Sự thật chứng minh Ôn Nhược Hàn sợ là kẻ địch khó giải quyết nhất trong Xạ Nhật Chi Chinh.
Nguy cơ ở Lang Gia được giải trừ, Lam Hi Thần liền từ biệt mọi người, chia quân Cô Tô Lam thị thành hai nhánh, tự mình dẫn một nhánh đi đến chiến trường khác chi viện cho các gia tộc đang chiến đấu. Còn Lam Vong Cơ thì dẫn một nhánh, chuẩn bị giúp đỡ Vân Mộng Giang thị đi vùng phía nam Vân Mộng bao vây tấn công Liên Hoa Ổ. Đáng tiếc đêm qua Vân Mộng Song Kiệt ban đầu tính toán bất ngờ tập kích Ôn gia ở khu vực Mộng Trạch, nhưng vì Ôn Nhược Hàn đột nhiên thay đổi sách lược mà đành phải dừng lại, hậm hực trở về.
Tuy rằng chủ soái bị thương rút về Kỳ Sơn, nhưng Ôn Nhược Hàn không quên hạ lệnh toàn quân đội Ôn gia, hễ là thi thể tu sĩ chết trận, đều đốt cháy ngay tại chỗ. Trước khi khai chiến phải đào hết các thi thể trong phạm vi chiến trường lên để đập nát, sợ bị quỷ tu luyện hoá thành hung thi, nếu gặp tà quỷ người giấy, thì lấy lửa đối phó. Kế hoạch này vừa ra, khiến cho chiến lược phản công của quân Vân Mộng Giang gia gặp trở ngại.
Sau khi gấp rút tiếp viện cho thành Lang Gia, Vân Mộng Song Kiệt lập tức lên kế hoạch tận dụng tình thế chiếm lại Liên Hoa Ổ, không ngờ Ôn Nhược Hàn ra chiêu này, đồng nghĩa với việc cắt đứt đội quân kỳ dị của Nguỵ Vô Tiện, Vân Mộng Giang thị vốn áp sụng chiến lược tinh binh, đối mặt với chiến thuật tre già măng mọc của Ôn gia, nếu cưỡng ép đột phá, thương vong chắc chắn sẽ rất nặng nề, nếu không phải nguy cấp, Vân Mộng Song Kiệt không muốn gánh lấy rủi ro này.
"Đêm qua tập kích bất ngờ thế nào?" Trong thư phòng, Lam Vong Cơ đại diện cho viện quân Cô Tô Lam thị, cùng Vân Mộng Song Kiệt kiểm điểm lại từ đầu đến cuối chuyện tạm thời lui quân tối hôm qua.
"Không ra tay" Giang Vãn Ngâm một thân mặc bào phục gia chủ màu tím sẫm quý khí bức người không thể nào vui vẻ đứng khoanh tay, đôi mắt nhìn chằm chằm vào sa bàn trước mặt, ngón tay gõ mạnh vào cùi chỏ một cách mạnh bạo.
"Ôn gia thông minh lên rồi, chúng biết ta có thể điều khiển hung thi, nên ra lệnh cho người ra tay phá huỷ trước. Trên chiến trường chắc chắn luôn có một đội cung tên chuyên truy sát người thổi sáo ở chỗ cao, này căn bản là đợi giết chết ta trước". Nguỵ Vô Tiện buồn bực lấy tay chống cằm, đẩy chồng tin tức chiến sự xếp ngay ngắn sang bên cạnh, lười biếng dựa lưng vào ghế, thậm chí gác cả hai chân lên mặt bàn.
Giang Yếm Ly bưng trà nóng vào, thấy Nguỵ Vô Tiện trong tư thế ngả nghiêng, khẽ cười nói: "A Tiện, Lam nhị công tử cũng ở đây, ngươi ngồi ngay ngắn vào".
Lam Vong Cơ lại không có bất kỳ vẻ không vui nào, chỉ nói: "Không quan trọng".
Không lẽ lại nói『để chân xuống đi』hay sao?
Bị Giang Yếm Ly nhắc nhở, Nguỵ Vô Tiện ngạc nhiên liếc mắt nhìn Lam Vong Cơ một cái, mới phát hiện ngay cả Giang Trừng cũng kinh ngạc nhìn Hàm Quang Quân, một người luôn có hành vi nhã chính, gia huấn nghiêm minh.
"..." Trong lòng Giang Vãn Ngâm sợ hãi, chẳng lẽ Lam nhị công tử đã thành công rồi sao?! Lời thề thốt tuyên bố chỉ thích nam tử của Nguỵ Vô Tiện còn văng vẳng bên tai, hiện giờ tình hình so với trên chiến trường lại càng khó lường hơn...
Đại khái là ánh mắt của Vân Mộng Song Kiệt quá mức quỷ dị, nên Hàm Quang Quân ho nhẹ một tiếng, ý bảo hai người dời sự chú ý trở lại chính sự.
Nội tâm của Nguỵ Vô Tiện không có sóng to gió lớn như Giang Trừng, hắn đón lấy chén trà Giang Yếm Ly đưa, rầu rĩ nói: "Thổi sáo ngự thi không được, đội quân người giấy trước đó chuẩn bị quá mất thời gian lại khó ứng biến, ta càng cần phải có biện pháp mạnh mẽ hơn để thao tác hung thi. Ừm... Thật ra cũng có một biện pháp có thể thử xem...."
Giang Trừng ngạc nhiên nói: "Tình thế nghiêm trọng như vậy, người còn có cách? Nếu không có cách khác, cùng lắm chúng ta lại chiêu mộ huấn luyện thêm tân binh vậy".
Nguỵ Vô Tiện ôm chén trà, lắc đầu: "Quân Vân Mộng vốn dĩ là chiến lược dùng tinh binh, tu sĩ không đạt tới trình độ Trúc Cơ thì không được phép tham chiến, điều này cơ bản có thể khống chế được số thương vong. Huống hồ cho dù chúng ta tiếp tục chiêu mộ tân binh, trong một năm rưỡi cũng không thể so với lượng người đông nghìn nghịt kiểu này của Ôn gia".
Giang Trừng lấy những lá cờ gỗ nhỏ màu tím có chữ『Giang』trên sa bàn, số lượng lá cờ nhỏ ít ỏi có thể đếm được, cắm cờ lên các cứ điểm trên đường từ thành Lang Gia đến Liên Hoa Ổ, còn không đến ba cứ điểm, lá cờ đã dùng hết.
"Binh lực đúng thật là vấn đề" Giang Trừng nhíu mày.
"Cô Tô Lam thị có thể hỗ trợ" Lam Vong Cơ đứng ở bên cạnh kia của sa bàn, tay cầm lá cờ nhỏ chữ Lam, đánh dấu mấy chiến trường chính có thể, nhưng vẫn là không đủ.
Lúc này Nguỵ Vô Tiện đột nhiên đứng lên, tay cầm lá cờ có chữ Giang màu đen, vừa bố trí trên sa bàn, vừa lẩm bẩm nói: "Không chắc lắm, ta nhớ tới trước kia có gặp qua một thứ hiếm thấy bậc nhất... Nếu thứ đó thành công, binh lực sẽ đủ".
Giang Trừng nhìn những lá cờ nhỏ màu đen nhanh chóng kéo dài đến vòng tròn đại diện cho Liên Hoa Ổ, vẻ mặt nghiêm túc hỏi: "Ngươi nắm chắc mấy phần?"
Nguỵ Vô Tiện giơ tay cười cười, đầu ngón tay vẽ ra một phạm vi trên sa bàn, khẳng định nói: "Nếu có thể luyện thành, trong một tháng lấy về Liên Hoa Ổ".
Thời gian chừng nửa nén nhang, Giang Yếm Ly rời đi rồi quay lại, trong làn để hai thố canh nóng hổi, nhìn thấy trong thư phòng chỉ còn lại một mình Giang Trừng, thắc mắc hỏi: "A Tiện đâu rồi?"
Tâm trạng Giang Trừng không tệ, hắn nhận lấy thố canh Giang Yếm Ly mang đến, kêu a tỷ hắn cùng ngồi xuống ăn canh: "Lam nhị cùng hắn đi tìm vật liệu, canh này hai chúng ta đành phải ăn rồi".
Giang Yếm Ly mở nắp thố sứ giùm cho hắn, dịu dàng nói: "Lam nhị công tử đối với a Tiện khá tốt".
Giang Trừng suýt nữa bị sặc canh, kinh ngạc nhìn nữ tử áo tím: "A tỷ, bộ tỷ đoán được chuyện gì hả?"
Giang Yếm Ly bình chân như vại cầm muỗng múc canh, mỉm cười nói: "A Trừng, ngươi cảm thấy Cô Tô Lam thị có nguyện ý ở rể nhà chúng ta hay không?"
Giang Trừng phun ra một ngụm canh, trừng mắt hỏi: "A tỷ, tỷ có hứng thú với Lam tông chủ?"
Ánh mắt Giang Yếm Ly hiền từ nhìn đứa em ruột luôn không hiểu gì của nhà mình, buồn rầu nói: "A Trừng, năm nay ngươi bao nhiêu tuổi?"
"...." Vị tông chủ trẻ tuổi của Vân Mộng Giang thị trên chiến trường uy phong lẫm liệt quyết định ngừng hỏi tỷ của hắn tất cả các câu hỏi về hôn sự, chiến đấu với Ôn cẩu đơn giản hơn nhiều á!
***
Lam Vong Cơ không dự đoán được, trở về Mộ Khê Sơn vào giờ phút này, đi cùng hắn là người đã từng cùng mình trải qua sinh tử trong động Huyền Vũ.
Tốc độ bay của Tị Trần như sao xẹt, buổi trưa còn ở bên sa bàn trong thư phòng thành Lang Gia bàn bạc về tình hình chiến sự, lúc chạng vạng đã đến động Huyền Vũ ở Mộ Khê Sơn.
Có linh kiếm bên mình, xuống đáy động không khó khăn gì, lúc hai người đang hạ xuống, Lam Vong Cơ còn có thể quy củ dán Minh quang phù dọc theo vách núi để chiếu sáng đường đi, chỉ tốn một ít thời gian, cả hai đã đến bên bờ hồ lúc trước gặp Đồ Lục Huyền Vũ. Minh quang phù thắp sáng sơn động u tối, hồ nước phản chiếu những đốm sáng màu cam của lưu huỳnh đầy trên vách núi, giống như đặt mình vào cảnh ảo trong mộng.
Nơi đây không còn yêu thú ăn thịt người nữa, nhưng vết sẹo trên ngực Nguỵ Vô Tiện vĩnh viễn vẫn còn. Lam Vong Cơ đứng một bên không ngừng đốt Minh quang phù, thấy thanh niên mặc hắc y ngậm dây cột tóc, cột mái tóc dài đen nhánh thành đuôi ngựa cao cao, rồi cởi áo ngoài chuẩn bị xuống nước, trong ánh sáng yếu ớt mờ nhạt, suýt chút nữa cho rằng chàng thiếu niên hoạt bát lanh lợi kia lại xuất hiện.
Có lẽ là y sai. Nguỵ Vô Tiện chẳng hề thay đổi gì cả, hắn vẫn là Nguỵ Anh năm đó dũng cảm ra mặt vì một đồng học xa lạ; cũng là Nguỵ Anh vắt hết óc để phản đối gia quy của Vân Thâm, khiến cho y tức giận đùng đùng; càng chính là Nguỵ Anh hay trêu chọc y, cố ý kéo mạt ngạch của y.
Nguỵ Anh là bỏ đi kim đan, nhưng không phải là không thể tu trở lại --- trong nháy mắt đó Lam Vong Cơ gần như cố chấp nghĩ, người này thiên tư thông minh, chỉ cần cùng hắn tu luyện đàng hoàng, bọn hắn nhất định có thể trở lại trạng thái kỳ phùng địch thủ như hồi ban đầu.
Sẽ có cách.
"Đưa quần áo cho ta" Lam Vong Cơ đưa tay về phía hắn.
"Hả?" Nguỵ Vô Tiện nửa người trên trần trụi không hiểu gì quay đầu nhìn y, mấy món quần áo vắt trên tay bị Lam Vong Cơ lấy đi.
"Trên mặt đất dơ" Lam Vong Cơ mặt vô biểu tình giải thích, cất áo khoác của Nguỵ Vô Tiện vào trong túi càn khôn.
"Được. Lam Vong Cơ, ngươi chờ ta một lát, ta đi vớt cây kiếm sắt kia rồi quay trở lại". Nguỵ Vô Tiện cười nói: "Đã qua lâu như vậy, con rùa kia đã thành bộ xương trắng từ lâu, hy vọng nước không hôi thúi".
Lam Vong Cơ lại nhìn chăm chú vào vết sẹo hình mặt trời trên ngực hắn, dùng giọng nói cực nhẹ để hỏi: "Nơi này còn đau không?"
Có lẽ là giọng nói của nam nhân mặc bạch y quá mức cẩn trọng, hoặc cũng có thể là Nguỵ Vô Tiện chưa bao giờ nghĩ rằng Lam Vong Cơ vẫn còn để chuyện này ở trong lòng, nên hắn hơi ngạc nhiên đồng thời trong ngực dâng lên một dòng nhiệt khó tả, giống như có một số việc nên nói ra nhưng vẫn chưa nói ra được, mà hắn thậm chí còn không nghĩ tại sao chuyện này lại bị nói ra.
Vì thế Nguỵ Vô Tiện thản nhiên mỉm cười, lắc đầu: "Đã không đau từ lâu rồi. Lam Trạm, vết thương ở chân ngươi lúc ấy thế nào? Có để lại sẹo không?"
Lam Vong Cơ rũ mắt xuống, ánh mắt âm thầm di chuyển từ vùng ngực trắng nõn xuống đến bụng của thanh niên trước mắt, rồi mới nói: "Trưởng lão Cô Tô Lam thị am hiểu thảo dược, vết thương của ta sớm đã lành lặn, không để lại sẹo".
"Vậy là tốt rồi" Nguỵ Vô Tiện nhẹ nhàng thở ra, "bởi nói ngươi đẹp như thế, nếu trên người có sẹo thì thật là đáng tiếc".
"Còn ngươi? Đây là vết thương bị lúc ở trên chiến trường hay sao?" Lam Vong Cơ nói theo hắn, làm như vô tình chỉ đến vết sẹo mổ đan trên bụng hắn.
"À..." Nguỵ Vô Tiện vội vàng nghiêng người tránh đi ánh mắt của y, thuận miệng nói qua loa cho có: "Là tai nạn, hôm nào nói tiếp. Ta đi xuống nước tìm đồ vật trước nha!"
Nói xong, hắn cũng không đợi Lam Vong Cơ trả lời, hành động mạnh mẽ nhảy vào hồ nước, nương theo ánh sáng do Lam Vong Cơ rọi trên mặt nước, nhanh chóng lặn xuống đáy hồ tìm thanh tà kiếm lúc trước nhìn thấy.