Với Tay Bắt Lấy Vì Sao

Chương 3



Cảnh sát Lưu Mân cầm ly của mình vàmột chiếc ly giấy đi rót hai ly cà phê nóng ở máy. Đúng lúc có đồngnghiệp khác đi ngang qua hỏi cô: “Mới sáng sớm mà uống cái này rồi à?Làm thêm giờ hả?”

Vành mắt Lưu Mân hơi thâm đen, vì thức cả đêm mà người có vẻ mệt mỏi, cô ngáp dài gật đầu nói: “Ừ, bận cả một tối.”

Đối phương nhìn vào ly giấy, hỏi: “Vẫn chưa làm xong à?”

Lưu Mân gật đầu, cô mới là thực tập sinh năm nay, hơn nữa vì là con gái, mọi người cũng để ý chăm sóc nhiều, cường độ như tối hôm qua vẫn là lần đầu gặp phải, khó tránh khỏi mất sức.

Hai người nói với nhau mấy câu, rồi cô ấy cầm cà phê đi vào căn phònglàm việc bên cạnh, ngồi trong phòng là một cô gái mặc áo khoác mỏng củacô, ngủ thiếp đi trên ghế sô pha. Gương mặt đã được tẩy trang sạch sẽ,để lộ ngũ quan xinh xắn, ngay đến một cô gái như Lưu Mân cũng không nhịn được mà xúc động, đúng là một cô nàng xinh đẹp.

Nhưng sắc mặt Cao Ca không dễ nhìn lắm, vốn đã trắng, nay đến nửa huyếtsắc cũng không có, nhất là đôi môi khô nứt và tái nhợt, tren mặt còn cóvài vết xước vì tức giận - đều là chuyện của đêm qua. Rõ ràng không được thoải mái, nhưng lúc này hai ty Cao Ca vẫn khoanh lại đặt trước ngực,tạo tư thế mất tự nhiên nằm lệch trên sô pha.

Hôm qua bọn họ nhận được tin báo liền lập tức xuất đồn, mất mười phútđến nơi của Cao Ca. Cao Ca chỉ mặc mỗi chiếc váy màu vàng đứng giữađường, cao gầy yếu ớt, lại thêm hoảng hốt.

Bọn họ vội vã dừng xe lại, cô là người đầu tiên đi xuống, đến giờ cô vẫn còn nhớ hình ảnh của Cao Ca lúc đó, lớp trang điểm trên mặt đã nhòe đihết, lại còn hóa trang rất đậm để dẫn chương trình sân khấu, nên giờ đây trông rất thảm hại, cũng không nhìn rõ mặt mũi biểu cảm. Tuy giọng côgái ấy run rẩy nhưng lại cố giữ ổn định, cô nói: “Đằng trước có dấu xe,là Bentley của Triệu Bân. Hắn chỉ mới rời đi nửa tiếng. Không biết trong bụi cỏ có phải có dấu chân không, hắn ta và gã em họ hắn là Tống GiaCường ném tôi xuống đó, trên balo của tôi và túi xách chắc chắn có dấuvân tay, Triệu Bân đã cầm nó ném xuống đất.”

Những nhân viên điều tra khác nhanh chóng đi thu thâp chứng cứ, Lưu Mânngồi cùng với Cao Ca trên xe, về đồn cảnh sát trước, sau đó phối hợp với pháp y tiến hành lấy chứng cứ, tiếp nữa là lấy khẩu cung của cô. Thậtra thì nhắc đến, Lưu Mân cũng rất bội phục cô bé này, lúc lấy chứng cứvà thẩm vấn vụ án cưỡng gian khá là... lúng túng. Lấy chứng cứ là muốntìm tinh dịch của nghi phạm bên trong âm đạo người bị hại, tìm nhữngmanh mối do nghi phạm để lại trên người, bao gồm lông tóc, da chết, thểdịch vân vân, cho dù bác sĩ là nữ, nhưng vừa bị cưỡng hiếp không lâu màlại phải làm như thế, đã có rất nhiều người không chịu nổi. Thẩm vấn lại càng lộ liễu hơn, bởi vì phải biết được tất cả chi tiết đã xảy ra vàolúc đó, ví dụ như tư thế cơ thể, kích cỡ hình dáng cơ quan sinh dục củađối phương, động tác của đối phương, còn cả quá trình cưỡng hiếp nữa,vân vân.

Có rất nhiều người cũng vì chuyện này mà cuối cùng từ bỏ, huống hồ, đâychỉ mới là bắt đầu. Xã hội luôn bất công với phái nữ, luôn ôm thái độthù địch to lớn. Có rất nhiều người sẽ không vì bạn là người bị hại, bạn bị xâm phạm mà đứng về phía bạn. Trái lại họ sẽ cho rằng là bạn đángđời, gây ra chuyện là tự vấn đề của chính bạn, nếu bạn không bị coithường thì làm sao bị cưỡng hiếp được, tại sao người khác lại không cóchuyện gì? Nếu bạn không muốn thì tại sao không cố phản kháng đi? Màđáng sợ hơn nữa là, những lời này không chỉ xuất phát từ miệng cánh màyrâu, mà ngay cả một vài cô gái cũng sẽ nói như vậy.

Huống hồ, nghi phạm lại còn là con nhà giàu. Lưu Mân có thể gần nhưtưởng tượng được, một khi chuyện này bị truyền đi thì Cao Ca sẽ phải đối mặt với những tình cảnh thế nào, cô ấy chỉ mới là sinh viên đại học năm ba, chỉ mới hai mươi tuổi.

Nhưng Cao Ca vẫn cố gắng gượng, Lưu Mân có thể thấy cơ thể Cao Ca đangrun rẩy, cũng có thể thấy cô ấy luôn cắn chặt môi, nhưng để cô khó màquên được chính là đôi mắt sáng ngời kia, ngập tràn trong đó là quậtcường và bất khuất.

Lưu Mân đặt ly cà phê lên bàn trà trước ghế sô pha, ly nước chạm xuốngmặt bàn phát ra tiếng, khiến Cao Ca còn đang say ngủ lập tức giật mìnhngồi dậy, cô như chú cún con đầy cảnh giác nhìn khó khắp nơi, cuối cùngánh mắt tập trung trên người Lưu Mân, cả người mới thả lỏng.

Cô gọi một tiếng chị Manh, giọng khàn khàn khô khốc, mà tối hôm qua lúc lấy khẩu cung, giọng cô vừa ngọt vừa ấm áp.

Lưu Mân thở dài nói: “Tỉnh rồi à, không sao đâu, đây là đồn cảnh sát,trời đã sáng rồi, chị pha cho em ly cà phê đây, em uống đi. Chị vừa vềlấy quần áo cho em đấy, em đi thay đi. Ở đây không sao đâu, em có thể đi được rồi, nếu có tin tức gì thì bọn chị sẽ báo lại cho em, em có bạnkhông, bảo bạn ấy tới đón em nhé?”

Cao Ca cuống quít hỏi: “Thẩm vấn thế nào rồi ạ? Hắn thừa nhận rồi sao! Có thể kết án chưa?”

Thật ra tối qua khi lấy khẩu cung xong là Cao Ca đã có thể đi được rồi,nhưng một là sinh viên như cô sau nửa đêm không có chỗ nào để đi, hai là cô còn muốn biết kết quả của Triệu Bân, nên mới xin Lưu Mân cho mình ởlại bên này.

Tuy chưa có kết quả kiểm tra, nhưng có thể Lưu Mân biết được chút ít,căn bản Triệu Bân không hề thừa nhận, lúc này trong nhà hắn đang tìmngười nói giúp, yêu cầu thả người, có điều đây là vụ án hình sự, bị độitrưởng đuổi về.

Nhưng đây chỉ là tạm tời, nhà Triệu Bân có lai lịch, ai mà biết sẽ chống đỡ được đến lúc nào.

Nên ánh mắt Lưu Mân nhìn Cao Ca cũng có chút đồng tình, chỉ là chuyệnnhư kiểu này không thể tiết lộ được, cô đành phải nói: “Em về trước đi,có chuyện gì chị sẽ báo lại cho em.”

Cao Ca thấy cô không chịu nói, lúc đi thay quần áo chỉ có thể gắng hỏilại một câu, “Chị Mân, sẽ là Thằng Chi Vu Pháp* đúng không?”

(*Đây là chương trình TV ở Hồng Kông về các vụ án hiện hành để người dân biết tin thì gọi vào báo.)

Nhưng Lưu Mân không đáp, chỉ có thể đưa cô ra ngoài, kết quả lại khôngmay chút nào, lúc bước ra khỏi thang máy vừa vặn đụng phải một đám người gấp gáp, bọn họ liền xông đên, cả Cao Ca và Lưu Mân suýt nữa đã bị chèn ép sang một bên. Trên người Cao Ca có không ít vết thương, Lưu Mân vộiđỡ lấy cô, nói một câu: “Trước xuống sau lên.”

Cô mặc cảnh phục, mặc dù người đàn bà đối diện nhìn rất bộ tịch nhưngcũng không dám chọc vào cô, chẳng qua lại liếc hai người một cái. LưuMân không thể gây chuyện, Cao Ca lại không có tâm trạng nghĩ đến chuyệnđó, đợi đám người này đi vào, hai người họ liền đi ra. Chỉ là cửa quáđông, lúc đi ra Cao Ca phải ngẩng đầu lên.

Đúng lúc đó, chợt người đàn bà bên trong lên tiếng, “Đứng lại!”

Cả Cao Ca và Lưu Mân đều không nghĩ là nói hai người bọn cô, dù gì haibên cũng không quen, cứ thế đi ra đến cửa, cuối cùng Lưu Mân còn dặn một câu, “Gần đây em ra vào cũng phải cẩn thận đấy, nhớ bảo vệ mình chotốt, đã cho em số điện thoại của chị rồi đấy, có chuyện thì em cứ gọicho chị là được.”

Cao Ca vừa định gật đầu thì nhìn thấy đám người vừa vào thang máy đó lại đi ra.

Dẫn đầu là người đàn bà trang điểm cực kỳ khéo léo, khí thế hung hăng đi về phía các cô, vẻ mặt của bà ta quá đáng sợ, bặm trợn nhìn chằm chằmvào cô, giống như cô là một thứ đồ rác rưởi đến mức phải phá hủy cô đivậy. Cao Ca gần nhe nghiêng đầu lại nhìn ra sau mình xem có còn ngườikhác không, nhưng mặc dù trong phòng khách người đến người đi, nhưngkhông có ai đứng lại, chỉ có mình cô, bọn họ đang đi về phía cô.

Lập tức Cao Ca nghĩ ngay đến Triệu Bân, chắc chắn đây là người nhà của hắn ta rồi.

Đúng như dự đoán, người đàn bà cầm đầu vừa đến gần là đã hỏi: “Mày là Cao Ca chứ gì.”

Lưu Mân nhanh chóng kịp phản ứng lại người này là ai, lập tức đứng chặntrước mặt Cao Ca, vừa khoát tay lui sau ra hiệu bảo cô đi đi, vừa nóivới người đàn bà đó: “Chào bà, ở đây không thể làm ồn, mời bà giữ imlặng. Bà có chuyện gì cần tôi giúp không? Tôi có thể giải quyết giúpbà.”

Người đàn bà kia vẫn nhìn Cao Ca, hai mắt tóe lửa, nào để ý đến một thực tập sinh như Lưu Mân, dứt khoát không thèm nói chuyện với cô mà chỉtiện tay đẩy cô gạt ra ngoài. Lưu Mân lảo đảo chực ngã, lúc này liền nổi giận, “Bà muốn đánh cảnh sát hả!”

Lúc này người đàn bà kia mới thu lại ánh mắt dừng trên mặt Cao Ca,nghiêng đầu nhìn Lưu Mân, nói: “Cô cảnh sát này, tôi không đánh cảnhsát, tôi đang giải quyết chuyện riêng, đây không phải lả chuyện ô nênquản. Tôi không có ý gì khác, tôi chỉ đột nhiên thấy nó nên đuổi theoxem cái đồ không biết xấu hổ này trông như thế nào mà thôi.”

Bà ta dẫn người bao vây cô và Cao Ca lại, tạo nên một vòng kín, bà ta từ từ đi lên trước, nhìn Cao Ca từ trên xuống dưới, trong miệng phát ratiếng hừ đầy khinh thường, “Tao biết mấy đứa con gái như mày mà, bây giờ không lo học hành đàng hoàng tự mình kiếm tiền, mà cứ chăm chăm điđường tắt, cậy thế nhà giàu để muốn có cuộc sống giàu sang sâu lười. Vìcái này mà giở cho bằng được mọi mánh khóe, từ một ông già bảy mươi tuổi cho đến một thằng bé trai mười lăm tuổi cũng không thả, cũng không thèm xem xem người ta có thể làm ông nội mày hay làm con trai mày, chỉ cầnlà đàn ông có tiền là đều được, chỉ vừa gặp mặt đã dám hẹn nhau trêngiường, chỉ sợ bỏ lỡ người có của, không lẽ mày mất giá đến thế hả? Đúng rồi còn nữa, lén uống thuốc cái gì, kỳ rụng trứng cái gì, chích thủngbao cao su cái gì, chỉ là vì mang thai cả thôi, mang thai được rồi ấy à, là có bản lĩnh một bước lên trời gả vào nhà giàu làm phu nhân giàu cóthôi, cho dù không gả vào thì cũng ôm được một đống phí bồi dưỡng, muabán tốt quá mà đúng không? Đồ cái bọn không biết xấu hổ.”

”Nhưng người như mày, vẫn là lần đầu tao thấy đấy.” Bà ta khinh thườngnói, “Mày muốn giả ăn vạ* đến điên rồi! Mày cũng không nhìn xem thânphận con trai tao là ai, có bao nhiêu tiền?! Nó muốn phụ nữ, chỉ tùytiện ngoắc tay một cái là có đủ đứa xếp hàng đi quanh nó, có loại nào mà chưa gặp? Không phải mày được cái mặt đẹp à? Nhưng tao thấy mày cũngchẳng bằng được mấy con ả đầu bảng ở club, nó nghĩ quẩn nên mới đi cưỡng hiếp mày chắc? Mày nằm mơ à.”

(*Từ gốc là 碰瓷/bính tử, nguyên là thuật ngữ của dân buôn đồ cổ, chỉviệc những kẻ gian thương hay để những món đồ sứ dễ vỡ ở chỗ dễ thấy, dễ bị va chạm, hễ có ai sơ ý làm vỡ là nhảy ra bắt đền. Ngày nay, từ nàydùng để chỉ những thành phần thích dàn cảnh tai nạn, giả vờ bị thương để đòi được món hời.)

Dường như bà ta rất tự tin về con rai mình, nói tới nói lui vô cùng tựđắc, lúc này bà ta đã đứng trước mặt Cao Ca, chỉ thẳng tay vào mũi cô mà mắng: “Tao nói cho mày biết! Chuyện này không phải là mày không xong,mà là nhà họ Triệu bọn tao không xong, dám hủy hoại danh tiếng nhà tao,Cao Ca đúng không, mày cứ chờ đây. Tao sẽ cho mày biết cái gì gọi là hủy hoại danh tiếng!”

Cao Ca đứng yên ở đó, cô tức giận đến mức cơ thể run lên, cô biết nhàTriệu Bân có thế lực lớn, cô biết bây giờ đã có chứng cứ thì hẳn phảitránh đi, không nên gây ra chuyện gì nữa, nhưng cô quá đỗi tức giận, tôn nghiêm của cô không cho phép!

Triệu Bân con trai người đàn bà này tối qua còn cưỡng hiếp mình, hắn talàm tổn thương mình, nhưng người đàn bà này nói gì, là cô giả ăn vạ!

Cô dứt khoát đưa tay lên đánh hất ngón tay bà ta đang chỉ mình, trước vẻ mặt ngạc nhiên tức giận của bà ta, trước cơn thịnh nộ “mày muốn làm gì” của bà ta, rồi nói với mấy kẻ rục rịch đang định đi lên giữ cô lại:“Tiền của bà vất cho lương tâm ăn đi! Bà cũng là một người phụ nữ, tôihỏi bà có người phụ nữ nào lại dùng cách này để giả ăn vạ hả? Có ngườiphụ nữ nào đồng ý bị cưỡng hiếp hả? Bà có đồng ý không hả? Ba tưởng bàra oai ở đây là có thể nhục mạ tôi, nhưng thật ra chỉ nói cho ngườingoài biết gia giáo ít đến mức đáng thương của Triệu Bân kia là từ đâumà đến! Một kẻ tiểu nhân hèn hạ mất đi lương tâm chỉ giỏi bao che nhưbà, làm sao dạy được con trai nên thân? Phạm tội mới là bình thường ư?

Tôi biết bà muốn đả kích tôi, để tôi lùi bước, để tôi tự giác không gặpngười khác, tự mình biến mất biệt tăm biệt tích, nhưng đừng hòng cóchuyện này. Tôi nói rõ cho bà biết, Cao Ca tôi đến một bước sẽ khônglùi, tôi biết nhà các người có tiền, nhưng có tiền không có nghĩa làchân nghĩa là chân tướng, tôi muốn nhìn thấy tận mắt tin tức được dầndần lan đi, tận mắt nhìn con trai bà ngồi tù! Tôi cũng sẽ bảo bà nếm thử một chút cái gì gọi là hủy hoại danh tiếng, bà cứ chờ đấy.”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.