"Một người..." Nguỵ Anh hơi ngừng lại, "Lớn tuổi hơn ta, nhìn qua thật là âm trầm, tựa như là ta tràn đầy tâm sự, chỉ một thoáng, rất nhanh đã biến mất tiêu".
Không, thay vì nói biến mất, không bằng nói, sau khi đụng vào mình rồi mới biến mất. Nhưng không biết tại sao, Nguỵ Anh không hề muốn nói ra.
Cảm xúc Nguỵ Anh mất kiểm soát, làm như có liên quan đến 'hắn' trong mộng cảnh, hay là nói, mộng cảnh này, cũng không phải đơn giản chỉ là biết trước tương lai.
Bên kia, Vương Linh Kiều điên cuồng, tự ăn chân ghế mà chết, Ôn Triều sợ đến mức hồn phi phách tán, liều mạng gọi Ôn Trục Lưu, gần như muốn nhảy qua cửa sổ bỏ chạy.
Đúng lúc này.
"Ngươi muốn trốn đi đâu, Ôn tiểu công tử?"
Giọng điệu ôn hoà, làm như đang ôn chuyện với bạn bè thân thiết nhiều năm không gặp, nhưng khiến cho Ôn Triều lập tức cứng đờ tại chỗ, vẫn giữ tư thế sắp sửa nhảy, hơi lạnh từ lòng bàn chân vọt lên, xông thẳng tới đỉnh đầu.
Giọng nói quen thuộc vang lên, hai người không thể không nhìn về hướng cửa sổ, bên ngoài sân, không biết từ khi nào, một bóng người màu đen đứng đó, trong nhất thời cũng không nhìn rõ.
"Sau khi ta chết tất nhiên hoá thành hung thần ác quỷ, ngày đêm bám theo Kỳ Sơn Ôn thị từ trên xuống dưới, nguyền rủa các ngươi!"
Tiếng nói âm trầm khi đó của Nguỵ Anh lại bắt đầu vang vọng bên tai gã, Ôn Triều sởn tóc gáy.
"Ngươi, ngươi đến tột cùng là người hay quỷ?"
"Là người thì thế nào, là quỷ thì làm sao? Sẽ thay đổi kết cục à?" Bóng đen đi tới phía trước một bước, "Ôn Triều, người đã chuẩn bị tinh thần bị báo thù chưa?". Giọng điệu âm trầm, khiến người ta không rét mà run.
Nhìn thấy khuôn mặt anh tuấn kia, Lam Trạm không thể tin nổi trợn tròn hai mắt, bàn tay đang cầm tay Nguỵ Anh không khỏi siết chặt. Môi khẽ run, lẩm bẩm nói: "Nguỵ Anh...."
Chỉ là, ngoài trừ gương mặt kia, người này từ đầu đến chân không có một chút nào giống với hắn ban đầu. Nguỵ Anh rõ ràng là một thiếu niên thần thái xán lán, đẹp trai ngời ngời, khoé mắt đuôi mày toàn là ý cười, chưa bao giờ chịu đi đường một cách đàng hoàng. Mà người này, quanh người bao phủ một cỗ khí tức tối tăm lạnh lẽo, tuấn mỹ nhưng tái nhợt, ý cười lạnh lẽo.
"Đây, chính là bản thể mà ngươi nhìn thấy đúng không?" Lam Trạm khẽ hỏi, nhìn người trong sân không chớp mắt, như là muốn đem toàn bộ hình dáng của hắn khắc sâu vào.
Nguỵ Anh gật gật đầu, "Không sai, chính là hắn".
Chỉ thấy người nọ rút cây sáo bên hông ra, chậm rãi thổi lên, khoảnh khắc tiếng sáo đó vang lên, cùng với tiếng thét chói tai của Ôn Triều, còn có oán khí không biết tụ tập lại đây từ lúc nào, che kín không để lọt xuống một tí ánh trăng nào.
Âm khí tràn ngập, quỷ dị lạnh lùng.
Trong lúc mơ hồ, người kia lại xuất hiện trước mắt Nguỵ Anh, đứng ngay trước mặt hắn, gần đến mức có thể nhìn thấy lông mi của nhau.
Vóc dáng người nọ cao hơn, đầu cúi thấp, trán kề trán, con mắt đỏ ngầu nhìn thẳng vào hắn, môi khẽ mở, "Vẫn còn nghĩ chưa ra sao?"
Lời còn chưa dứt, lập tức một trận đầu váng mắt hoa, hoảng sợ trông thấy đối phương từng chút từng chút tới gần, nhập vào thân thể mình.
Mặc kệ Ôn Triều ở trong sân kêu gào tê tâm liệt phế thế nào, Lam Trạm chỉ lo ôm chặt lấy người đang ngã vào lòng y. Ngay lúc nãy, thân thể Nguỵ Anh mềm nhũn, ngã vật xuống.
"Nguỵ Anh! Nguỵ Anh!!!"
Cảm giác rơi tự do từ trên trời xuống, tiếng gió rít ào ào bên tai, khoảnh khắc rơi xuống đất kia làm tung lên một đám bụi đất, xương cốt toàn thân giống như muốn vỡ tan thành từng mảnh. Thân thể bị thương nặng bò qua vùng đất gồ ghề, ngoằn ngoèo để lại hết vệt máu này đến vệt máu khác, những gì có thể ngửi được đều là mùi thi thể và mùi máu, trải rộng khắp tầm mắt đều là những thi hài vô tận, đứng nằm ngồi bò, rải rác khắp nơi, mỗi một cặp mắt đều giống như đang nhìn mình.
Oán khí đen như mực quay cuồng trong không trung, tiếng trò chuyện như có như không truyền đến.
"Lại có người tới!"
"Thế mà còn sống!"
"Đừng bò, ở cùng chúng ta không, dù sao cũng là sắp chết".
"Tên ngốc này cho rằng mình còn đi ra chứ".
Giọng nói ríu rít bên tai thực sự khiến người ta bực bội, một câu nối tiếp một câu, nói hoài không dứt. Thân thể đau muốn chết, miệng vết thương chỗ đan điền sớm đã nứt ra rồi, các bộ phận bị đánh đập vẫn còn ẩn ẩn đau.
Không biết bò bao lâu, rốt cuộc bò không nổi nữa.
Nguỵ Anh cố sức lật người, vừa nhìn vào luồng oán khí màu đen vô tận, nghe oán linh nỉ non bên tai, cảm thấy nội tâm vô cùng mệt mỏi.
Mệt mỏi quá, thật muốn nghỉ ngơi.
Trong đầu vừa mới nảy ra suy nghĩ như vậy, Nguỵ Anh liền cưỡng ép chính mình vứt bỏ ngay, hắn cố sức gượng dậy, ngồi thở hổn hển mấy hơi, quyết định lục lọi trên thi thể người bên cạnh xem có thứ gì hắn có thể dùng được không.
Liên Hoa Ổ không còn, thù vẫn chưa báo, Giang Trừng còn cần hắn, sư tỷ còn cần hắn, hắn không thể cứ như vậy mà gục ngã.
May mắn, hắn tìm được một ít thuốc trị thương, còn có một ít đồ ăn, thuốc trị trương vẫn tốt, nhưng đồ ăn phần lớn đã bị dính máu, nhiễm mùi tanh không tả nổi, nhưng hiện giờ cũng không để ý được nhiều như vậy.
Băng bó qua loa vết thương của mình, ăn một ít đồ ăn, nghỉ ngơi chưa được bao lâu, bầu trời vốn u ám càng thêm tối tăm, oán khí bắt đầu ồn ào lên, tiếng thét chói tai tiếng khóc la càng lúc càng lớn.
Đêm tối rồi.
Nguỵ Anh thầm nói không ổn, cố chống chọi thân thể đi về phía trước, không đi được thì lại bò, hắn muốn tìm một nơi an toàn, nhưng nhìn bốn phía xung quanh, có chỗ nào an toàn tuyệt đối đâu?
Hắn khẽ thở hổn hển mấy hơi, quyết định đi đến chỗ cao phía trước, gắng gượng bước nhanh hơn, hắn có thể cảm giác rõ ràng, thi thể xung quanh đang ngo ngoe rục rịch.
...
Bỏ chạy rất lâu, nhưng vẫn bị bắt được.
Bị oán khí bóp cổ lơ lửng trong không trung, lúc gần sắp thở không được nữa, Nguỵ Anh suy nghĩ rất nhiều, một loạt bóng người lướt qua trong đầu, Giang Trừng, sư tỷ, Giang thúc thúc, Ngu phu nhân, tiểu Lục... Cuối cùng chậm rãi dừng lại ở hình ảnh Lam Trạm.
"Nhàm chán".
"Vô cùng nhàm chán".
"Không biết xấu hổ!"
"Cút!"
Tiểu cũ kỷ đúng thật là...
"Linh khí cũng là khí, oán khí cũng là khí, oán khí vì sao không thể để cho người sử dụng chứ?"
Đúng vậy, vì sao không thử xem, dù gì tình hình cũng sẽ không tệ hại hơn so với hiện giờ không phải sao?
Dùng hết sức lực cuối cùng, Nguỵ Anh dùng phương thức hấp thu linh khí để liều mạng nạp toàn bộ oán khí vào trong cơ thể.
Trong nháy mắt oán khí nhập vào cơ thể đó, lục phủ ngũ tạng đều quay cuồng, linh hồn như thể đang bị xé toạc.