Vũ Lâm Lâm

Chương 4



Nhạc Cẩn Ngôn chỉ cảm thấy có hai phiến mềm mại in lên môi mình, thoáng cái đầu óc trống rỗng, sợ tới mức hoàn toàn ngây người. Một hồi sau Thụy vương gia mới lưu luyến buông Nhạc Cẩn Ngôn ra, ôn nhu vuốt ve khuôn mặt của y, thấp giọng nói: “A Cẩm, ngươi rốt cục cũng trở về gặp ta, ngươi có biết ta nhớ ngươi như thế nào không?” trong mắt liền chảy ra lệ.

Nhạc Cẩn Ngôn hồi phục tinh thần, hét to một tiếng, lập tức nhảy ra khỏi người Thụy vương gia. Thụy vương gia thất thần, thẳng tắp nhìn y, trong mắt tràn đầy bi thương, Nhạc Cẩn Ngôn nhìn không đành lòng, nhưng mà, Thụy vương gia cùng A Cẩm kia hóa ra là loại quan hệ này a, bọn họ đoạn tụ không sao, nhưng y không phải a, chẳng lẽ làm tâm dược còn phải bị… Nhạc Cẩn Ngôn không khỏi có điểm rét run.

Triệu Vân Trọng lôi Nhạc Cẩn Ngôn lại giường, nói với Thụy vương gia: “Vương gia, Tề công tử là sợ ép vào vết thương của ngài nên mới nhảy ra đó.” Hắn mỉm cười với Nhạc Cẩn Ngôn: “Phải không a Tề công tử?”

Nhạc Cẩn Ngôn nhìn ánh mắt tràn ngập uy hiếp của Triệu Vân Trọng, lại nhìn gương mặt tràn ngập chờ mong của Thụy vương gia, hít sâu một hơi, cười trừ một cái, đến bên giường ngồi xuống, nhẹ nhàng nói: “Đúng vậy vương gia, vết thương trên đùi của ngươi không thể áp lên được, nếu không sẽ vỡ ra đổ máu.” Nhạc Cẩn Ngôn nói xong thì quay ra nói với hai nha hoàn còn đứng trong phòng: “Phiền tỉ tỉ bưng dược của vương gia lên, thuận tiện mang thêm cháo và điểm tâm nữa.”

Hai nha hoàn kia đáp ứng, thu dọn bát đũa trên bàn rồi ra ngoài. Thụy vương gia lôi kéo tay Nhạc Cẩn Ngôn nói: “A Cẩm, nửa năm nay ngươi đi đâu vậy? Có phải chịu khổ gì không?” trong giọng nói tràn đầy ôn nhu, cũng không quản Triệu Vân Trọng còn đứng một bên.

Nhạc Cẩn Ngôn thầm nghĩ: “Thụy vương gia này là người tập võ, sao nói chuyện còn mềm mại hơn cả tú tài vậy?” Y không biết rằng một người đối với người trong lòng của mình, dù là bách luyện cương cũng biến thành nhiễu chỉ nhu, lập tức đáp: “Ta nửa năm nay ở Tương Tây, không chịu khổ gì cả.” Nhạc Cẩn Ngôn vốn ở Tương Tây, nên nói như vậy cũng không có gì sai. Y đồng ý giả mạo Tề Hạo Cẩm, trong tên lại có một từ đồng âm*, hiện tại nghe Thụy vương gia gọi mình A Cẩm cũng không có gì không quen, chỉ hy vọng Thụy vương gia đừng giống như vừa rồi thân thân mình là tốt rồi.

(*Phát âm chữ Cẩn và Cẩm giống nhau.)

Thụy vương gia nắm chặt Nhạc Cẩn Ngôn thêm một chút, nói: “A Cẩm ngươi thật lãnh đạm với ta.” Trong thanh âm dẫn theo chút nén giận, còn có ý tứ làm nũng.

Tay Nhạc Cẩn Ngôn đã bị nắm một ngày, thật vất vả được tự do lại bị bắt lại, bây giờ còn bị nắm chặt hơn một chút, đau đến hít một hơi. Thụy vương gia vội buông tay ra, nâng lên nhìn kỹ, cổ tay Nhạc Cẩn Ngôn rõ ràng một vòng xanh tím, đã sắp sưng lên. Thụy vương gia vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve vết bầm trên tay Nhạc Cẩn Ngôn, lại khóc, giơ tay Nhạc Cẩn Ngôn lên, nhẹ nhàng hôn lên chỗ bị thương. Nhạc Cẩn Ngôn bị doạ, vừa định giật tay ra thì nghe được tiếng Triệu Vân Trọng khụ một tiếng liền không dám động, cố nén cảm giác không khỏe để Thụy vương gia hôn tay mình.

Thụy vương gia hôn một lúc, nâng mắt nhìn Nhạc Cẩn Ngôn, nói: “A Cẩm, ta lại làm ngươi bị thương.” Hắn trong mắt ngấn lệ, như vậy nhìn y, một đôi mắt phương sóng mắt liễm diễm, đúng là mỹ đến đoạt hồn phách người khác. Nhạc Cẩn Ngôn không khỏi nhìn có chút ngây người, trên mặt cũng hơi nóng, vội vàng bỏ tay ra nói: “Không sao, qua hai ngày là ổn thôi.”

Triệu Vân Trọng nghe tiếng gõ cửa, ra mở cửa, hai nha hoàn kia bưng dược và cháo vào. Nhạc Cẩn Ngôn nói với Thụy vương gia: “Vương gia, ngài ăn cháo trước rồi mới uống dược nhé, bụng rỗng uống dược không tốt lắm.”

Thụy vương gia nháy mắt mấy cái, nói: “A Cẩm, vì sao ngươi gọi ta là Vương gia? Xa lạ như vậy.” bộ dạng giống như muốn khóc: “Trước kia không phải ngươi vẫn gọi ta là A Tuyên sao?”

Nhạc Cẩn Ngôn cười khổ một chút, thầm nghĩ: “Ta ngay cả tên của ngươi là gì còn chưa biết đâu.” Nhưng ngoài miệng vẫn đáp: “Vâng, là lâu rồi không gọi nên có chút không quen.” Nâng tay cầm bát cháo nha hoàn đưa tới, múc một thìa đưa đến bên miệng vương gia: “A Tuyên, ăn cháo đi.”

Thụy vương gia sắc mặt thật là vui sướng, há mồm ăn cháo, nói: “A Cẩm, ngươi thật là tốt, trước kia ngươi cũng chưa từng bón cháo cho ta đâu.” Nhạc Cẩn Ngôn cười cười không nói gì, từng thìa từng thìa bón cho hắn hết bát cháo, lại bón uống dược, trong dược kia có thành phần an thần, Thụy vương gia lôi kéo Nhạc Cẩn Ngôn nói chuyện, chỉ chốc lát liền cảm thấy mệt nhọc, nhưng lại không muốn ngủ, chỉ là cố gắng chống đỡ. Nhạc Cẩn Ngôn nhìn xem buồn cười, cầm lấy áo của Thụy vương gia, nhẹ nhàng thay đổi cho hắn. Bộ xiêm y của Thụy vương gia mặc trước kia bị nhiễm máu nhiều chỗ, không thể không thay. Thay xong Thụy vương gia đã chống đỡ không nổi, ghé vào trong lòng Nhạc Cẩn Ngôn ngủ. Nhạc Cẩn Ngôn đợi đến lúc Thụy vương gia ngủ sau thì đặt hắn nằm xuống, thở một hơi, vươn vai đứng lên.

Triệu Vân Trọng đi đến thấp giọng nói: “Nhạc tiên sinh, mời ra ngoài nói chuyện.” Nhạc Cẩn Ngôn lúc này mới nhớ tới trong phòng còn một người, nghĩ rằng chẳng lẽ người này trước kia luôn là như vậy, luôn ở bên cạnh Thụy vương gia? Vậy lúc Thụy vương gia cùng A Cẩm kia, muốn thân thân chẳng phải là thật bất tiện sao? Nghĩ đến mặt có chút đỏ lên, vội bình tâm, đi theo Triệu Vân Trọng ra ngoài.

Đêm cuối thu thật lạnh, sân lại có nhiều cây cối, Nhạc Cẩn Ngôn ăn mặc đơn bạc, bị gió thổi qua liền hắt xì một cái. Triệu Vân Trọng nhìn Nhạc Cẩn Ngôn một thân y phục nhiễm máu, vẻ mặt mệt mỏi, cảm thấy áy náy liền hướng Nhạc Cẩn Ngôn thi lễ thật sâu: “Hôm nay đa tạ tiên sinh.”

Nhạc Cẩn Ngôn thình lình bị Triệu Vân Trọng thi lễ, gấp đến độ xua tay liên tục: “Triệu Vân Trọng, không được, ta làm sao nhận lễ này được.”

Triệu Vân Trọng trầm giọn nói: “Sau này còn phải dựa vào tiên sinh, thỉnh tiên sinh cố gắng giả trang làm Tề công tử, bằng không vương gia liền rất đáng thương.”

Nhạc Cẩn Ngôn thấy Triệu Vân Trọng nói đến Thụy vương gia thần sắc lo lắng, không khỏi hỏi: “Tề công tử kia là gì của vương gia các ngươi?” Y sờ sờ mặt: “Ta giống hắn như vậy sao?”

Triệu Vân Trọng do dự một chút, nói: “tề công tử là thư đồng của vương gia, lớn lên cùng vương gia, cũng là…” Hắn dừng một chút hiển nhiên là để tìm từ thích hợp, sau đó nói: “Tình nhân của vương gia.” Triệu Vân Trọng nhìn Nhạc Cẩn Ngôn: “Bộ dáng ngươi thực sự rất giống hắn. Nếu không phải biết Tề công tử là con một trong nhà, chỉ có một tỷ tỷ, ta thật muốn nghĩ hai người là song sinh.”

Nhạc Cẩn Ngôn sửng sốt một chút cười nói: “Ta cũng biết mình không có huynh đệ song sinh mà.” Vừa nói xong lại hắt xì một cái.

Triệu Vân Trọng nói: “Hôm nay tiên sinh cứ đi nghỉ ngơi, ta đã gọi người mang nước ấm vào phòng tiên sinh.” Nhạc Cẩn Ngôn cảm kích nói: “Vậy đa tạ.”

Triệu Vân Trọng cười cười, dẫn Nhạc Cẩn Ngôn đi đến một gian phòng: “Đây là phòng của Tề công tử, tiên sinh cứ ở đây đi, có việc thì phân phó cho hạ nhân.” Nói xong cáo từ mà đi.”

Nhạc Cẩn Ngôn vào phòng, hai tiểu nha đầu hầu hạ y tắm rửa, Nhạc Cẩn Ngôn gặp phải trận này, cười bồi nói: “Không dám làm phiền hai vị tỉ tỉ, ta có thể tự tắm.” hai nha đầu kia thấy y sợ hãi, che miệng cười trộm một hồi, cầm áo mới vào cho y rồi mới ra cửa. Nhạc Cẩn Ngôn nhẹ nhàng thở ra, cởi y phục dính đầy vết máu nhảy vào vào dục dũng tắm rửa một hồi rồi đứng lên mặt đồ mới. Đồ mới là tơ lụa chế thành, mặc ở trên người mềm nhãn thoải mái, Nhạc Cẩn Ngôn lấy một hộp dầu trong bao hành lý, bôi một chút lên tay, rồi nhảy lên giường. Hôm nay y bị kinh sợ, lại bị Triệu Vân Trọng buộc phải đóng là Tề Hạo Cẩm, áp lực lớn, cảm giác mệt mỏi, đầu vừa đặt xuống gối liền ngủ.

Một đêm này Nhạc Cẩn Ngôn ngủ ngon, hôm sau đến lúc nha đầu bưng nước đến gọi y dậy rửa mặt mới tỉnh lại. Nhạc Cẩn Ngôn đang rửa mặt chải đầu thì Triệu Vân Trọng vào phòng, nói: “Tiên sinh rửa mặt chải đầu xong rồi thì xin mời đến phòng vương gia ăn sáng.” Nhạc Cẩn Ngôn đồng ý, một bên dùng dây cột tóc buộc cao lên, một bên nói với Triệu Vân Trọng: “Tướng quân, tại hạ nghĩ rằng đến tướng quân còn có thể nhìn ra ta không phải là Tề công tử, huống chi là vương gia? Với lại chuyện xưa của vương gia và Tề công tử ta không biết gì cả, nếu vương gia nói chuyện đó, ta lấy gì mà trả lời?”

Triệu Vân Trọng ngẩn người nói: “ Chỉ có thể tùy cơ ứng biến. Kỳ thật tiên sinh chỉ cần đợi vài ngày, chờ thương thế của vương gia tốt lên ta sẽ nói cho vương gia biết chân tướng. Còn thỉnh tiên sinh nhẫn nại.” Hắn cũng biết tính cách của Nhạc Cẩn Ngôn cùng Tề Hạo Cẩm khác biết rất nhiền. Nhưng mà lúc này trên người Thụy vương gia có thương tích, lại đang vui mừng vì nghĩ rằng đã tìm được Tề Hạo Cẩm, cũng chỉ có thể hết sức che giấu.

Nhạc Cẩn Ngôn buộc tóc xong, nha hoàn cầm áo ngoài mặc vào cho y, Triệu Vân Trọng nhìn Nhạc Cẩn Ngôn mặc một thân trường bào màu thiên thanh may chìm, chất lượng áo thượng thừa, mặc lên vừa vặn càng tôn lên vẻ thân dài ngọc lập, ôn nhuận xinh đẹp nho nhã, không khỏi âm thầm kêu hảo, thầm nghĩ: “Nhạc Cẩn Ngôn này tuy không phong lưu tiêu sái bằng Tề Hạo Cẩm, nhưng thật ra lại có một phen phong thái khác người.”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.