- “Cậu đừng làm bộ nữa. Nếu không làm sao cậu đi đứng không bình thường vậy chứ?”
- “Trật mắt cá chân thôi, không có gì nghiêm trọng cả. Cậu đừng ở đó suy nghĩ lung tung nữa. Đi thôi!”
Nhìn thấy Thiên Di liên tục phủ nhận nên Ngọc Lam cũng không muốn làm khó cô. Ngọc Lam cá hết cả gia tài của Ninh gia, dù cho có đi đầu xuống đất thì cũng thấy được sự khác lạ của Thiên Di.
Hai người lượn vài vòng trong trung tâm thương mại, mỗi lần đi mua sắm với Ngọc Lam luôn là một cực hình. Cô nàng lựa nãy giờ đã gần 2 tiếng, bộ đồ nào trên sào đồ cũng bị thử qua nhưng vẫn chưa chọn được cái nào ưng ý. Thiên Di ngồi trên chiếc ghế sofa bên trong cửa hàng mà không ngừng ngáp ngắn ngáp dài.
Ngọc Lam bận chiếc đầm điệu đà màu trắng xoay một vòng trước mặt Thiên Di hỏi:
- “Cậu thấy cái này thế nào? Có hợp để đi hẹn hò không?”
- “Rất đẹp, cậu mặc cái nào cũng đẹp cả. Người con gái có khí chất như cậu mặc kiểu gì cũng đẹp”
Ngọc Lam đánh nhẹ lên vai Thiên Di vài cái rồi làm mặt tức giận:
- “Thái độ của cậu là sao chứ? Rõ ràng đã hứa hôm nay sẽ làm stylist* cho mình còn gì? Mau mau nhìn thử xem có đẹp không?”
*Stylist (nhà tạo mẫu phong cách) người phối đồ sao cho đẹp và thời trang
- “Cả cửa hàng này cậu đã thử hơn một nửa rồi mà còn chưa ưng, mình nói thêm thì có ích gì? Đi thôi, không phải cậu bảo chiếc túi cậu thích là phiên bản giới hạn sao? Đợi cậu thử xong thì chiếc túi cũng bị mua mất rồi”
Ngọc Lam nghe thấy vậy thì hoảng hốt, lật đật cầm lấy đống quần áo thanh toán rồi xách túi to túi nhỏ chạy theo sau Thiên Di. Lúc hai người họ bước vào bên trong cửa hàng túi xách của một thương hiệu xa xỉ, Ngọc Lam thầm thở phào nhẹ nhõm vì chiếc túi mình thích vẫn còn, mà cả Bạch Nam cũng chỉ còn đúng một cái. Cô nàng lấy ra đeo lên người rồi ngắm nghía đi lại khắp cửa hàng, trên mặt lộ rõ vẻ vui sướng. Thiên Di thấy Ngọc Lam vui vẻ thì bảo:
- “Lấy chiếc này đi, đúng là rất hợp với cậu. Cậu còn muốn mua gì nữa không?”
- “Hôm nay mua nhiều rồi, chiếc túi này cũng không rẻ mà. Cậu cứ mua cho bản thân đi!”
Người bán hàng thấy hai tiểu thư trước mặt chốt đơn nhanh lẹ thì vui như lên mây. Lập tức mời Thiên Di và Ngọc Lam ngồi để mình đi xuất hoá đơn và đóng gói hàng. Bỗng nhiên người bán hàng quay ra nhìn Thiên Di khó xử:
- “Thật xin lỗi quý khách! Hệ thống tính tiền của chúng tôi hiện tại đang gặp một số trục trặc nhỏ nên không thể xuất hoá đơn ngay bây giờ được! Hai cô có thể vui lòng ngồi đợi khoảng 30 phút được không ạ?”
Vì không vội nên Thiên Di và Ngọc Lam đều đồng ý. Hai cô được dẫn vào bên trong phòng dành cho khách VIP để ngồi chờ, được một lúc thì cả hai nghe thấy tiếng ồn ào ngày càng lớn, kèm theo đó là giọng nói quen thuộc:
- “Nhân viên như cô mà lại muốn làm trái ý tôi à? Tôi không cần biết, tôi muốn mua chiếc túi đó. Tôi là khách VIP ở đây, tôi nên được ưu tiên. Cô mau kêu người vừa mua chiếc túi đó ra đây gặp tôi, tôi có thể trả thêm tiền, bao nhiêu cũng được”
Âu Minh San cùng đám bạn của mình tiến vào phòng chờ nơi Thiên Di ngồi. Cô nhân viên bán hàng mặt như sắp khóc vội vã chạy theo, ai nói làm nhân viên bán hàng cao cấp là sướng? Khách nào cũng cậy có tiền mà lên mặt thế này thì làm gì có ai chịu nổi mãi? Minh San vừa bước vào thì liền nhận ra Âu Thiên Di cùng Ngọc Lam đang ngồi ở bên trong, cô ta nở nụ cười đầy châm biếm chào hỏi:
- “Cô vẫn còn tâm trạng mà đến đây mua sắm à? Tôi cứ nghĩ cô phải dưỡng sức tận vài ngày kìa!”
- “Cảm ơn cô. Cũng may tôi có thể lực tốt nên giờ mới thảnh thơi đi mua sắm. Xem ra cô vẫn chưa chọn được chiếc túi cho mình, hay là nhìn trúng đồ của người khác rồi, nên đang tìm cách giành lấy?”
- “Cô…cô… Phải rồi, tôi chứ đâu phải là cô mà cần phải giành đồ của người khác? Dù cô có giành được, cô cảm thấy bản thân mình đủ ‘sạch sẽ’ để có nó sao?”
Thiên Di biết Minh San đang châm chọc vụ cô bị thất thân, nhưng chắc cô ta không ngờ người lên giường với cô lại là Trần Hạo Thần - người đàn ông mà Minh San luôn mong muốn leo lên giường nhưng không được.
- “Sạch sẽ hay không cũng không sao, chỉ cần bản thân tôi thấy xứng đáng là được! Quan trọng là, người đó thấy tôi xứng đáng. Cô cứ thong thả lựa túi đi, tôi với Ngọc Lam mua xong rồi”
Vừa hay hệ thống đã được xử lý, người bán hàng cũng đã xuất xong hoá đơn cho Thiên Di nên cô không cần phải ở lại nơi này nữa. Minh San quay phắt người lại rồi chặn đứng ở phía trước, không cho phép Thiên Di đi qua. Nói rồi cô ta quay sang cười nói với đám bạn của mình:
- “Các cậu nghĩ chiếc túi phiên bản giới hạn này bao nhiêu tiền? Người như cô ta, đủ tiền mua sao?”
Ánh mắt Minh San liếc thẳng vào Thiên Di, miệng vẫn giữ nguyên nụ cười chế giễu. Đám bạn cô ta thấy thế cũng hùa theo:
- “Chỉ là con nuôi của Âu gia mà cuộc sống cũng sung túc thật. Chú Âu đúng là quá tốt rồi”
- “ Ba mình không chi tiền cho những con người vô đạo đức như thế này đâu. Không khéo cô ta lại mua chiếc túi đó bằng thứ tiền không trong sạch thì sao? Các cậu đoán thử xem việc gì mà vừa nhanh có tiền, chỉ cần bỏ ra chút sắc là được?”
Cả đám nghe vậy thì liền hiểu ra Minh San đang ám chỉ điều gì, những cô gái đó liền bật cười, gương mặt không ngừng tỏ ra khinh bỉ. Ngọc Lam tức giận lên tiếng:
- “Cô tốt nhất nên im miệng đi. Thiên Di hiện tại là vợ chính thức của Hạo Thần, dù có xài tiền thì cũng là tiền của chồng mình, việc này thì có gì đáng lên án chứ? Cô chỉ là đang ghen tỵ với Thiên Di thôi”
- “Hừ, tôi việc gì phải ghen tỵ với loại rẻ tiền như vậy. Ít ra tôi cũng là ‘cành vàng lá ngọc’, là tiểu thư độc nhất của Âu thị. Điều đó cũng đủ để khẳng định địa vị của tôi. Còn cô, Thiên Di, cô chỉ biết dựa vào việc mình là vợ Thần mà ra oai thôi sao? Hay tôi phải nói thẳng cô sẵn sàng bò lên giường của bất cứ ai để có được thứ mình muốn? Đồ đê tiện và rác rưởi như cô, không có tư cách gì bước chân vào Trần gia cả, lại càng không xứng đáng với Thần”