Vọng Tương Tư

Chương 37: Ai Biết Tình Ai



Sau vài ngày thì nhóm người của Ngọc Ánh cũng đến được Vãng Sanh Nhai, trên đường đi, họ không tìm thấy bất kỳ dấu vết nào của Ngọc Yên, và cũng không có tin tức gì từ Ninh Vu, xem ra hắn cũng chưa tìm thấy.

Càng đến gần Vãng Sanh Nhai, càng bắt gặp có nhiều yêu tộc.

Bởi vì yêu tộc hành sự hào phóng, cho nên đối với những người có diện mạo anh tuấn như Mẫn Húc, Tông Lăng, A Ngộ và Ngọc Thừa thì càng có nhiều nữ yêu tiến tới ve vãng thể hiện tình cảm khiến người ta phải đỏ mặt.

"Thật không biết xấu hổ." Tông Nhược nhìn thấy Mẫn Húc bị một nữ yêu xinh đẹp chặn lại thì đã không nhịn được liền mắng người.

Nữ yêu cũng không tức giận, ngược lại khiêu khích nhìn Tông Nhược: "Ai da, muội muội này tuy diện mạo cũng không đến mức tệ, nhưng mà người thì gầy quá, véo một chút cũng không thấy da thịt, nam nhân không thích kiểu người như muội muội đâu."

"Ngươi.." Tông Nhược giận đến đỏ bừng mặt, lại không thể nói được lời nào.

Nữ yêu quay đầu chỉ vào Ngọc Ánh: "Muội nhìn xem, người này cũng không tồi, chỗ nào cần đầy đặn thì đầy đặn, cho nên những vị công tử đây cơ hồ đều dán mắt trên người nàng ta."

Khi Ngọc Ánh nghe được những lời này thì cảm thấy kỹ năng ly gián của nữ yêu này thực sự là đỉnh cao.

Quả nhiên, nữ yêu vừa dứt lời, Tông Nhược sắc mặt tái nhợt, bởi vì trên suốt dọc đường đi nàng ta đã nhìn thấy Mẫn Húc cùng với đường huynh Tông Lăng đều để ánh mắt chú ý đến Ngọc Ánh.

Nhưng Ngọc Ánh không muốn có bất kỳ sự hiểu lầm nào với Tông Nhược, vì vậy nàng ấy đã tóm lấy cổ của nữ yêu đó: "Ta nghe nói rằng, nữ yêu của yêu tộc thích nhất là mê hoặc lòng người. Nếu ngươi còn dám nói những lời vô nghĩa, ta liền giết ngươi."

Nữ yêu không ngờ người nữ nhân tưởng chừng như không có gì nổi bật này lại có sức mạnh như vậy, lập tức liền cầu xin tha mạng.

Tông Lăng bên cạnh thấy thì cũng vui vẻ vỗ tay: "Hay."

Chỉ có Mẫn Húc vẫn đang cẩn thận quan sát, hắn cảm thấy sát khí bao phủ người nàng tựa hồ so với lần đầu tiên gặp mặt còn dày đặc hơn.

* * *

Tại Vãng Sanh Nhai, Như cung.

Lâm Trác đứng trước lăng hoa kính với vẻ mặt nghiêm trọng.

Chiếc lăng hoa kính này đã được luyện ngàn năm, bây giờ đã đến lúc mở ra lần nữa, nhưng không biết lần này sẽ nhìn thấy gì trong chiếc gương này.

Lâm Trác cẩn thận lau gương, ngày mốt là ngày lành tháng tốt, hắn ta dự định sẽ mở lăng hoa kính vào ngày hôm đó.

Lúc này, có một người hầu đến bẩm báo, Mẫn Húc và Tông Lăng đã tới, đi cùng còn có thất công chúa.

"Ồ, thất công chúa cũng đã tới rồi à, càng ngày càng thú vị đây."

Hắn ta không hề hay biết, người mà hắn ta tự tay đưa đến Tru Tiên Tài cũng đã đến.

* * *

Ninh Vu bị tiếng chim vui vẻ ríu rít đánh thức, ánh mặt trời đã xuyên qua rèm che chiếu vào, gió biển thoang thoảng thổi vào trong phòng, mang theo một chút mùi mặn của biển cùng hương hoa trong sân nhỏ yên tĩnh.

Hắn không thể không vươn vai, đã lâu lắm rồi hắn không có cảm giác thoải mái như vậy.

Sau đó, hắn đưa tay sờ soạng vị trí bên cạnh, phát hiện bên cạnh trống không.

Hắn giật mình, lập tức ngồi dậy khỏi chiếc giường, đang định gọi tên nàng, thì lại thấy nàng đang đứng bên ngoài, dựa vào lan can nhìn ra biển, gió biển thổi tung mái tóc dài và quần áo của nàng, có thể nhìn thấy được cơ thể gầy guộc của nàng, dường như nếu gió thổi mạnh hơn nữa, thì nàng sẽ giống như một cánh bướm bị thổi đi mất.

Hắn thở phào nhẹ nhõm, may mà nàng vẫn còn ở đó.



"Sao nàng dậy sớm thế?" Hắn ghé vào tai nàng hỏi.

Nếu là trước đây, sau khi hắn thức dậy thì nàng phải tận tình hầu hạ hắn tắm rửa, nhưng giờ phút này, nàng cũng không quay đầu lại nhìn hắn, chỉ nhàn nhạt đáp: "Ta muốn ngắm biển."

"Không phải đã xem nhiều lần rồi sao?"

"Nhưng chưa bao giờ ngắm kỹ như bây giờ." Nàng đáp.

Ninh Vu xoay mặt nàng lại, nghiêm túc nhìn nàng, diện mạo của nàng đã trở lại như trước, vẫn trầm tĩnh ôn nhu như thường, chỉ có ánh mắt có chút lạ lẫm.

Hắn biết nàng đã khôi phục hồn thức, nhưng không biết nàng đã khôi phục được bao nhiêu.

Rõ ràng, hắn có thể biết câu trả lời bằng một câu hỏi, nhưng hắn vẫn là không dám hỏi.

"Thiếu Quân, chàng sao lại nhìn thần thiếp như thế?" Ngọc Yên nhẹ giọng hỏi, tựa hồ giống như vừa mới được gả cho hắn, từng lời nói đều rất thận trọng.

Những gì nàng nói khiến hắn nghĩ rằng hồn thức của nàng chỉ quay trở lại vào thời điểm nàng và hắn thành thân được vài năm.

"Không có gì, ta chỉ muốn nhìn thôi." Ngón tay hắn nhẹ nhàng vuốt ve môi nàng, sau đó không nhịn được cúi đầu hôn nàng.

Nhưng Ngọc Yên lại quay đầu sang chỗ khác: "Thiếu quân, đã lâu không có tin tức của Ngọc Ánh, muội ấy ở trong ngục vẫn tốt chứ?"

Ninh Vu gật đầu: "Nàng ta vẫn tốt."

"Vậy thần thiếp có thể đi thăm muội ấy không?"

"Được, nhưng không phải bây giờ, đợi đến khi thời cơ chín muồi, thì hai người có thể gặp nhau." Ý của hắn là, hiện tại Ngọc Ánh không tiện để lộ ra thân phận thật, hơn nữa thần thức của nàng còn chưa khôi phục, cho nên nếu hai người gặp mặt nhau thì có nhiều điều không thể giải thích rõ ràng được.

Nhưng hắn lại không biết rằng sáng nay khi tỉnh dậy thì nàng đã khôi phục lại tất cả ký ức.

Tuy rằng nàng từng cho rằng Ninh Vu thật lòng đối với nàng, nàng cũng đã từng mơ về một viễn cảnh được sống hạnh phúc cùng hắn trong tương lai, nhưng tất cả đều bị một câu nói "Thiếu quân đang đánh cờ cùng đế phi" làm cho tan thành mây khói.

Nàng cho rằng cuối cùng mình cũng có thể được hắn đối xử thật lòng, nhưng cuối cùng, nàng cũng chỉ là món đồ chơi của hắn.

Nàng biết câu nói "Đánh chó phải nhìn mặt chủ" tuyệt đối không phải là lỡ lời, mà là lời thật lòng của hắn.

Về việc tại sao khi nàng nhảy xuống Vong Xuyên mà vẫn có thể sống lại, nàng nghĩ, dù sao mình cũng đã chết ở Minh Giới, họ có rất nhiều cách để khiến một người sống lại.

Hơn nữa sau khi sống lại, Ninh Vu vẫn không buông tha cho nàng, bởi vì mỗi lần hắn đưa nàng ra ngoài đều là để đáp ứng nhu cầu đặc biệt của hắn, hắn chưa bao giờ quan tâm đến cảm xúc của nàng.

Lời thề của Nghịch Thiên Bí Cảnh chỉ có thể dùng cái chết để giải quyết, nàng đã chết rồi, còn chưa đủ sao?

Hắn còn muốn hành hạ nàng đến bao giờ?

Điều khiến tâm nàng càng lạnh hơn là hắn vẫn giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, rõ ràng Ngọc Ánh và mẫu thân nàng đã..

Nghĩ đến đây, trong lòng nàng tựa như đang rỉ máu, nàng phát hiện nguyên đan đã không còn, nàng không cách nào thi triển bất kỳ linh lực nào để rời khỏi nơi đây, rời khỏi hắn nên nàng đành phải giả vờ như không biết chuyện gì, và tìm cơ hội trốn thoát.

Trước kia nàng đều đặt hết hi vọng vào hắn, nhưng sự thật sau này đã chứng minh, nam nhân đều không đáng tin cậy.

Ninh Vu cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của nàng trong lòng bàn tay hắn, cuối cùng nàng đã không còn chỉ xuất hiện trong giấc mơ của hắn nữa.

Chỉ là không biết tại sao, trong lòng vẫn có chút bất an, loại bất an này lại khiến hắn không tự chủ được đem nàng áp vào tường lần nữa.

Ngọc Yên hai tay đẩy ngực hắn ra một chút: "Thiếu quân, thần thiếp vẫn chưa khỏe."



Ninh Vu cũng lo lắng cho sức khỏe của nàng, bèn đút một viên đan dược trị thương vào miệng nàng: "Đây là đan dược công hiệu rất tốt, nàng ăn vào sẽ không sao."

Ninh Vu cảm thấy họ nên có một đứa con, bởi vì nếu sau khi nàng nhớ lại tất cả, và vẫn muốn rời khỏi hắn thì ít nhiều gì vẫn còn đứa bé để giữ nàng lại.

Thứ hai, nếu họ có một đứa con, thì sẽ giống như một ngôi nhà hơn. Ngôi nhà của hắn không nhất thiết phải có đến chín người con như phụ thân và phụ mẫu của hắn, điều này khiến phụ mẫu của hắn rất vất vả, hắn không muốn nàng vất vả, nên chỉ cần một nam một nữ là được, rồi đợi đến khi con trai hắn có thể đảm nhận chức vụ của hắn, còn con gái của hắn có thể gặp được ý trung nhân của mình, hắn sẽ cùng nàng tìm một nơi yên tĩnh để sống hạnh phúc cùng nhau, muốn sống chết giữ lấy nàng.

Sau khi nàng ngâm mình trong nước nóng, cơn đau nhức cuối cùng cũng biến mất, lúc này mới hỏi: "Thiếu quân đâu?"

"Thiếu quân có việc phải ra ngoài, lệnh cho nô tỳ hầu hạ thiếu phi thật tốt, chờ thiếu phi tắm xong sẽ dùng bữa." Một thị nữ lên tiếng.

"Vậy bây giờ ta đang ở đâu? Minh Giới?" Nàng không muốn quay lại Minh Giới, vì đó là nhà tù đối với nàng.

Thị nữ hồi đáp: "Thiếu phi người hiện tại không phải ở Minh Giới, nơi này là trấn Tử Vân Đài ở hạ giới."

"Tại sao lại đến hạ giới?" Nàng khó hiểu hỏi.

Thị nữ nói: "Thiếu quân sợ thiếu phi buồn chán, cho nên mới chọn thị trấn xinh đẹp Tử Vân đài này, ngài ấy nói sẽ ở lại một thời gian."

Thừa lúc Ninh Vu không có ở đó, nàng giả vờ muốn viết vẽ, bèn sai người đưa bút mực đến, rất nhanh viết một lá thư rồi giấu đi.

Khi Ninh Vu trở về, nhìn thấy nàng đang viết chữ dưới ngọn đèn.

"Nàng đang viết gì vậy?" Hắn rướn người lên nhìn.

"Không có gì, chỉ là viết vài chữ cho đỡ nhàm chán mà thôi."

Ninh Vu ngồi xuống bên cạnh nàng: "Nếu nàng nhàm chán, vậy thì ngày mai chúng ta ra ngoài đi dạo. Vừa may ngày mai là lễ hội hoa đăng ở Tử Vân Đài, nhất định rất náo nhiệt."

"Được."

"Vậy chúng ta đi ngủ sớm, ngày mai dậy sớm." Ninh Vu lấy bút trong tay nàng ra.

Nàng bất lực: "Nhưng ta vừa thức dậy."

Hắn vô lại nói: "Vậy thì nhân lúc nàng vẫn còn khỏe, nếu không lại như tối hôm qua ngất đi thì không tốt."

"Chàng, chàng có thể đừng luôn nghĩ đến chuyện này được không?"

Hắn lại càng vô lại hơn: "Ta là đang ở độ tuổi này, nếu không nghĩ đến chuyện này thì nên nghĩ đến chuyện nào?"

Ngọc Yên cảm thấy bản thân mình nói nhiều cũng vô ích, chỉ có thể tùy theo ý hắn, trong lúc mê mang hắn lại đúc cho nàng vài viên đan dược, nàng còn tưởng là bồi bổ cơ thể nên nuốt hết, nhưng những viên đan dược đó là đan dược giúp nàng nhanh chóng mang thai, hắn thật sự muốn có một đứa con.

Khi Ninh Vu cuối cùng cũng hài lòng, thể lực nàng gần như cạn kiệt, nhưng vẫn lợi dụng lúc tâm trạng của hắn đang tốt mà nói: "Không biết vì sao, ta lại không cảm nhận được nguyên đan, cũng không thể dùng linh lực, có phải ta đã bệnh rồi chăng?"

Ninh Vu nhìn nàng với ánh mắt dịu dàng: "Cũng có thể là như vậy, nhưng nàng không cần lo lắng, ta sẽ nghĩ biện pháp giúp nàng khôi phục."

Nàng gật đầu: "Vất vả cho chàng rồi."

Nàng nghĩ rằng chờ khi nguyên đan được khôi phục, nàng sẽ có càng nhiều cơ hội chạy trốn, sau đó nàng sẽ tìm được nữ nhân mang mặt nạ quỷ kia, lần này được sống lại nàng đã nhớ đến thời điểm mà nàng đã bị bắt trước kia.

Nàng biết nữ nhân kia tuyệt không phải là người nhàn rỗi, nàng ta nhất định sẽ giúp nàng báo thù.

Mà Ninh Vu lúc này cũng không biết kế hoạch trong đầu nàng, hắn chỉ nhẹ nhàng ôm lấy nàng, thầm nghĩ nhất định phải xin Mẫn Húc mấy viên Cửu Chuyển tiên đan mới được.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.