Với Tay Bắt Lấy Vì Sao

Chương 44



Rõ ràng Tống Phỉ không có ý định bỏ qua cho Triệu Bân, anh hỏi tiếp: "Cậu nói vào ngày mười ba tháng mười, cậu gây gổ với Cao Ca, cô ấy vẫn không đồng ý công khai quan hệ với cậu, hy vọng giữ quan hệ tình nhân ngầm này, là vì muốn tiếp tục qua lại với bạn trai đúng không?"

Triệu Bân: "Đúng."

Tống Phỉ: "Tại sao cô ấy lại để ý người bạn trai này?"

Triệu Bân: "Vì gia cảnh rất tốt, thành phần trí thức rất coi trọng danh tiếng, hơn nữa bọn họ định tốt nghiệp xong sẽ kết hôn."

Tống Phỉ: "Dù cậu rất giận nhưng cậu vẫn thích cô ấy, quyết định hòa giải với cô ấy, sau đó đến dưới hội trường đại học Tần chờ cô ấy, mặc dù trước đó cô ấy không muốn nhưng nhờ có Trương Manh bạn cùng phòng khuyên nên đồng ý đến nhà ăn số bốn, sau đó cô ấy bảo thức ăn không ngon, đây là do cô ấy chủ động đề nghị ư?"

Triệu Bân: "Phải."

Tống Phỉ: "Trong suốt quá trình cô ấy ra khỏi cửa vẫn luôn giữ tỉnh táo?"

Triệu Bân mất tự nhiên: "Phải."

Tống Phỉ: "Ở trên xe hai người lại quan hệ với nhau lần nữa, cô ấy cũng biết và đồng ý với chuyện này?"

Triệu Bân: "Phải."

Tống Phỉ: "Cậu dùng thuốc với cô ấy cũng là cô ấy đồng ý?"

Triệu Bân: "Phải."

Tống Phỉ: "Sau đó cô ấy lâm vào tình trạng hôn mê mà gọi tên bạn trai cũ, cậu tức giận mới ném cô ấy lại ở sau núi?"

Triệu Bân: "Phải."

Tống Phỉ: "Thưa thẩm phán, từ lời khai của nhân chứng cho đến lời trần thuật của bị cáo và nguyên cáo, chúng ta đều có thể biết, thời gian bọn họ dừng lại ở nhà ăn số bốn quá ngắn, mà dựa vào khảo sát hiện trường cho thấy, dù là ban ngày có nhiều người qua lại trong trường thì từ hội trường cho đến nhà ăn số bốn, từ nhà ăn số bốn cho đến địa điểm bọn họ dừng xe cũng cần khoảng mười phút, huống hồ là ban đêm ít người đi. Hay nói cách khác, mâu thuẫn mà hai người các cậu không giải quyết được trong mấy ngày qua, cộng thêm mười phút ở trên lầu dưới lầu là có thể hoàn toàn giải quyết được, đến nỗi đạt tới mức đồng ý làm tình, đúng không?"

Triệu Bân khó chống đỡ: "Đúng. Cô ta..."

"Cậu chỉ cần trả lời câu hỏi của tôi." Tống Phỉ nói, "Vậy thì bị cáo, mời cậu nói lại với tôi, nếu Cao Ca vì bạn trai mà không muốn công khai quan hệ của hai người, thậm chí không tiếc gây chuyện với người bao nuôi mình là cậu mà liều chết giữ bí mật này, như thế cô ấy chỉ là bị ném lại ở ngọn núi sau trường, tại sao lại không tiếc mà để lộ quan hệ của hai người, lựa chọn báo cảnh sát? Thậm chí vào ngày hôm sau ở phòng ăn còn nói với tất cả mọi người rằng, cô ấy bị cậu cưỡng hiếp.

Cách làm đúng nhất của cô ấy không phải là nên mặc quần áo tử tế tìm một chỗ trú, đến ngày thứ hai làm như bình thường xuất hiện trước mặt mọi người sao? Cô ấy sợ mất đi người bạn trai này, nhà bạn trai lại rất coi trọng thanh danh, cô ấy không sợ bọn họ biết mình bị cưỡng hiếp mà không muốn cô ấy nữa sao? Cô ấy có nhiều bí mật như vậy nhưng lại tố cáo cậu, cô ấy không sợ cậu tiết lộ quan hệ của hai người ư?"

Bàng Duệ nhanh chóng phản đối: "Thưa thẩm phán, tôi phản đối, những điều đó chỉ là suy luận, không liên quan đến sự thật vụ án."

Tống Phỉ nhanh chóng đáp lại: "Thưa thẩm phán, đây là suy luận hợp lý, nếu quả thật theo như lời bị cáo nói, Cao Ca tình nguyện phát sinh quan hệ, lại còn kiếm được tiền mà không chịu chia tay với bạn trai, như thế chẳng lẽ mới bị bỏ rơi một lần mà có thể so đo cơ thể quan trọng hơn sao? Tôi cho rằng đây là mấu chốt liên quan đến vụ án này, bị cáo cần cho tôi lý do trọn vẹn."

Thẩm phán suy tư mấy giây rồi nhanh chóng đưa ra quyết định: "Mời bị cáo trả lời."

Triệu Bân đã hoàn toàn hoảng hốt, nói dối chính là nói dối, cho dù lúc hắn bịa lời cảm thấy rất hoàn hảo không tỳ vết, nhưng thật ra vẫn có đắn đo. Hắn không giải thích được, chỉ có thể trả lời: "Không biết."

Câu trả lời của Triệu Bân đầy sơ hở, Tống Phỉ đã đạt được mục đích, rất tự nhiên kết thúc thẩm vấn, nói với thẩm phán, "Thưa thẩm phán, tôi đã hỏi xong."

Thẩm phán nhìn sang Bàng Duệ, "Sau đây đến luật sư bào chữa đặt câu hỏi."

Bàng Duệ mau chóng đứng lên, anh ta nhìn Tống Phỉ, Tống Phỉ không có biểu cảm nào, vẫn giống những lần lên tòa trước đây, lạnh lùng nhìn anh ta như nhìn một con kiến nhỏ bé. Thái độ này làm Bàng Duệ tức giận trong lòng, chuyện thua kiện lần trước lại hiện lên, cả người bắt đầu ý chí chiến đấu sôi sục, anh ta cũng không phải là người ăn chay, lúc này chỉnh đốn lại suy nghĩ, bắt đầu đặt câu hỏi với Triệu Bân: "Bị cáo, tôi sẽ hỏi cậu mấy câu hỏi, hy vọng cậu có thể thành thật trả lời, rửa sạch tội danh cho mình."

Rốt cuộc Triệu Bân cũng thở phào, vội vàng trả lời: "Được."

Bàng Duệ: "Cậu nhiều lần gọi điện cho Cao Ca, Cao Ca có từng bày tỏ rõ ràng trong điện thoại là tôi không thích anh, xin đừng gọi cho tôi không?"

Triệu Bân trả lời ngay: "Không hề."

Bàng Duệ: "Cậu nhiều lần gửi tin nhắn cho Cao Ca, bao gồm cả câu "anh vừa nghĩ đến em liền cứng", Cao Ca có vì vậy mà mắng cậu, trả lời cậu đừng gửi tin nữa không?"

Triệu Bân: "Không hề."

Bàng Duệ: "Cậu hai lần thông qua bạn học của Cao Ca dễ dàng lấy được số điện thoại của cô ấy, bạn học của cô ấy có nói với cậu là Cao Ca không cho phép bọn họ cho cậu biết số của mình không?"

Triệu Bân: "Không hề!"

Bàng Duệ: "Hay nói cách khác, quan hệ của các cậu vẫn là cậu theo đuổi, cô ấy không từ chối cũng không chủ động sao?"

Triệu Bân: "Đúng."

Bàng Duệ nhanh chóng tổng kết: "Từ khi bị cáo bắt đầu tiếp xúc với nguyên cáo đã không để lộ thái độ từ chối, mặc dù rất ghét bị cáo nhưng trong vòng ba mươi lăm ngày ngắn ngủi, gọi một trăm hai mươi ba cuộc, thậm chí còn gửi rất nhiều tin nhắn có nội dung bậy bạ và uy hiếp, nhưng nguyên cáo vẫn không lên tiếng ngăn cấm cậu, thậm chí là kéo cậu vào danh sách đen, không cho cậu làm phiền cô ấy nữa, mà là tình nguyệ chịu đựng khổ sở vì bị làm phiền, ngày ngày để mặc điện thoại mình đổ chuông, thậm chí để mặc những tin nhắn mình ghét cứ nằm vậy ở trước mắt mình. Chưa từng thông qua trả lời mà thể hiện bất mãn sao?"

Triệu Bân trả lời: "Đúng."

Cao Ca quá tức giận, cô không trả lời tin nhắn của hắn là vì không muốn cho hắn cơ hội, cô cũng đã từ chối ngay trước mặt rồi! Đương nhiên Tống Phỉ có thể cảm nhận được kích động của cô, bèn trở tay tắt micro mà nhỏ giọng trấn an Cao Ca, "Yên tâm đi, có anh đây."

Bên phía Bàng Duệ tiếp tục đặt câu hỏi: "Sau tháng chín, cô ấy chủ động tìm cậu yêu cầu tiến hành mua bán tình dục?"

Triệu Bân: "Đúng."

Bàng Duệ: "Hai người liên lạc với nhau thế nào, là cậu chủ động?"

Triệu Bân: "Đúng, tôi có thời khóa biểu của cô ta, tính đến trước cửa phòng học của cô ta, cô ta vừa thấy tôi là biết."

Bàng Duệ: "Cũng chính là chỉ cần cậu muốn thì cô ấy đều không từ chối?"

Triệu Bân: "đúng."

Bàng Duệ: "Tối ngày mười ba tháng mười, sau khi hai người cãi nhau thì cậu đi tìm cô ấy, có phải cũng vì cô ấy không chủ động nên cậu mới chủ động đi xin lỗi không?"

Tống Phỉ lập tức phản đối: "Thưa thẩm phán, tôi phản đối, đấy là mớm cung."

Bàng Duệ cũng không khoan nhượng: "Thưa thẩm phán, tôi cho rằng đây là khuôn mẫu sống chung của hai người họ, là mấu chốt của vụ án này."

Thẩm phán đáp: "Phản đối vô hiệu, mời bị cáo trả lời."

Triệu Bân đã hiểu được ý Bàng Duệ, lập tức trả lời: "Đúng thế, đều là tôi chủ động."

Bàng Duệ hỏi tiếp: "Theo kinh nghiệm của cậu, cậu đoán có thể cô ấy sẽ tha cho mình nên cậu mới đi?"

Triệu Bân trả lời ngay: "Đúng thế, tôi biết có thể cô ta sẽ tỏ ra không muốn, nhưng chỉ cần tôi nói tốt vài câu thì cô ta sẽ tha cho tôi ngay, sự thật chính là như vậy, đến nhà ăn thì cô ta nổi giận, nhưng vừa lên xe đã cười nói với tôi. Cô ta đều làm dáng cho bạn học xem thôi."

Bàng Duệ hỏi: "Có thể cho là như vậy, đây là đây là giao dịch hai người cùng hiểu mà không nói. Giống khuôn mẫu sống chung ngay từ đầu, chỉ cần cậu chủ động thì cô ấy sẽ đồng ý, hai người cũng có thể làm tình, đúng không?"

Tống Phỉ lập tức phản đối: "Thưa thẩm phán, tôi phản đối, đây là mớm cung."

Bàng Duệ giải thích: "Thưa thẩm phán, tôi cho rằng đây là khuôn mẫu sống chung của hai người họ, là mấu chốt của vụ án này."

Thẩm phán nhanh chóng đáp lại: "Phản đối hữu hiệu, mời luật sư bào chữa đặt câu hỏi khác."

Bàng Duệ không biết làm thế nào, chỉ đành hỏi theo hướng khác: "Cậu nói "Cao Ca, đừng tưởng em có thể trốn được anh là anh không tìm ra em", cậu biết địa chỉ nhà cô ấy không?"

Triệu Bân: "Biết, tôi ở hội học sinh, địa chỉ nhà cô ta được ghi rất rõ."

Bàng Duệ: "Như thế, vào nghỉ hè năm 2016, khi cậu không liên lạc được với cô ấy, cậu có đi tìm cô ấy không?"

Triệu Bân: "Không có."

Bàng Duệ: "Tại sao?"

Triệu Bân: "Nhà tôi có tiền, còn nhiều cô gái muốn hẹn hò với tôi."

Bàng Duệ: "Nhà cậu có bao nhiêu tài sản?"

Triệu Bân đưa lưng về hàng ghế dự thính nên không thể thấy được mặt Triệu Thiên Vũ và Chương Nhã Tĩnh, nhưng đối với đứa con trai độc nhất như hắn thì câu trả lời này rất đơn giản: "Có nguyên một tập đoàn, hàng năm nộp thuế hơn trăm triệu. Không đưa ra thị trường, đều thuộc về nhà chúng tôi."

Bàng Duệ: "Cậu là con trai độc nhất, những tài sản này đều do cậu thừa kế?"

Triệu Bân gật đầu ngay, "Đúng."

Bàng Duệ: "Hiện nay một năm cậu có bao nhiêu tiền tiêu vặt?"

Triệu Bân mau chóng trả lời: "Một triệu. Nếu như có mua thứ gì lớn, ví dụ như muốn mua xe mua phòng thì trong nhà cũng sẽ chi ra."

Bàng Duệ: "Bởi vì tài sản rất nhiều nên cậu không thiếu bạn giường?"

Tống Phỉ lập tức phản đối: "Tôi phản đối, thưa thẩm phán, câu hỏi này không liên quan đến vụ án."

Bàng Duệ giải thích: "Thưa thẩm phán, đây là mấu chốt xem Triệu Bân có cần tự mình phải cưỡng hiếp một cô gái hay không. Tôi cho rằng có liên quan đến vụ án."

Thẩm phán cũng nhanh chóng đáp lại: "Phản đối hữu hiệu, mời luật sư bào chữa chú ý cách đặt câu hỏi của mình."

Bàng Duệ liếc nhìn Tống Phỉ, mà Tống Phỉ lại vô cùng bình tĩnh ung dung, chỉ có Cao Ca nhìn anh ta với cặp mắt sáng ngời, bên trong tràn đầy thịnh nộ.

Đôi mắt kia quá sáng, Bàng Duệ gần như nhìn sang chỗ khác, hắng giọng một tiếng rồi hỏi tiếp, "Bị cáo, giữa tháng 6 đến tháng 9 năm 2016, cậu có bạn gái không? Chia tay qua lại lâu mau thế nào? Tình một đêm mấy lần?"

Triệu Bân: "Có ba người, chia tay khoảng hai tháng, cũng có người quay lại. Tình một đêm khoảng đôi ba lần."

Bàng Duệ tổng kết ngay: "Hay nói cách khác, cho dù Cao Ca không tìm cậu, cậu cũng không thiếu bạn tình đúng không?"

Triệu Bân nhanh chóng trả lời: "Đúng thế."

Bàng Duệ lại tổng kết: "Nói cách khác, bị cáo là người thừa kế duy nhất của tập đoàn một năm nộp thuế hơn trăm triệu, một năm có khoảng một triệu tiền tiêu vặt, bình thường có rất nhiều cô gái muốn qua lại cùng cậu, cậu cũng đồng thời qua lại với nhiều cô gái, hơn nữa bất cứ lúc nào cũng có thể có tình một đêm, cũng không cần thiết phải mạo hiểm ngồi tù mà đi cưỡng hiếp một nữ sinh, đúng không?"

Cuối cùng Triệu Bân cũng thở phào, đáp: "Đúng thế."

Bàng Duệ đã đạt được mục đích, cũng kết thúc thẩm vấn, nói với thẩm phán: "Thưa thẩm phán, tôi đã hỏi xong rồi."

Ngay sau đó thẩm phán gõ búa, tuyên bố: "Bây giờ phiên tòa nghỉ tạm dừng, chiều nay sẽ tiếp tục phiên tòa."

Thần kinh căng thẳng cuối cùng cũng lỏng ra, lúc này Cao Ca mới có thời gian nhìn đồng hồ đeo tay, đã mười một giờ rồi.

Cảnh sát tòa án bên kia nhanh chóng đưa Triệu Bân đi, Triệu Thiên Vũ và Chương Nhã Tĩnh đồng loạt nhào đến, nhanh chóng rối loạn cả lên.

"Không sao đâu, sẽ không để bọn họ được trao đổi đâu." Tống Phỉ giải thích, "La Hải đã đặt quán cơm rồi, chúng ta đi ăn trước thôi." Anh vỗ vai Cao Ca, Cao Ca nghiêng đầu nhìn anh, phát hiện trông anh rất tự tin, không biết vì sao, Cao Ca chỉ cảm thấy nhẹ nhõm đi rất nhiều.

Đúng thế, tuy Bàng Duệ không biết xấu hổ, nhưng vẫn là Tống Phỉ lợi hại hơn.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.