[Vong Tiện] Toại Vân Sắc

Chương 17: Sớm tối (B) H



Lam Vong Cơ chăm chú nhìn hắn, đôi môi thường xuyên mím lại thế nhưng giờ lại hơi cong lên một nụ cười nhợt nhạt, như ánh nắng từ trên trời rọi xuống ngọn núi ngàn năm tuyết phủ, có thể làm tan chảy tất cả những dòng sông băng lạnh lẽo.

Y nói với Nguỵ Vô Tiện: "Mạt ngạch Lam gia có ý nghĩa tự mình quy thúc (tự kềm chế bản thân), cho nên... chỉ được phép ở trước mặt đạo lữ, mới không cần phải kềm chế."

Trước mặt đạo lữ mới có thể tháo bỏ mạt ngạch, ý là không cần kềm chế?

Nguỵ Vô Tiện mờ mịt nhắc lại: "Vậy ngươi ở trước mặt ta tháo mạt ngạch xuống, ta lại không phải..."

Hắn bỗng nhiên nghĩ thông suốt tất cả mọi chuyện.

Vì sao lần đầu tiên Lam Vong Cơ nghe thấy hắn muốn mạt ngạch thì tức giận.

Sau đó đụng vào một lần, Lam Vong Cơ nổi giận giống như tiểu thư khuê các bị lưu manh sờ vào người vậy.

Lúc trước hai người bọn hắn bị nhốt trong động Huyền Vũ, hắn vì nóng lòng cầm máu vết thương cho Lam Vong Cơ, mạnh bạo rút mạt ngạch làm dây buộc ga rô....

Sau này tại sao hắn nhắc đến mạt ngạch, Lam Vong Cơ không hề nổi giận...

Hoá ra... Mỗi lần hắn nói mượn mạt ngạch với Lam Vong Cơ, vào tai đối phương, lời này không khác gì cầu thân (hỏi cưới) á...

"Hic..." Nguỵ Vô Tiện ngẩn người ngay tại chỗ, nhưng gương mặt và cổ lại thành thật mà đỏ bừng một mảnh.

Như vậy là hắn hết lần này đến lần khác cứ khinh bạc nam nhân băng thanh ngọc khiết trước mặt hay sao? Mà Lam Vong Cơ lại không đâm chết hắn ngay tại chỗ, hay là từ lâu trước đó cũng đã...

Nghĩ đến đây, Nguỵ Vô Tiện căn bản không ngăn được mà nở nụ cười.

Lam Vong Cơ không biết suy nghĩ trong lòng hắn, cúi đầu hôn lên cổ tay của hắn, dịu dàng hỏi: "Ngươi nguyện ý không?"

"Hả? À?" Nguỵ Vô Tiện theo bản năng bụm miệng che nụ cười đắc ý trên mặt, quên mất trên tay phải còn dính đầy chất dịch trắng đục lúc nãy mới tiết ra, vô ý làm ướt cằm, lại xấu hổ luống cuống cười.

"Ngươi cầm mạt ngạch của ta, rất nhiều lần" giọng Lam Vong Cơ lạnh như băng, ánh mắt dịu dàng mà mong đợi xuyên qua hàng lông mi thanh mảnh dừng trên khuôn mặt tuấn tú của chàng thanh niên, nhấn mạnh từng chữ: "Ngươi, chịu trách nhiệm".

"Ta nguyện ý! Đương nhiên nguyện ý!" Nguỵ Vô Tiện nghĩ ra rồi mới phản ứng lại, dùng cả chân tay mạnh mẽ nhào lên ôm lấy Lam Vong Cơ, lớn tiếng nói: "Ngươi cho ta mạt ngạch, chính là người của ta! Có phải hay không?"

Nghe thấy lời bày tỏ thẳng thắn như vậy, người cảm thấy xấu hổ trước vẫn là Lam Vong Cơ, y hít sâu vài hơi, rốt cuộc mới cười nói: "Ừm".

Nụ cười kia như cây khô gặp mùa xuân, băng giá chuyển thành mưa, Nguỵ Vô Tiện bị mê hoặc đến thất điên bát đảo, rốt cuộc ngay cả người bị đè bên dưới là chính mình cũng không sao cả.

Có lẽ vốn dĩ cũng không sao cả. Hắn cực kỳ không có tiền đồ mà suy nghĩ: Lam Trạm tốt như vậy, hắn mặc kệ ở trên hay ở dưới miễn sung sướng là hời rồi nha!

Nhưng vẫn có một chuyện nằm ngoài dự đoán của Nguỵ Vô Tiện.

Hắn không có đọc qua sách Long dương, cái gọi người nằm trên nằm dưới, hắn có biết nhưng không biết tại sao lại như vậy. Cho nên khi Lam Vong Cơ tách hai chân hắn ra, lấy tinh dịch dính ở phía trước dục vọng cực đại thoa lên chỗ giữa kẽ mông chưa từng có ai sờ tới kia, hắn vẫn mờ mịt hoang mang.

"Khoan đã! Lam Trạm, giữa nam tử thật là dùng chỗ này.... Ô!"

Chỗ đó vừa hẹp vừa chặt, căn bản không thể nào nhét vào thứ gì. Nguỵ Vô Tiện nằm ngửa trên tấm áo trắng trải trên mặt đất, các ngón tay bị mạt ngạch quấn lấy vô thức siết chặt tấm áo, cảm giác Lam Vong Cơ chậm rãi đưa phần quy đầu vào trong cơ thể hắn, hậu huyệt đột ngột bị căng ra, đau đớn kịch liệt khiến cho hắn phải liên tục hít thở không khí, cả người run rẩy, mồ hôi lạnh thấm ướt cả trán.

"Ô! A, Lam Trạm... Lam Trạm, Lam Trạm! Đau..." Thân thể Nguỵ Vô Tiện căng cứng ngẩng mặt lên, như là hít không khí không được phải thở gấp gáp cầu xin, chỗ khó nói đau đớn, đành phải kêu tên Lam Vong Cơ, hắn vặn vẹo thắt lưng muốn thoát khỏi vật to lớn kia, sau đó phát hiện với tư thế bị người nọ ràng buộc thế này, hắn căn bản trốn không thoát.

Nguỵ Vô Tiện trần trụi và ướt đẫm nằm trong cái bóng của chính thân thể y, từ trong bản năng y cảm giác rằng người nọ sẽ hối hận, nhưng lại không để cho hắn trốn, cố ý dùng tay ấn giữ vai hắn lại.

Hai chân thon dài trắng nõn gác lên vai y, chỗ bí ẩn ở kẽ mông có màu hồng nhạt xinh đẹp tươi mới, dựa vào tinh dịch bôi trơn để mở tiểu huyệt một cách vất vả và không tình nguyện, e lệ thít chặt vào, vừa giống như phản đối, nhưng lại vừa giống như muốn chào đón.

Ánh mắt Lam Vong Cơ tối lại một chút, bên tai vang lên tiếng thở dốc của chàng thanh niên, y giữ chặt vòng eo thanh mảnh, lại một lần nữa tiến vào bên trong đang co chặt, miễn cưỡng đẩy dục vọng đi vào.

Âm thanh Nguỵ Vô Tiện phát ra đều là kêu la thảm thiết, khoé mắt đẫm lệ, không để ý gì nữa bắt đầu giãy giụa.

"Rất đau?" Lam Vong Cơ thấy hắn như thế, tuy rằng chính mình cũng nhẫn nhịn đến mồ hôi đầy đầu, nhưng cắn răng rút hết ra ngoài.

Lúc đi vào rất đau, đột nhiên rút ra cũng đau á. Nguỵ Vô Tiện khóc không ra nước mắt, cả người run bần bật: "Đương nhiên là đau... Lam Trạm, ngươi cũng không nhìn xem cái vật kia to bao nhiêu..."

Nhưng khi nhìn thấy Lam Vong Cơ giống như một đứa trẻ lúng túng vì làm sai, hắn lại mềm lòng, sau vài lần hít thở sâu bình tĩnh lại, giơ tay ôm lấy đối phương, hai người vượt qua khó khăn nằm ôm nhau trên tấm áo trắng trong sơn động tối tăm.

Sau khi thử một lần, vật vốn cứng ngắc nóng hổi của Lam Vong Cơ hơi xìu xuống, rõ ràng là thấy hắn khó chịu, tất nhiên mất hứng, nhưng mà tay chân Nguỵ Vô Tiện cứ không an phận, trong lúc hai người cọ xát lại hôn nhau lần nữa, khi kề môi sát má, Lam Vong Cơ nghe thấy Nguỵ Vô Tiện khẽ cười và thở dài.

"Lam Trạm, ta rất khó xử".

"Hử?" Lam Vong Cơ cúi đầu xuống hôn lên chỗ xương quai xanh có đường nét rõ ràng của hắn, bàn tay mười ngón giao nhau cùng với hắn, lặng lẽ truyền vào một chút linh lực, quả nhiên phát hiện linh lực như đi vào hư vô, kinh mạch lạnh thấu xương.

Người trong lòng ngực thật sự không có linh lực, lại cậy mạnh ở trên chiến trường hung ác giết địch, cứ như vậy theo thời gian, hắn làm sao chống đỡ được đây?

Trong lòng Lam Vong Cơ tràn đầy thương tiếc, ôm người càng chặt, phát hiện chỗ bụng dưới của hắn đã cứng trở lại, ngạc nhiên nhìn hắn.

Nguỵ Vô Tiện không chịu được ánh mắt dừng lại trên mặt hắn: "Hình như làm chậm sẽ không đau. Lam Trạm, ngươi thật chắc chắn giữa nam tử là làm như vậy?"

"... Ừm" Lam Vong Cơ bất đắc dĩ nói: "Ngươi không cần miễn cưỡng".

"Ngươi kêu ta không miễn cưỡng, thì ta lại càng muốn miễn cưỡng. Ngươi đưa mạt ngạch quan trọng cho ta, làm sao có thể uỷ khuất ngươi chứ?" Nguỵ Vô Tiện mặt mày cong lên, nhưng trong lòng thì do dự giữa việc trực tiếp bị làm chết và việc ham muốn không được thoả mãn, cuối cùng hạ quyết tâm xoay người đè Lam Vong Cơ xuống đất, chính mình nằm trên người nam nhân, hai chân tách ra, lại một lần nữa duỗi tay cầm lấy dục vọng ở bụng dưới Lam Vong Cơ, bên trên đó vẫn còn dính ướt, Nguỵ Vô Tiện xoa nắn vài cái, lập tức cứng đến mức phỏng tay.

Lam Vong Cơ giữ tay hắn lại, nói giọng khàn khàn: "Nguỵ Anh"

Nguỵ Vô Tiện lại nắm tay y dẫn tới hậu huyệt của mình, cảm nhận được cảm giác khác thường khi những ngón tay có lớp chai mỏng đó chạm đến lối vào đang đóng chặt, khẽ cười nói: "Trực tiếp để vật to lớn kia đi vào thật sự rất đau, trước hết ngươi nghĩ cách làm cho chỗ này rộng ra một chút...."

Hắn cảm giác được hô hấp Lam Vong Cơ trở nên nặng nề, ngón tay xoa mở và đi vào huyệt khẩu, đúng lúc đó hắn nhịn không được ngẩng mặt lên, đối diện với ánh mắt sâu thẳm của người nọ, hơi sững người một chút.

Từ lúc mới quen, đến cuộc chiến Xạ Nhật Chi Chinh, hắn phát hiện thỉnh thoảng Lam Vong Cơ sẽ dùng ánh mắt như vậy nhìn hắn. Là ánh mắt nóng bỏng như lửa, mềm mại như lụa, xâm lược như dã thú, đau đớn như rách da.

Lúc đầu Nguỵ Vô Tiện không hiểu, hiện giờ rốt cuộc hắn lấy hết can đảm để hỏi ra miệng: "Lam Trạm, ngươi nói cho ta, hiện tại ngươi đang nghĩ gì?"

Tính cách của Lam Trạm là luôn kềm nén quá mức như thế, giống như tình trạng lúc này của hai người, nếu hắn không gật đầu, Lam Vong Cơ thậm chí sẽ không chịu tiến thêm một bước.

Lam Vong Cơ bình tĩnh chăm chú nhìn hắn, lắc đầu không đáp.

Nguỵ Vô Tiện dùng mọi cách bám riết nhưng y vẫn không chịu nói.

Tiếng nước ướt át nho nhỏ không biết từ chỗ nào truyền đến, Nguỵ Vô Tiện nhịn không được thở dốc, cảm giác hậu huyệt đã bị dị vật lấp đầy, làm như có thêm nhiều ngón tay đang căng ra chỗ kia, cẩn thận xoa ấn khám phá bên trong.

"Lam Trạm..." giọng Nguỵ Vô Tiện ngân dài, chống tay bên tai người nọ, thắt lưng vì bị kích thích mà mềm nhũn cả ra, nửa thân trên nằm xuống dán sát vào lồng ngực ấm áp của y, phát hiện tim của đối phương đập rất nhanh.

"Mau nói cho ta biết" Nguỵ Vô Tiện cười nhẹ, thở hổn hển, không chịu nổi hôn lấy chóp mũi và đuôi mắt của Lam Vong Cơ, thúc giục y bộc bạch để được khoan hồng.

"Sẽ làm ngươi sợ" Lam Vong Cơ hôn lên chóp mũi của hắn, nhưng từ đáy lòng lại có một giọng nói, muốn để cho Nguỵ Anh thực sự hiểu rõ. Cập‎ nhật‎ t𝗋𝓊yện‎ nhanh‎ tại‎ [‎ 𝐓R𝓊𝑀𝐓R𝑼Y𝐸𝐍.V𝐍‎ ‎ ]

Nguỵ Anh biết rồi, có thể sợ đến nỗi lùi bước, dùng ánh mắt khó tin nhìn y, sợ hãi y hay không?

"Không làm ta sợ được, tiểu cũ kỷ nhà ngươi định làm gì? Nuốt ta hay sao?" Nguỵ Vô Tiện cười tủm tỉm, rồi lại khiêu khích nói: "Biết ngươi nói không ra lời, vậy ngươi làm cho ta xem? Hử?"

Lam Vong Cơ dung túng mà lặng lẽ thở dài. Lúc này đây Nguỵ Vô Tiện quá mức không đề phòng, hắn không rõ, một nam nhân khác dùng ánh mắt như thế nhìn hắn là có ý gì hay sao?

Đó là ánh mắt muốn hắn, khao khát hắn, cấp bách muốn lột sạch hắn...

Lam Vong Cơ dùng ánh mắt như thế để khoá chặt chàng thanh niên, rất chậm rãi nâng cằm hắn lên, ngón cái sờ lên đôi môi bị hôn tới sưng, làm cho hắn há miệng ra, đưa ngón tay vào.

"Nói không ra lời". giọng Lam Vong Cơ dịu dàng đến mức gần như là dỗ dành: "Ngươi đừng phản kháng".

Đây là muốn dùng hành động để diễn đạt? Nguỵ Vô Tiện hưng phấn liếm môi, ngậm lấy ngón tay của người nọ, ánh mắt sáng ngời, ngoan ngoãn gật đầu, quả nhiên nhìn thấy ánh mắt sắc lạnh của Lam Vong Cơ trở nên tối hơn.

Thật ra ta không có mong manh như vậy, Nguỵ Vô Tiện nghĩ thầm, đối phương đặt mình ở trong lòng bàn tay mà cẩn thận che chở giống như trứng của một loài thú quý hiếm có thể bị rơi vỡ bất kỳ lúc nào, hắn thật sự cảm nhận được tâm ý quý trọng.

Nhưng hắn lại cảm thấy như vậy không đủ sung sướng.

Thô bạo một chút cũng không sao, hắn không mong manh dễ vỡ như vậy.

Hắn nói ra ý nghĩ của mình cho Lam Vong Cơ, hắn thúc giục ủng hộ Lam Vong Cơ không cần kềm chế, phóng túng cũng tốt, điên cuồng phát tiết cũng được, hắn đều bằng lòng.

... Ngay sau đó thật sự có chút thảm.

Đám lông màu nâu đen ở bụng dưới người nọ ma sát tới lui ở huyệt khẩu ướt đẫm chất dịch, dính thành từng sợi từng sợi trông rất dâm mỹ. Cây dao bằng thịt khổng lồ cắt mở vào vách thịt mềm mại bên trong, đi vào lấp đầy và làm thẳng những nếp gấp mềm mại, cho đến khi chàng thanh niên cảm thấy sâu không chịu nổi, giống như sắp bị cắt đứt ra khiến hắn sợ hãi, sự đau đớn và khó chịu kèm theo đó cũng vây lấy hắn.

Nhưng sự ôm ấp của Lam Vong Cơ lại thoải mái và ấm áp như thế, rõ ràng đau muốn khóc, nhưng cảm giác được sự vụng về mà thật cẩn thận trân quý của y.

Nguỵ Vô Tiện quỳ sấp trên mặt đất, hai chân mở rộng ra, thân thể đong đưa theo sự va chạm kịch liệt liên tiếp ở phía sau, hắn há miệng thở dốc từng ngụm, mỗi lần bị xỏ xuyên vào thật sâu đều cảm thấy mình như sắp bị giết chết, nhưng khi người nọ lui ra thì hắn lại nhịn không được co rút cửa huyệt mềm mại để bao vây giữ lại. Rõ ràng bị căng trướng vừa mỏi vừa đau, nhưng trong những lần xâm lược kéo dài vô tận đó lại cảm giác được chút gì đó là lạ, giống như bên trong có một cái gờ nổi lên, bị vật thô to ma sát qua là hắn không nhịn được phải rên rỉ, hắn không thể nói được đó là cảm giác gì, không hẳn là đau mà cũng không phải là sảng khoái, chỉ cảm thấy không thể khống chế được bản thân cứ lặp đi lặp lại, từ đau đớn khóc lóc trở thành rên rỉ mềm mại đã tố cáo sự vui thích thực sự của hắn.

"Lam Trạm, ưm, a, chậm một chút... Ta thật sự chịu không được, Hàm Quang Quân uy vũ... Ô, sâu quá..."

Lam Vong Cơ không dám thừa nhận giọng nói xin tha thảm thiết này càng khiến y phấn khích, chỉ đành lật hắn lại đè trên mặt đất, gập đầu gối trắng nõn đè sát xuống ngực, mới chú ý thấy dục vọng ở phía trước chàng thanh niên đã căng cứng thành màu đỏ sẫm, lắc lư run rẩy, khuôn mặt tuấn tú mê đắm, đôi môi đỏ hé mở, rõ ràng rất là hưởng thụ.

Hay là Nguỵ Anh vừa rồi kêu la thảm thiết đều là cố tình giả vờ? Để giành lấy sự thương cảm của y?

Đôi mắt Lam Vong Cơ nheo lại, ngón tay hướng đến quy đầu đang đứng thẳng tắp của hắn mà hung hăng búng một cái để trừng phạt, thắt lưng chắc khoẻ lại không chút lưu tình đâm vào thật dữ dội.

Nguỵ Vô Tiện hoảng hốt kêu to một tiếng, bị cây thịt thô to cứng ngắc cắm vào, vùng bụng bằng phẳng bị đâm đến nỗi hơi phồng lên, cả người hắn ướt đẫm mồ hôi, bị cái gọi là cầu hoan thô bạo cắm vào phải bật khóc, bị buộc phải mở đùi ra và co giật không thể kiểm soát, tinh dịch đè nén hồi lâu phun cao tung toé ra, dính trên mặt Lam Vong Cơ.

Lam Vong Cơ hơi ngạc nhiên lau đi, sau đó khẽ cười.

"...." Nguỵ Vô Tiện cả mặt đỏ bừng, ấp úng nói: "Ta, hic..." Muốn chết!

Dục vọng mới vừa rồi phát tiết quá mức mẫn cảm không thể chạm vào, hậu huyệt bị kích thích co chặt lại, nhưng bị vật thô dài mạnh mẽ căng ra, nghiền tới nghiền lui. Lần đầu tiên bị làm như thế, Nguỵ Vô Tiện hồn nhiên không nhận ra mình hồn vía lên mây từ khi nào, nắm chặt cánh tay Lam Vong Cơ, tiếng rên rỉ từ từ yếu dần, cuối cùng ngất đi.

***

Thăm lại chốn xưa, may mà vật mất người còn. Nguỵ Vô Tiện nửa đêm tỉnh lại, dưới ánh sáng lờ mờ thoả mãn nhìn Lam Vong Cơ đang ngủ, ngắm thế nào cũng thấy hài lòng.

Tiểu cũ kỷ thích tức giận trưởng thành rồi, vẻ tuấn mỹ không giảm, bớt đi vẻ ngây ngô, tư thái nhã nhặn, vai rộng chân dài, bạch ngọc như sương, giống như tiên nhân.

Không có ai nhận thấy Cô Tô Lam Vong Cơ và Vân Mộng Nguỵ Vô Tiện vô cùng giống nhau ở điểm này.

Nguỵ Vô Tiện nghĩ thầm, may mà Lam Vong Cơ không có hứng thú đối với vị trí gia chủ và tiên đốc cũng như các vị trí quyền lực lãnh đạo khác, nói y vì gia tộc mà bằng lòng làm phó chỉ huy cũng không đúng, bởi vì Lam Vong Cơ từ nhỏ đã tỏ rõ thiên phú và thực lực vượt xa điều này, quyền vị tầm thường căn bản không trói buộc được y.

May mắn chính mình đối với quyền vị cũng không có hứng thú. Hắn nghĩ thầm, nếu thế gian thái bình, sẽ dẫn Lam Vong Cơ đi khắp bốn phương, dựa vào nhau mà sống; nếu thiên hạ loạn lạc, thì nắm tay dũng cảm đứng ra, hành hiệp trượng nghĩa.

... Người như vậy hiện giờ là của mình, thật tốt. Hắn nép vào người Lam Vong Cơ điều chỉnh một tư thế ngủ thoải mái, kéo áo khoác ngoài màu đen che phủ lên người, rồi mệt mỏi ngủ thiếp đi lần nữa.

***

Nửa ngày sau, Lam Vong Cơ kiên trì ôm Nguỵ Vô Tiện, ngự kiếm rời khỏi Mộ Khê Sơn.

Hai người giặt sơ quần áo bị dơ dẩn do lăn lộn trên đất đá rồi làm khô, nhưng vạt áo vẫn nhăn nhúm, mà thanh niên mặc hắc y bị đau eo đến nỗi đứng không được, đành phải đầy mặt xấu hổ mà cuộn tròn trong lòng ngực của nam nhân mặc bạch y, áo trong cũng mặc màu trắng giống nhau, cúi đầu thưởng thức khối sắt đen có hoa văn quỷ dị trong tay, nhỏ giọng trách móc: "Ta không kêu ngươi ôm ta như vậy mà..."

"Là ngươi nói đừng cõng" Lam Vong Cơ dùng ánh mắt quang minh chính đại nhìn về phía trước, giọng nói văng vẳng trong tiếng gió rít ở trên cao lại mang theo ý cười rất rõ.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.