Thiên Di vừa bước xuống máy bay, Đàm Ngân đã đứng sẵn ở bên ngoài chờ cô. Vừa thấy Thiên Di bước ra, Đàm Ngân đã vui vẻ vẫy tay hét lớn:
- “Chị Thiên Di, ở đây”
Thiên Di đưa hành lý cho Đàm Ngân cất vào xe còn mình thì lên xe trước. Chiếc xe sau đó liền khởi hành đi đến nhà của Mạc Mặc.
- “Chị định ở đây bao lâu?”
- “Nhiều nhất là 2 ngày. Tôi không thể đi lâu được. Nhà bà ấy xa không?”
- “Khá xa Bạch Nam đấy. Bà ấy ở ngay thôn kế bên nơi em từng ở. Giờ hai chị em mình lên đó rồi quá giang lên núi thêm một đoạn nữa là tới”
Chiếc xe chạy gần 2 tiếng đồng hồ. Cũng may Đàm Ngân đã tìm tới nơi này trước, chứ đường thì ngoằn ngoèo, lại toàn là sỏi đá khó đi thì còn lâu mới tìm ra nơi này.
- “Là ngôi nhà này”
Ngôi nhà khá rộng, được xây dựng giống như ngôi nhà vườn của mấy quan Trung Quốc thời xưa. Nhìn ngôi nhà khang trang thế này, không ai tin được đây lại là ngôi nhà của một người giúp việc cả. Bên trong nhà, một người phụ nữ gần 40 bước ra đón họ.
- “Cậu Đàm Ngân”
Đàm Ngân vui vẻ bước đến giới thiệu:
- “Đây là Âu Thiên Di, người mà chị cần tìm. Còn đây là Mạc Mai, con gái của bà Mạc Mặc”
- “Nghe bảo mẹ chị có vật muốn để lại cho tôi sao?”
- “Mời cô vào nhà rồi tôi sẽ từ từ kể. Dù sao chuyện này cũng khá dài”
Mạc Mai mời Thiên Di vào nhà, cô thắp cho người giúp việc năm xưa một nén nhang rồi ngồi xuống chờ đợi. Đàm Ngân đã dẫn theo con gái của Mạc Mai đi chơi để cô có không gian thoải mái nói chuyện. Mạc Mai đem ra một chiếc hộp khá to bằng gỗ rồi lên tiếng:
- “Trước khi mất, mẹ tôi đã dặn đi dặn lại rất kỹ việc này. Cô mở chiếc hộp ra trước đi rồi tôi sẽ nói”
Thiên Di mở chiếc hộp gỗ, bên trong là rất nhiều hình ảnh của một đôi vợ chồng cùng rất nhiều giấy tờ được bọc kín để lại, còn có một chiếc hộp trang sức nhỏ. Thiên Di khó hiểu cầm tấm ảnh lên:
- “Đây là ai vậy?”
Mạc Mai mỉm cười:
- “Bọn họ là bố mẹ ruột của cô”
Thiên Di cả kinh, không dám tin vào mắt mình. Không thể nào! Nhưng người phụ nữ trong ảnh rất đẹp, nét đẹp này cô cũng được sở hữu từ bà, còn người đàn ông thì cười hiền từ nắm tay người phụ nữ. Có thể thấy ông ta khá giống Âu Minh. Mạc Mai liền kể:
- “Năm xưa, Âu Minh - tức người cha bây giờ của cô rất yêu mẹ ruột của cô. Tên bà ấy là Ức Hoa, nhưng mẹ cô lại yêu anh trai ruột của ông ta, cũng chính là ba ruột của cô - Âu Mạnh. Âu Mạnh là con trai trưởng của Âu thị, ông ấy tài giỏi lắm, còn Âu Minh thì luôn ghen tức vì anh mình có cả tình yêu và sự nghiệp. Khi mẹ cô mang thai rồi sinh ra cô được hơn một năm, ông ta và Trần Hạo Vinh đã cho người giết chết cha mẹ cô tại một căn nhà hoang nằm trong khu ổ chuột của thành phố”
- “Trần Hạo Vinh là chủ tịch của Trần thị?”
- “Đúng vậy, nhưng thời đấy Trần thị giàu có là nhờ buôn bán vũ khí bí mật, ba cô phát hiện được nên không muốn hợp tác với họ, còn đòi tố cáo tội ác của ông ta. Tức giận nên ông ta mới ra tay tàn độc với người bạn chí cốt của mình. Lúc đó, mẹ tôi là vú em được ba cô thuê để chăm cô. Ngay đêm ba mẹ cô chết, Âu Minh đã tới nhà đón cô đi rồi dựng nên vở kịch hòng chiếm đoạt tài sản và bôi nhọ mẹ cô - người phụ nữ mà ông ta không có được khi bảo bà là tiểu tam, còn mẹ tôi thì được đem về làm người giúp việc cho nhà họ Trần để mẹ tôi không thể tiết lộ chuyện này ra ngoài, chỉ đến khi mẹ tôi bệnh nặng, họ mới để bà về quê. Ông ngoại và cậu cô có đến tìm cô nhưng căn nhà đó đã được nguỵ tạo như một vụ cướp của giết người còn xác ba mẹ cô thì nằm ở giữa nhà, vì không thấy cô nên họ nghĩ cô đã bị giết theo ba mẹ. Quá buồn phiền nên ông Ức đã dẫn theo con trai biệt tích ở nước ngoài nhiều năm”
Thiên Di ngỡ ngàng, cô vốn không ưa Âu Minh, nhưng bây giờ thứ trong cô còn lớn mạnh hơn cả chữ ghét: nỗi hận. Trần gia và Âu gia, cô nhất định không tha thứ cho bọn họ.
- “Vậy sao bên nội tôi không nói gì với tôi?”
- “Bọn họ dám sao? Hơn nữa, tiền của Âu Minh đưa cho họ đủ để họ phải ngậm miệng lại. Bà vợ của Âu Minh cũng biết chuyện này, vì không chịu nổi tội ác của chồng nên bà ta cũng băng huyết ngay lúc sinh nên mới mất. Chiếc hộp này là tài liệu mật trong phòng ba cô mà trước khi đi mẹ tôi đã lén đem theo, có lẽ ba cô biết chắc có ngày mình sẽ gặp nguy hiểm nên đã nói mật khẩu két sắt cho mẹ tôi để bảo vệ vợ con mình. Chỉ là ông không ngờ ngay cả vợ mình cũng bị giết. Tài liệu này đủ để làm cho bọn họ phá sản và mục rữa trong tù”