Thư ký là một người đàn ông trẻ tuổi, vóc người không quá cao, trên mặt luôn mang theo nụ cười, làm cho người nhìn thấy thoải mái, biết cách đối nhân xử thế, đi theo Tưởng Chính Hoa đã được năm năm, lúc bị Tưởng Chính Hoa mang đến trước mặt Vưu Minh, anh ta còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Tôi?” Thư ký chỉ vào mũi mình, có chút dở khóc dở cười: “Tôi bị nguyền rủa? Tưởng tổng, anh là đang nói đùa với rôi đi?”
Kỳ thực Tưởng Chính Hoa cũng có chút mơ hồ không rõ.
Người hạ chú không ra tay với hắn, mà lại ra tay với thư ký của hắn. Đột nhiên không biết nên vui hay nên buồn.
Hiện tại bọn họ đang ở trong một căn phòng của club xa hoa, nơi này rất yên tĩnh, cũng rất an toàn, trong phòng được bố trí rất thư thái ấm áp.
Vưu Minh ngồi trên ghế sa lon, nói với thư ký: “Gần đây anh có cảm thấy người bên cạnh anh đều gặp xui xẻo không?”
Thư ký: “… Vậy cũng là do bọn họ xui xẻo, liên quan gì đến tôi?”
Thư ký nghiêm túc suy nghĩ một lát: “Bạn thân của tôi vốn tưởng nhận được tiền đền bù di dời, trở thành phú nhị đại, kết quả người ta không di dời nữa. Anh em tốt của tôi thì xảy ra tai nạn xe cộ, lại bởi vì kinh tế của công ty đình trệ mà bị sa thải.”
“Đều có liên quan tới tôi?” Thư ký vô cùng ngạc nhiên: “Do tôi bị người hạ chú, nên biến thành sao chổi?”
Vưu Minh gật đầu.
Thư ký vẫn chưa tin lắm, anh ta không giống Tưởng Chính Hoa, Tưởng Chính Hoa vốn mê tín, còn anh ta thì không, cho nên vung tay nói: “Vưu đại sư cũng đừng đùa tôi, nếu người hạ chú thật sự có thể hạ chú, bản lĩnh lớn như thế, sao không đi thống lĩnh thế giới luôn đi?”
Vưu Minh: “Vấn đề này rất có ý tứ, đợi tìm ra kẻ đó, anh có thể tự mình hỏi xem.”
Đúng vậy, bản lĩnh lớn như vậy lại đi hại người, dùng vào việc khác nói không chừng có thể một bước lên trời.
Tưởng Chính Hoa ở bên cạnh nói: “Lợi hại đến đâu cũng phải ăn uống ngủ nghỉ, không ai ngại nhiều tiền.”
Tuy không tin chuyện này, nhưng thư ký vẫn nghe lời ngồi đó, phí lời, Tưởng Chính Hoa là áo cơm cha mẹ của anh ta, thời buổi kinh tế khó tìm việc, đừng nghĩ thư ký chức vụ không cao, nhưng luôn có thể tiếp xúc với nhân vật trọng yếu trong công ty, tiền lương lại không thấp, biết rõ ràng mọi chuyện trong công ty, anh ta mới không muốn bị sa thải.
Sau đó anh ta trơ mắt nhìn Vưu Minh móc từ balo ra một con dao mổ heo.
Dao mổ heo tương tự như dao phay, chỉ là dao phay hình vuông, dao mổ heo thì có đầu nhọn, có thể đâm thủng da thịt. Thư ký nuốt nước miếng, vừa nhìn đã biết con dao mổ heo này không phải dao mới, vết máu trên dao còn không có rửa sạch, không biết có bao nhiêu con heo nhỏ đáng yêu đã chết dưới lưỡi dao này.
Giọng thư ký run run: “Giết… Giết heo không phạm pháp.. Giết người phạm pháp.”
Vưu Minh ngẩng đầu, cười động viên: “Không sao, rất nhanh sẽ xong.”
Nhưng nụ cười của Vưu Minh trong mắt thư ký tương đương như đang nói ‘Không sao, tôi sẽ nhanh chóng lấy mạng anh, dao trắng đi vào, dao đỏ đi ra’.
Hai chân thư ký như nhũn ra: “Tôi… Tôi đi ra ngoài rót cốc nước.”
Vưu Minh: “Đợi đã.”
Thư ký nuốt nước miếng, nhìn Vưu Minh cầm dao mổ heo đi về phía mình.
Tuy rằng tổ hợp này có chút buồn cười, nhưng tim thư ký đã sắp vọt lên tới cổ luôn rồi.
Anh ta liếc nhìn Tưởng Chính Hoa.
“Tưởng tổng…”
Anh ta nghĩ muốn la to hô cứu mạng, nhưng anh ta biết hiệu quả cách âm của căn phòng này rất tốt, dạng club cao cấp như thế này, chuyên phục vụ những người bàn chuyện làm ăn, vì để an toàn, vật liệu cách âm đều là cao cấp nhất.
Thư ký quyết định tự cứu!
“Tôi thật sự cái gì cũng không biết!” Thư ký muốn co về sau, nhưng anh ta đang ngồi trên ghế, co người lại cũng chằng được bao nhiêu. Anh ta ngó trái ngó phải như chim cút, cả người cứng ngắc, hai mắt mở to, thở hổn hên, vô cùng đáng thương, nói: “Tôi luôn cẩn thận làm việc, tuyệt đối chưa bao giờ cấu kết với người ngoài!”
Thư ký cầu cứu Tưởng Chính Hoa: “Tưởng tổng, anh biết rõ mà!”
Tưởng Chính Hoa không hiểu ra sao: “Cậu nói cái này làm gì?”
Hắn đã sớm đã điều tra, người bên cạnh hắn chưa từng cấu kết với người ngoài.
Nếu có, hắn đã sớm tự mình giải quyết.
Thư ký phát hiện Tưởng Chính Hoa không muốn cứu mình, đứng trước bước ngoặt sinh tử, anh ta nhắm hai mắt.
Anh ta muốn chết như một thằng đàn ông!
“Tưởng tổng… Nể tình tôi theo anh nhiều năm như vậy, thẻ ngân hàng của tôi anh nhớ giao lại cho ba mẹ tôi, tôi để trong túi áo, còn có, nói với ba mẹ tôi, tôi là xuất ngoại đi công tác, rất nhanh sẽ trở về, nói với chị tôi, tôi nói chị ấy xấu là giả, từ nhỏ chị ấy đã rất xinh đẹp…”
Lúc này Vưu Minh đã ngồi xổm xuống, dùng dao mổ heo chặt đứt hắc xà dưới chân thư ký, đầu rắn rơi ra, thân rắn ngo nguậy vài cái cũng nhanh chóng biến mất, cậu khó hiểu nhìn Tưởng Chính Hoa. Tưởng Chính Hoa cũng khó hiểu nhìn lại cậu.
Tầm mắt hai người không hẹn mà cùng rơi trên mặt thư ký.
Hai mắt thư ký nhắm nghiền, cả người phát run, còn đang không ngừng bàn giao hậu sự.
Mãi đến khi Vưu Minh vỗ vỗ bả vai anh ta. Thư ký sợ đến mức không dám lên tiếng.
Vưu Minh thở dài: “Đã xong, không phải anh muốn đi rót nước sao? Đi đi nha.”
Lúc này Tưởng Chính Hoa mới kịp phản ứng: “Không phải cậu cho rằng chúng tôi muốn giết cậu chứ?”
Thư ký nhìn Tưởng Chính Hoa, hấp hấp mũi: “Chẳng lẽ không đúng sao?”
Tưởng Chính Hoa nhướn mày: “Lúc ngồi trên xe không phải tôi đã nói qua với cậu sao?”
Thư ký: “Nói gì…”
Được thôi, thất thần đến mức độ này đúng là đáng nể.
Tưởng Chính Hoa: “Nếu sau này làm việc mà còn thất thần như vậy, tôi sẽ trừ lương của cậu.”
Chờ Tưởng Chính Hoa nhắc lại những lời đã nói ở trên xe một lần nữa, thư ký mới biết mình vừa hành động ngu xuẩn như thế nào, nhưng nghĩ lại, ai nhìn thấy có người cầm dao mổ heo tiến về phía mình cũng sẽ hoảng sợ á.
Không sợ mới kỳ quái đó! Thư ký oan ức cúi đầu.
Vưu Minh nói: “Nguyền rủa đã phá, sau này sẽ không sao nữa, nhưng nếu đối phương tiếp tục hạ chú, trong khoảng thời gian này nhất định sẽ ra tay, hai người nên để ý xem bên cạnh mình có ai luôn muốn lấy ít đồ cá nhân của các anh hay không, hạ chú cần vật dẫn, chính là đồ dùng hàng ngày bên người, nếu có người lân la đến các anh phải nhớ kỹ.”
Tưởng Chính Hoa cau mày hỏi: “Nếu lần sau kẻ đó không ra tay với hai chúng tôi thì sao?” Dù sao nhân viên trong công ty cũng không phải chỉ có hai người bọn hắn.
Vưu Minh cười cười: “Không phải chỉ riêng hai người các anh, nhưng khả năng lớn vẫn là Tiền tiền sinh.”
“Bởi vì Dương tiên sinh vào ngày bảy tháng bảy.”
Thư ký họ Tiền, nghe vậy sợ hết hồn: “Sao tôi lại xui xẻo như vậy chứ?”
Trước kia bên cạnh có người gặp xui xẻo, anh ta còn có thể cảm thán thế sự vô thường, hiện tại bản thân lại trở thành sao chổi, cả người đều không ổn.
Điều đáng mừng duy nhất là không ở cạnh cha mẹ, bằng không lại gieo vạ cho người thân, anh ta làm sao đối mặt với chính mình?
Thế nhưng thư ký vẫn chưa tin tưởng hoàn toàn.
Nói không chừng Vưu Minh chính là kẻ bịp bợm, chỉ có cái vẻ về ngoài.
Không thể vì cậu lớn lên đẹp trai liền tin tưởng vô điều kiện.
“Cậu có bằng chứng không?” Thư ký hỏi.
Tưởng Chính Hoa đang muốn mở miệng, Vưu Minh đã hòa khí lên tiếng, không có chút nào không thoải mái vì bị nghi ngờ: “Tôi không có chứng cứ.”
“Các anh tin tưởng thì chúng ta tiếp tục, các anh không tin thì tôi cũng không còn cách nào, tôi chỉ có thể nói là tôi không lừa các anh.”
Tưởng Chính Hoa: “Tôi tin tưởng Vưu đại sư.”
Ông chủ đều đã nói vậy, thư ký Tiền cũng chỉ đành ngoan ngoãn ngậm miệng.
Anh ta chỉ là kẻ làm công ăn lương, ông chủ nói cái gì thì chính là cái đó, dù sao cũng chẳng mất tiền của mình.
Vưu Minh cất dao mổ heo vào balo: “Vậy tôi đi trước.”
Tưởng Chính Hoa tự mình tiễn Vưu Minh ra cửa, trước khi đi còn tặng Vưu Minh một hộp quà xa hoa.
“Lần trước đã muốn đưa cho cậu, kết quả lại quên mất.” Lúc Tưởng Chính Hoa cười rộ lên rất hòa ái, lúc không cười, môi hơi mím lại, trông có vẻ hơi cay nghiệt: “Không phải thứ gì đặc biệt quý giá, là bạn tôi tặng, tôi lại không có cơ hội dùng đến, thích hợp với người trẻ tuổi như cậu.”
Vưu Minh cũng không khách khí với hắn.
Khách hàng tặng quà cho cậu chính là tán thành năng lực của cậu.
Chờ xong việc thì giảm giá cho hắn vậy.
“Cảm ơn, ngài không cần tiễn nữa.” Vưu Minh nhận quà liền quay người đi lấy xe.
Trong hộp là một chiếc đồng hồ, lúc trước mua đồng hồ tặng ba Vưu cậu đã chú ý đến, loại này mới có mặt trên thị trường không lâu, là bản limited, tuy không phải rất đắt, nhưng có tiền chưa chắc đã mua được.
Nói bạn tặng chính là tìm cớ, hẳn là Tưởng Chính Hoa đã cất công tìm mua.
Dù sao quà có thể tặng phái nam rất có hạn.
Vưu Minh rời đi không lâu, Tưởng Chính Hoa và thư ký cũng đi.
Hôm nay thư ký trải qua cảm giác như chết đi sống lại, cảm thấy cuộc sống quá mức tốt đẹp, nhưng vẫn lo lắng nói với Tưởng Chính Hoa: “Tưởng tổng, anh sẽ không vì có người hạ chú tôi mà sa thải tôi chứ?”
Tưởng Chính Hoa là người niệm tình cũ: “Mỗi ngày cậu đều suy nghĩ cái gì trong đầu vậy? Chỉ cần cậu làm tốt công việc, luôn nghĩ cho công ty, thì tôi sẽ không sa thải cậu.”
Thư ký chép miệng, được thôi, tiếp tục bán mạng vì công ty.
“Khoảng thời gian này nếu có người tiếp cận, muốn đồ vật bên cạnh cậu thì cậu phải nhớ kỹ, nghe rõ không?” Lúc thư ký xuống xe, Tưởng Chính Hoa đặc biệt dặn dò.
Thư ký gật đầu: “Đã biết.”
Bản tính của con người giống như cái máy nhắc lại vậy đó!
Thư ký cầm cặp công văn xuống xe, hôm nay được nghỉ phép, chuẩn bị về nhà gọi điện cho cha mẹ, xong rồi ngủ một giấc thật ngon.
Vừa vào đến nhà được ít phút cha mẹ đã gọi điện đến hỏi hình huống gần đây, thư ký nhất nhất trả lời, sau đó dựa vào salon nhắm mắt dưỡng thần, đợi lát nữa đi tắm, ngày hôm nay quyết định không ra khỏi cửa.
Mà anh ta vẫn cảm thấy chuyện xảy ra hôm nay rất hoang đường.
Dưới cái nhìn của anh ta, việc làm ăn của công ty không tốt là chuyện bình thường, trên thế giới, không xí nghiệp nào có thể khẳng định việc làm ăn của mình luôn kiếm ra tiền, mỗi hạng mục đều có thể thành công.
Chỉ có thể nói ông chủ quá mức sốt ruột, khi tuyệt vọng thì cái gì cũng muốn thử.
Thượng vàng hạ cám suy nghĩ một đống, thư ký vừa chuẩn bị đi rửa tay, liền nghe thấy tiếng gõ cửa.
Thư ký đi ra, nhìn qua mắt mèo, là người hàng xóm.
Hàng xóm dung mạo xinh đẹp, vóc dáng tốt, từ ngày đầu cô đến đây anh ta đã chú ý đến, không có việc gì liền bắt chuyện hai câu, muốn lưu lại ấn tượng tốt, nói không chừng còn có thể phát triển một đoạn tình cảm.
“Tôi ở nhà làm chút bánh, một người ăn không hết lại không muốn lãng phí, để vào tủ lạnh thì ăn không ngon, cho nên đến xem anh có ở nhà không.” Cô gái cười ngọt ngào, làm trong lòng thư ký cũng nở hoa theo.
Ai, tình yêu đến nhanh như gió lốc.
Thư ký mở cửa để cô đi vào, ân cần nói: “Cô ngồi đi, tôi đi rót nước, cô muốn uống trà hay nước trái cây?”
Chờ thư ký bưng nước trái cây ra đến, đã thấy cô gái bày bánh quy ra khay, là tạo hình chó con, một cỗ hương vị thơm ngọt phiêu trong không khí. Một cô gái như thế, lên được phòng khách, xuống được phòng bếp, quả thực chính là đối tượng trong mộng của anh ta.
Cô gái cười với thư ký: “Tôi thấy dạo gần đây anh rất bận, còn tưởng anh không có ở nhà.”
Thư ký thở dài: “Đi làm mà, đều như vậy, phải kiếm tiền sau này mới có thể nuôi sống gia đình, để nửa kia có cuộc sống tốt hơn.”
Cho nên, trước mặt cô, tôi chính là người đáng chọn trở thành bạn trai.
Chỉ là cô gái dường như nghe không hiểu ý tứ của anh ta, lại hỏi: “Hôm nay anh không đi làm sao?”
Thư ký: “Ngày hôm nay nghỉ phép, không đi làm.”
Cô gái: “Vậy sao mới nãy mới thấy anh về?”
Thư ký kỳ quái nói: “Sao cô biết tôi mới về hồi nãy?”
Cô gái sửng sốt, nhanh nhảu đáp: “Tôi nghe thấy tiếng anh mở cửa.”
Thư ký hơi nhướn mày: “Lúc gõ cửa không phải cô có nói không biết tối có nhà hay không sao?”
Vẻ mặt cô gái có chút bối rối.
Thư ký chợt cười nói: “Tôi biết, phái nữ các cô đều rất thẹn thùng.”
Cô gái: “…” May là người này là cái não bổ.
Bất quá cô ta không dám tiếp tục hỏi nữa, mỉm cười nói: “Vậy anh ăn thử xem, nếu mùi vị không tốt thì nói cho tôi biết, lần sau tôi điều chỉnh lại.”
Tiếp đó, cô ta làm như không có chuyện gì xảy ra, nói: “A! Viên ngọc anh mang trên cổ thật đẹp, tôi có thể nhìn xem không?”
Thư ký lấy ngọc trụy xuống đưa cho cô ta: “Đây là mẹ tôi đi cầu cho tôi, nói đã được đại sư làm pháp, có thể đảm bảo bình an, tuy tôi không tin cái này, nhưng là tâm ý của mẹ, nên vẫn mang trên người, nếu cô không thích…”
Cô gái: “Không có, tôi rất thích, tôi cảm thấy nam nhân đeo ngọc đều rất có phẩm vị.”
Thư ký cười xán lạn.
Cô gái thở phào nhẹ nhõm trong lòng.
Cô ta tiếp tục cùng thư ký tán gẫu, đều thuận theo thư ký mà nói, biểu hiện là người vừa ôn nhu vừa thấu hiểu lòng người.
“Vậy tôi đi về.” Cô gái âm thầm bỏ ngọc trụy vào trong túi mình.
Thư ký tiễn người ra cửa: “Rảnh liền đến ngồi chơi.”
Cô gái gật đầu: “Nhất định, lần sau sẽ làm bánh mang đến cho anh.”
Ngay lúc cô ta muốn ra cửa, thư ký đột nhiên nắm cổ tay cô ta, nhẹ nhàng kéo lại, lưng cô gái dựa vào tường, một tay thư ký chống lên vách tường, cúi đầu nhìn.
Cô gái có chút khẩn trương, cúi thấp đầu, tim nhảy bình bịch.
Bị phát hiện, nhất định đã bị phát hiện.
Thư ký chăm chú nhìn cô ta, mặt không biểu tình, ánh mắt thâm trầm.
“Làm bạn gái của tôi đi.”
Cô gái “… A?”
Thư ký tự cho rằng lúc này mình đẹp trai đến ngây người.
Anh ta căng thẳng chờ đợi câu trả lời của cô gái.
Nói không chừng hôm nay có thể thoát kiếp FA rồi!
Cô gái đứng giữa hai lựa chọn hoàn thành nhiệm vụ hoặc bảo vệ trinh tiết. Cô cảm thấy anh ta đã phát hiện ra nên đang cùng mình bàn điều kiện.
Nếu như muốn mang mặt dây chuyền này đi, thì phải làm bạn gái của anh ta, hôm nay nhất định phải ở lại đây.
Nếu như không đồng ý… Cô gái liếc nhìn vẻ mặt của thư ký, khẽ rùng mình.
“Thật ngại quá.” Cô gái cười nói: “Tôi nghĩ anh hiểu lầm rồi, tôi đã có đối tượng, anh là người tốt.”
Nói xong nhét mặt dây chuyền vào tay thư ký, chui qua cánh tay anh ta, khẩn trương chạy đi.
Để lại thư ký cầm mặt dây chuyền ngẩn người.
Tình yêu chưa kịp bắt đầu cứ như vậy kết thúc.
Không đúng… Mặt dây chuyền?
Thư ký bị tình yêu làm mờ mắt đột nhiên phản ứng lại.
—— hôm nay anh ta phá giải lời nguyền.
Người hạ chú cần vật bên cạnh anh ta mới có thể tiếp tục hạ chú.
Mà cô gái kia ngoại trừ lần dọn đến đây có mời anh ta ăn một bữa cơm ra thì hai người không có quá nhiều tiếp xúc.
Hơn nữa lần trước… Sau bữa cơm đó, đồng hồ của anh ta cũng biến mất, anh ta có đi tìm cô gái hỏi, cô ta nói không nhìn thấy.
Toàn thân cô gái trên dưới toàn là đồ xa xỉ, không giống người tham một chiếc đồng hồ trị giá có mấy ngàn.
Lúc ăn cơm anh ta còn nói qua, đồng hồ đó là được ba tặng lúc tốt nghiệp, anh ta vẫn luôn quý trọng, dùng đã tám năm.
Thư ký vội vàng gọi điện thoại cho Tưởng Chính Hoa.
Tưởng Chính Hoa lại vội vàng gọi điện thoại cho Vưu Minh.
Thư ký là người tâm cơ, anh ta có ảnh của cô gái, là chụp trộm được.
Chụp được chính diện mặt cô gái, còn rất đẹp, có thể đưa đi làm ảnh nghệ thuật được luôn.
Lúc Tưởng Chính Hoa gọi đến, Vưu Minh đang nằm trên giường, cùng Giang Dư An xem phim phá án, phim có tên ‘Thức cốt truy tung’, Vưu Minh xem mà không hiểu gì.
Vẫn là nhờ Giang Dư An phân tích, Vưu Minh mới xem như hiểu được.
Lúc Vưu Minh nhận điện thoại, Giang Dư An rất săn sóc mà bấm tạm dừng.
“Tưởng tiên sinh?” Vưu Minh hỏi: “Có chuyện gì không?”
Tưởng Chính Hoa vội vàng kể lại chuyện của thư ký.
“Có ảnh, tôi đã cho người đi tra.”
Vưu Minh: “Vậy thì tốt, phiền ngài vất vả rồi.”
Tưởng Chính Hoa cùng Vưu Minh nói vài câu mới cúp điện thoại.
“Còn xem tiếp sao?” Vưu Minh hỏi Giang Dư An.
Kỳ thực cậu không muốn xem tiếp, bởi vì sau khi nghe Giang Dư An phân tích xong, không cần xem hồi kết cũng biết hung thủ là ai.
Mới đầu Vưu Minh còn muốn kiểm chứng xem Giang Dư An đoán đúng hay không, nên mới nguyện ý xem.
Sau đó phát hiện Giang Dư An phân tích hoàn toàn chính xác, cho nên mất hết hứng thú xem.
Vưu Minh không cảm nhận được vui sướng khi phá được án.
Giang Dư An: “Em không muốn xem?”
Vưu Minh gật đầu.
Giang Dư An cười nói: “Vậy vừa lúc, bọn chúng mới làm ra một bộ quần áo, muốn em xem qua.”
Vưu Minh: “Nhanh như vậy?”
Giang Dư An nhẹ giọng nói: “Không phải thành phẩm, chỉ là bản mẫu, bất quá cũng có thể để em xem.”
Vưu Minh có chút mong đợi: “Vậy tốt quá.”
Bản vẽ cùng đồ thực khác nhau rất nhiều, có thể xem hàng thật là tốt nhất.
Giang Dư An liếc nhìn cửa sổ.
Tiểu Phượng từ ngoài cửa sổ bay vào.
Nàng mặc một chiếc váy, nếu như không nhìn đến mặt, quả thực là khiến người nhìn trầm trồ.
Bộ váy này khá giống lễ phục, nhưng thích hợp mặc hàng ngày hơn lễ phục, trên váy thêu hoa tươi, lại không làm người ta cảm thấy dung tục, màu sắc cánh hoa từ đậm đến nhạt, rất tự nhiên, chỉ thêu là sợi bạc cùng kim tuyến, thêm chút tô điểm cho viền váy.
Màu trắng lạnh lùng ánh lên vẻ lộng lẫy, trái ngược hoàn toàn với màu của những cánh hoa. Nổi vật sự thanh nhã cao quỷ của người mặc.
Tiểu Phượng rất không vui, ả cau mày, trông có vẻ không tình nguyện. Ả không thích mặc váy.
“Rất dễ nhìn.” Vưu Minh nhẹ giọng nói.
Tiểu Phượng hỏi lại: “Dễ nhìn?”
Vưu Minh gật đầu xác nhận: “”Dễ nhìn, rất đẹp.”
Tiểu Phượng: “… Ta, ta cũng cảm thấy dễ nhìn.”
Tiểu Phượng nghênh mặt: “Dung mạo ta xinh đẹp, mặc cái gì cũng đều dễ nhìn!”
Vưu Minh mỉm cười: “Cô nói đúng.”
Giang Dư An liếc mắt nhìn Tiểu Phượng, Tiểu Phượng vội thu liễm thần sắc, xách váy bay đi.
Váy này đã mặc trên người ả, ai cũng đừng mong cởi ra được! Phu nhân đều khen đẹp đâu!
“Hài lòng không?” Giang Dư An hỏi Vưu Minh.
Vưu Minh thở dài nói: “Thật sự rất đẹp.”
Là loại vẻ đẹp khiến người khó quên, cách thiết kế hiện đại lại mang khí chất cổ đại, thích hợp mặc hàng ngày.
Rất nhiều thiết kế đều không thích hợp mặc hàng ngày, cho nên đại đa số đều đi thuê, nếu mua thì rất đắt, nhưng lại không mặc được mấy lần.
Lúc này Giang Dư An mới nhỏ giọng nói: “Sau này quần áo của em cũng để bọn chúng thiết kế đi.”
Vưu Minh sửng sốt.
Giang Dư An cong môi: “Tôi cũng tham gia.”
Vưu Minh thực lòng thực dạ khen: “Anh thật lợi hại.”
Giang Dư An ghé sát xuống, hôn lên mặt Vưu Minh: “Bản thiết kế để trong ngăn tủ, vải thì em phải tự tìm đến, cách thêu cũng tỉ mỉ đánh dấu rồi, văn kiện kế hoạch nhãn hiệu thì để bên kia, logo cũng đã thiết kế xong, kế tiếp thì phải để ba em nhọc lòng rồi.”
Vưu Minh khe khẽ thở dài.
Giang Dư An hỏi: “Làm sao? Em không vui?”
Vưu Minh lắc đầu, chăm chú nhìn Giang Dư An, nói: “Anh đối với em quá tốt rồi.”
Tốt đến mức làm cho cậu hoảng hốt, khiến cậu lo lắng bản thân có đáng giá để Giang Dư An trả giá như vậy hay không, cậu sợ không thể báo đáp công bằng phần tình cảm này.
Cậu thích Giang Dư An, lại lo lắng loại thích này chưa đủ sâu đậm.
Giang Dư An hỏi lại: “Điều này làm em cảm thấy áp lực sao?”
Vưu Minh mím môi, cậu chưa bao giờ nói dối: “Em chỉ lo em đối với anh…”
Cậu cảm thấy nếu mình không thể yêu Giang Dư An nhiều như anh yêu cậu, thì đối với anh rất không công bằng.
Giang Dư An dường như biết cậu muốn nói gì, cười nói: “Em cho tôi một phân, trong mắt tôi chính là vạn phần.”
Vưu Minh nhìn anh.
Giang Dư An nói tiếp: “Tôi có rất nhiều thời gian, cho nên không cần lo lắng.”
“Chỉ cần em không yêu người khác.” Giang Dư An ôn nhu nhìn vào mắt Vưu Minh.
“Tôi đã nghĩ tới, nếu em yêu người khác tôi sẽ làm thế nào.”
Ngữ khí của anh rất nhẹ, rất ôn hòa, Vưu Minh lại nhạy cảm nghe ra được sát ý, khiến người không rét mà run.
“Lý trí nói với tôi, nên chúc em hạnh phúc, dù hạnh phúc kia không phải do tôi mang đến.”
Giang Dư An nắm lấy tay Vưu Minh: “Nhưng tôi không làm được, chỉ nghĩ tới thôi, tôi đã đố kị muốn nổi điên.”
“Tôi nhất định sẽ giết hắn.”
“Bất kể người kia là ai, tôi đều sẽ giết hắn, cho dù em hận tôi cũng được.”
Giang Dư An hôn lên mu bàn tay Vưu Minh, khuôn mặt anh tuấn mĩ, giọng nói ôn nhu như nước: “So với bị em hận, tôi càng sợ bị em lãng quên hơn.”