Vợ Yêu - Tổng Giám Đốc Phóng Ngựa Tới Đây

Chương 72: Trừng phạt, chuyện này do anh làm chủ



Lúc này Nhiếp Phong đang cảm thấy lòng mình giống như đang có ngọn lửa nóng hừng hực đang thiều đốt anh. Ngọn lửa giận này không đột nhiên có mà nó đã xuất hiện từ khi anh cùng cô tới tham dự hôn lễ của bạn trai cũ của cô. Ngọn lửa này từ trước đến giờ vẫn luôn đốt cháy tinh thần và thể xác anh mọi lúc mọi nơi khiến anh không tự chủ được. 

Mặc dù người ta vẫn nói, thế gian không có thứ gì tuyệt đối, không ai có thể giữ chặt người phụ nữ của mình nhưng lúc này thái độ của Bạch Tuyết  rõ ràng là đang khinh thường anh. 

Bốn năm trước, cô luôn len lén nhìn anh khiến anh chú ý đến cô. Trong buổi tiệc sinh nhật của Đái Kiều Nghiên, cô còn to gan ôm ấp yêu thương, quyến rũ anh cả đêm khiến anh chìm trong ảo mộng không thể dứt ra được. 

Vậy mà sau đó anh lại nghe thấy cuộc đối thoại giữa cô và Đái Kiều Nghiên ở bậc cầu thang kia: cũng chỉ là vui đùa một chút mà thôi.

Đó là sự thật hay là giả dối? Cô thay đổi đến chóng mặt, cô có thể rời đi nhanh bằng với tốc độ ánh sáng.

Thật sự trước đó anh chưa từng tìm hiểu Bạch Tuyết là người thế nào. Anh chỉ chính thức biết cô sau bốn năm gặp lại. 

"Ai?" Bạch Tuyết thẳng người, ngẩng đầu lên, nghi ngờ   nhìn Nhiếp Phong, "Không phải vậy, tôi chỉ cảm thấy bây giờ chúng ta đính hôn qua loa, kết hôn nhanh chóng. Như vậy giống như đang diễn trò. Mà chuyện kết hôn là chuyện cả đời, không phải như trên phim truyền hình hay trong tiểu thuyết......"

Nhiếp Phong nhếch khóe miệng cười lạnh một tiếng, nhanh như chớp anh dùng sức nắm cằm Bạch Tuyết.

"Không chân thật sao? Vậy thế nào mới là chân thật?" Tròng mắt đen thâm thúy của Nhiếp Phong nhìn Bạch Tuyết như muốn vây hãm cô mãi mãi trong đôi mắt anh. Cô kinh ngạc cắn chặt răng nói: "Anh lại cảm thấy em là người sống không thực tế. Có nhiều khi em chính là dạng người không có ý chí tiến thân, không phải sao? Em nói không kết hôn thì không kết hôn sao? Em chỉ nói một câu không chân thật thì hôn lễ sẽ hủy bỏ sao?"

"Nhiếp...... Nhiếp Phong, anh buông ra." Bạch Tuyết dùng sức đẩy tay Nhiếp Phong ra, xoa xoa chỗ cằm bị đau, căm tức nhìn anh, "Anh điên rồi à. Có biết bao nhiêu phụ nữ nhào tới muốn làm phu nhân tổng giám đốc cơ mà tại sao anh nhất thiết phải chọn tôi? Lúc này nếu tôi nói không muốn kết hôn với anh thì anh nên nói cám ơn tôi để tránh sau này ……..... A! Anh làm gì vậy?"

Bạch Tuyết sợ hãi thét lớn khi thấy Nhiếp Phong dùng sức kéo tay mình đến sát cửa sổ. Cô nhìn từ tầng lầu cao nhất - tầng thứ hai mươi hai - mà chỉ cảm thấy chóng mặt choáng váng.

"Bạch Tuyết, em thấy rõ chưa?" Đôi tay Nhiếp Phong dùng sức đè chặt hai vai của Bạch Tuyết, anh đè cô áp vào cửa kính nói: "Anh nghe nói em sợ độ cao?"

Nghe...... Nghe nói sao? Ai đã nói cho Nhiếp Phong biết? Tư Hoài Dương! Tên khốn kiếp kia!

"Anh muốn làm gì? Bởi vì tôi không muốn kết hôn, nên anh muốn giết chết tôi sao? Đây là tội mưu sát đấy. Anh phải ngồi tù, phải đền mạng đấy." Bạch Tuyết khàn giọng thét chói tai, cô không có cách nào trấn định khi nhìn xuống đất với độ cao như thế này. Ai biết đầu óc cái tên tổng giám đốc lại điên cuồng, không bình thường như thế chứ? Cô đang hoang mang rốt cuộc tên này sẽ làm gì cô? Cô nói: "Nhiếp Phong, tôi chỉ là người phụ nữ bình thường thôi."

Nhiếp Phong nghe được những lời Bạch Tuyết  nói thì thiếu chút nữa bật cười, nhưng anh vẫn gia tăng sức mạnh, dùng sức đè bả vai Bạch Tuyết vào cửa kính, cố ý lạnh lẽo nói: "Tấm kính này được làm bằng thủy tinh công nghiệp, nó có thể chịu sức nặng rất lớn nhưng anh không biết nó có thể chịu được sức nặng của hai người hay không? Bốn năm trước, em quyến rũ anh, ăn sạch sành sanh, sau đó phủi mông bỏ đi, bỏ lại một câu chỉ là chơi đùa. Vậy em xem anh là gì? Chỉ là món đồ chơi trong tay em sao? Bốn năm sau, em lại cố tình tham gia cuộc thi xem mắt. Lần đầu gặp lại, em lợi dụng anh để giúp thanh mai trúc mã làm hòa với bạn gái, sau đó lại nói anh không thích hợp với em. Bạch Tuyết, là do anh quá nhân từ với em hay là do em còn quá ngây thơ? "

Không biết có phải do trong lòng cảm thấy thả lỏng hơn hay không mà Bạch Tuyết cảm giác được thân thể đang đè ép mình trong lớp kính thủy tinh kia tựa như nới ra. 

Anh sẽ không vì nhất thời có cảm giác mình đang bị cô "Đùa bỡn" mà đẩy cô từ trên lầu cao xuống chứ?

“A...... Anh có phải đàn ông hay không mà......” Bạch Tuyết cũng không dám giãy giụa, trái tim đập thình thịch, "Chân trời chỗ nào không có cỏ thơm, anh tội gì phải đơn phương yêu mến một cành hoa như tôi chứ?"

Đến lúc này Nhiếp Phong thật sự không nhịn nổi, anh từ từ buông tay, sau đó nén giận cười lạnh ra tiếng, "Một cành hoa sao?" Thật ra người phụ nữ này còn biết làm gì nữa?

Bạch Tuyết giống như chú thỏ nhút nhát, nhìn anh một lúc sau đó tránh ra xa cửa sổ và đứng đó cảnh giác nhìn chằm chằm Nhiếp Phong.

Nhiếp Phong cảm thấy mình cần dạy dỗ Bạch Tuyết một bài học, hai cánh tay vòng quanh trước ngực, lạnh lùng thốt lên: "Anh nói, em biết, dù em đi đâu làm gì cũng chỉ có thể thuộc về anh, mà em...... tuy có quyền lực nhưng lại không thể điều khiển được ai hết."

Ánh mắt Bạch Tuyết từ lo lắng dần chuyển sang tức giận, nói: "Anh…."

Nhiếp Phong đi tới trước bàn làm việc cầm điện thoại lên, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm trên người của Bạch Tuyết, nói:  "Điện thoại vừa nối, anh có thể đẩy gia đình nhà họ Tư xuống tận địa ngục cũng có thể khiến cô gái nữ tiếp viên hàng không kia tự động rời bỏ Tư Hoài Dương ngay lập tức. Em hãy chờ xem."
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.