫn phi như châu chấu đuổi theo sau lưng Dương Khai và Đỗ Ức Sương, cơ hồ không có ý định dừng lại.

- Tên khốn Dương Khai, đừng có dẫn chúng chạy qua chỗ ta!

Tên Nhiếp Vịnh đang ở đằng trước vừa chạy vừa quát.

Sắc mặt Dương Khai trầm xuống, không thèm để ý đến hắn.

Lam Sơ Diệp nhẹ nhàng nhảy lên một cây thạch trụ, quay đầu nhìn lại, phát hiện sau lưng mình không có tượng đá nào truy đuổi, lại nhìn qua hai bức tượng đang đuổi theo Dương Khai và Đỗ Ức Sương, hai con ngươi chớp chớp, thần sắc có phần do dự.

Tuy nhiên chỉ trong chốc lát, nàng đã quyết định, vội la lên với mấy người ở dưới:

- Đừng chạy nữa, chỉ có hai bức tượng này thôi, chúng ta hãy đánh nát chúng ra!

Cả nhóm đang quấn quanh dưới đất, nghe Lam Sơ Điệp nói vậy đều giật hết cả mình.

- Vừa rồi Dương Khai và Đỗ tiểu muội có thể ngăn cản đòn đánh của chúng, vậy tức là công lực của chúng không cao cho lắm!

Lam Sơ Điệp tự tin, dáng vẻ thách thức, ra lệnh:

- Tả An, huynh hãm chân một tên, sau đó bốn người bọn tôi tấn công tên còn lại!

Tả An nhướn mày, nhưng không nói gì mà vội vàng xoay người, cùng một tiếng gầm rú, nguyên khí dâng trào trên nắm đấm to lớn ập đến một tên trong đó.

Bức tượng này đang truy theo Dương Khai và Đỗ Ức Sương, bỗng thình lình bị một quyền của Tả An đập trúng, vụn đá bay loạn xạ, thân hình lảo đảo.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.