- “Em đi chỉnh trang một tí, anh cứ ngồi đây cùng ba và Minh San đi, em quay lại ngay”
Nói rồi Thiên Di nhanh chóng rời khỏi chỗ đó. Sau khi quan sát và chắc chắn không có ai đi theo mình, cô liền nhấc máy gọi điện cho Kiều Niên.
- “Có chuyện gì sao? Chẳng phải giờ anh này đang trên đường tới Ý sao?”
- “Tôi đúng là đang ở Ý, nhưng vừa rồi tôi nhận được một thông tin thú vị mà tôi nghĩ cô sẽ thích nên mới phải gọi ngay cho cô. Bây giờ cô có thời gian không?”
Thiên Di liền nhìn xung quanh rồi bảo:
- “Bây giờ không tiện, tôi đang dùng bữa cùng Hạo Thần và hai cha con nhà Âu Minh.”
- “Nhưng chuyện này thực sự rất quan trọng, cô nên biết ngay bây giờ”
- “Thôi được, tôi sẽ rời khỏi đây ngay bây giờ. 30 phút nữa tôi sẽ gọi lại cho anh”
Nói rồi Thiên Di cúp máy rồi lấy một chiếc điện thoại khác gọi điện cho Hạo Thần.
- “Hiện tại em có việc đột xuất nên phải ra ngoài gấp, anh ăn xong rồi thì gửi lời chào ba giùm em. Không cần phải đợi em quay lại đâu, em sẽ tự bắt xe về thẳng luôn”
Trong điện thoại vọng ra tiếng cười nhẹ, rõ ràng là có chút tức giận. Thiên Di có thể nghe ra sự lạnh lùng tới cực điểm trong giọng nói của anh khi trả lời:
- “Em bận việc thì cứ đi trước đi, không sao. Nhớ đừng về trễ quá, ở đây không an toàn lắm đâu”
- “Em biết rồi, em sẽ cẩn thận, anh không cần phải bận tâm đâu”
Nói xong câu đó, Thiên Di cũng chẳng buồn để Hạo Thần nói câu tiếp theo mà đã vội vàng tắt máy rời khỏi đó. Hạo Thần thấy cô cúp máy vội vã thì khó chịu cau mày, vừa hay Âu Minh San cũng thấy cái chau mày của anh nên bèn dùng giọng điệu nhẹ nhàng hỏi anh, chủ yếu là để thăm dò thái độ của anh, vì Hạo Thần vốn là người không bao giờ thể hiện cảm xúc ra bên ngoài, cái cau mày của anh cho thấy anh đang rất bực mình Âu Thiên Di đây. Nghĩ vậy, Minh San thầm cười trong lòng.
- “Sao vậy anh? Chị có việc đột xuất phải rời khỏi đây liền ạ?”
- “Ừ, cô ấy có việc đột xuất nên không thể tiếp tục dùng bữa cùng ba và em được. Anh thay mặt cô ấy gửi lời xin lỗi đến ba và em vì đã rời đi gấp gáp mà không kịp quay lại chào tạm biệt”
- “Chị ấy hẳn là ghét em và ba lắm! Chỉ dùng chung một bữa cơm đã khiến chị ấy cảm thấy khó chịu với ba và em đến vậy sao?”
Hạo Thần biết Minh San đang cố giả vờ trách móc Thiên Di, nhưng hành động cô bỏ đi đột ngột khiến anh có chút tức giận, nên anh cũng lười phải giải thích thêm.
- “Lần này quả thật là lỗi của vợ con. Ngày nào ba và em vợ còn ở Đức thì cứ nhắn con, con và Thiên Di lại mời hai người một bữa để thay lời xin lỗi. Con vừa nhận được tin có cuộc họp gấp nên giờ phải về ngay, không thể tiễn ba và em được”
Hạo Thần liền quay sang bảo với trợ lý riêng của mình:
- “Hãy sắp xếp 1 ngày trong lịch rảnh để tôi đi ăn tối cùng gia đình vợ”
Trước khi đi còn không quên quay sang chào Âu Minh và Minh San:
- “Ba và em cứ trực tiếp liên hệ với trợ lý của con là được, cậu ấy sẽ tự sắp xếp và chọn nhà hàng cho chúng ta. Còn giờ con xin phép”
Minh San thấy Hạo Thần vừa rời khỏi thì cũng thu lại bộ mặt tươi cười, vừa quay sang trách móc ba cô ta:
- “Sao ba lại chẳng nói gì hết vậy? Chí ít ba cũng phải thể hiện sự buồn bã và thất vọng vì Thiên Di bỏ về ngang, có như vậy thì Hạo Thần mới nghĩ cô ta là kẻ ‘vong ơn bội nghĩa’ được chứ?”
Minh San thấy con gái cứ mãi luyên thuyên thì khá bực mình, nhưng ông ta vẫn cố nói chuyện nhẹ nhàng với cô con gái bảo bối:
- “Rõ ràng là Hạo Thần đang có việc bận nên ba cũng không tiện giữ cậu ta lại thêm, nếu không cậu ta sẽ trách hai cha mình không hiểu chuyện đấy!”
Minh San càng thêm bực mình trong người, mặt cô ta nhăn lại, không ngừng chất vấn ba của mình:
- “Không hiểu chuyện thì sao chứ? Ít ra con vẫn có ít thời gian ở cùng Thần, ba để Thần chạy đi như vậy, còn chẳng phải là trao cơ hội cho Thiên Di ở gần anh ấy hơn sao”
Âu Minh nghe vậy thì khẽ quát Minh San:
- “Con ngưng lãi nhãi được rồi đấy. Nếu ngay từ đầu con có được nó, thì giờ cha con ta đâu cần phải làm bộ làm tịch nịnh nọt nó, để hòng mong đợi nó đầu tư tiền vào công ty. Thấy thái độ của cậu ta với Thiên Di như vậy, không chừng là thực sự quan tâm tới con nhỏ đó. Con cũng nên tiết chế lại hành động của mình với Hạo Thần một chút đi”
‘Nhưng con không cam tâm, rõ ràng là con gặp anh ấy trước, thì lấy lý do để anh ấy cưới con nhỏ đó chứ? Nó là đồ đê tiện, y hệt mẹ của nó vậy”
- “Thôi được rồi, về thôi, con cứ đứng đây lèm bèm suốt khiến ba nhức cả đâu. Nhanh lên đi!!!