Vợ Yêu Sát Thủ Của Lão Đại Hắc Bang

Chương 25: Đoan Mộc Lão Phu Nhân



Nhìn theo bóng dáng cô không phải chỉ có Hàn Thiên. Ẩn trong đám đông khách mời, một dáng người lặng lẽ rời đi, hướng theo cô mà đi tới.

Cô rửa tay xong, chống hai tay lên bồn rửa, nhìn mình trong gương.

- Cũng không tệ... (Lúc trang điểm xong cô mất hết sức lực chả buồn ngắm mình lại lần nào, giờ nhìn kĩ lại cô cho phép mình tự kỉ xíu vậy.)

Từ ngoài vang lên tiếng giày cao gót lanh lảnh rồi chợt dừng lại trước cửa nhà vệ sinh. Cô không quan tâm, cô hong khô tay rồi đi ra ngoài.

- Lãnh Băng Tâm..

Cô vừa ra khỏi nhà vệ sinh liền bị tiếng gọi của ai đó làm cho dừng bước. Cô xoay người lại, trong tầm mắt xuất hiện hình dáng một người phụ nữ.

Người phụ nữ này rất đẹp... rất sang trọng cô thầm cảm thán trong lòng như vậy.

- Bà gọi tôi? (cô hỏi lại. Cô nhìn người phụ nữ với ánh mắt dò xét. Cô đoán đây chắc là vị phu nhân của nhà nào đó. Người phụ nữ này khoảng bốn mươi tuổi, áo dạ hội nhung đen, tóc đen búi cao làm bà vô cùng sang trọng khi cười lại mang lại vẻ thoải mái.)

- Haha....Đúng tên cô... không gọi cô thì gọi ai?

(Bà ta bật cười.)

- Vậy... bà có chuyện gì muốn nói?

- Tôi chỉ là hứng thú muốn biết người phụ nữ hiện tại bên cạnh Thiên lão đại rốt cuộc là người như thế nào. (Bà ta tiến lại gần cô khí chất của người phụ nữ này quả không tầm thường. Lúc thì thoải mái lúc thì áp bức người nha.)

- Vậy... đã biết rồi... có thể tạm biệt nhau ở đây. (cô gật đầu chào bà ta một cái rồi bước đi.)

- Này....khoan đã... (Bà ta đưa tay chặn cô lại, ánh mắt dừng trên sợi dây chuyền trên cổ cô. Bà ta cười cười nói tiếp:)

- Đến cả Huyết Lệ cô cũng đã đeo.... xem ra.... (Bà ta bỏ lửng giữa câu, nhìn cô đầy hứng thú.)

- Huyết Lệ? (Cô ngạc nhiên hỏi lại, tay sờ lên sợi dây chuyền có mặt dây hình giọt nước bằng kim cương đỏ. Sợi dây chuyền này là anh đưa cho cô ngay sau lần đi Indonesia về và lúc trưa anh bảo cô nhớ đeo khi dự tiệc. Huyết lệ là nó sao???)

- Cô... không biết? (Bà ta đưa ánh mắt không tin nổi nhìn cô.)

- Bà là ai? (cô vô cùng tò mò.)

Người phụ nữ này là ai? Tại sao bà ta lại có vẻ biết về Đoan Mộc gia? Tại sao cô nhìn bà ta lại có vẻ quen quen?



- Tôi chỉ là một người.... quan tâm về Đoan Mộc gia thôi.... cô biết đấy.. Đoan Mộc gia là gia tộc như thế nào mà.

-....... (cô nhìn bà ta dò xét.)

- Thế đấy... cho nên... tôi rất muốn xem xem người phụ nữ Đoan Mộc Hàn Thiên chọn là người có bản lĩnh như thế nào?

Không phải bà ta muốn động thủ với cô đấy chứ.... tình huống gì đây? cô còn đang suy nghĩ thì đã thấy một bàn tay thon thả vươn tới định bóp lấy cổ cô. Cô nhanh người né tránh đồng thời dùng tay phải đẩy tay bà ta ra.

- Cô ta/ bà ta biết võ (Cả hai thầm nghĩ.)

Cô nén bực bội, lách người đi qua bà ta. Người phụ nữ nhếch mép cười lạnh, vươn tay kéo cô. Đâu dễ để cô đi như vậy được cô mất hết kiên nhẫn liền phản đòn với bà ta.

Hai người phụ nữ mặc đồ dạ hội, giày cao gót.... đang đánh nhau.... thật biết dọa người nha...

- Á....(Tiếng một cô gái hét thất thanh. Cô gái đã bị hai người dọa cho thất kinh chạy mất.)

Nghe tiếng hét hai người chợt dừng tay dừng chân.

- Thân thủ rất khá... (Người phụ nữ kia thở hắt một cái thầm tán thưởng cô)

-......(Cô thấy thật bất lực với người phụ nữ này. Cô nửa nhìn nửa liếc bà ta một cái, chỉnh lại đầu tóc rồi bỏ đi.)

- Coi như có chút bản lĩnh.... nhưng còn trẻ con quá..... (Bà ta vẫn không buông tha cho cô. Nhưng lần này chỉ là đi bên cạnh cô mà thôi.)

- Bà còn muốn gì nữa? (Cô thở dài trong lòng, chân vẫn bước không ngừng nghỉ.)

- Ta... chỉ muốn nói chuyện a...

- Tôi không có gì để nói với bà...

- Nhưng ta có....

-......(cô bước nhanh hơn, sắp ra tới đại sảnh rồi.... cô sắp thoát người phụ nữ kì quái này rồi.)

- Cô/ Bà.... (Hai người bỗng quay vào gọi nhau.)



Tình huống dự kiến là:

- Cô... đợi tôi với

- Bà... đừng theo tôi nữa

Nhưng thực tế là... Chưa kịp nói gì thì hai người bỗng thấy có gì đó sai sai... liền cùng nhau đưa mắt nhìn xung quanh đại sảnh. Thảm rồi.... Sao mọi người đều nhìn về hướng này như đang đợi xem kịch vậy?

Nhanh chóng bị tiếng thút thít ở góc thu hút... hai người nhìn về phía đó... là cô gái lúc nãy... cô gái vừa thấy họ "chào hỏi" nhau bằng bạo lực... Ai nhaa... đừng bảo là cô gái đó báo tin cho mọi người nhaaaa.... Đẹp mặt quá rồi.....

Đám đông tách ra nhường lối cho một người.... là Hàn Thiên. Vừa nhìn thấy cô và người phụ nữ kia anh khẽ nhíu mày.

Anh không chút ngạc nhiên sao? Cô thấy lạ... nhưng cũng nhanh chóng quên đi... anh nổi tiếng trăm cảm xúc một vẻ mặt mà. Cô nhìn người phụ nữ bên cạnh, bà ta cũng đang nhìn cô. Chợt bà ta cười với cô một cái liền khôi phục vẻ mặt bình thản.

- Haha... tưởng ai... hóa ra Đoan Mộc lão phu nhân và cô Lãnh...( Lý lão đại cười niềm nở lên tiếng.)

Cô cũng cười đáp lại.... chợt nụ cười của cô đông cứng lại.... Cô vừa mới nghe Lý lão đại gọi gì nhỉ Đoan Mộc lão phu nhân....

Cô như bị sét đánh... Cô vô thức bước về phía Hàn Thiên

- Chuyện... này... bà ấy.... bà ấy... (Cô nhìn anh cầu cứu.)

- Ừ... mẹ anh... (Anh bình thản trả lời cô.)

"Ầm" cô cảm thấy trong đầu hình như có dư chấn.

-....... (Cô cắn môi, quay lại nhìn Mẫu thân đại nhân của anh. Bà nhìn cô nở một nụ cười âu yếm làm cho cô sởn gai óc.)

- À... chỉ là tôi và cô Lãnh gặp nhau trò chuyện đôi câu mà thôi... (Bà nhìn quanh, từ tốn nói.)

- Ra vậy.... hiểu lầm... chỉ là hiểu lầm thôi.... Du Cầm đã nhìn lầm rồi. (Lý lão đại cười nói theo. Du Cầm là tên cô gái đã bị dọa kia.)

Mọi người nhanh chóng nhắm mắt cho qua... ai bảo bọn họ là Đoan Mộc gia chứ...

- Về thôi.... (Ngắn gọn súc tích hai chữ... và người nói chính là Thiên lão đại.)

- Mẹ... đi nữa.. (Đoan Mộc lão phu nhân cũng nhanh chóng đi theo.)
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.